Chương 71: Hướng phát triển mới của căn cứ Seika (1)
• Ngày 31 - Siêu thị Seika •
Một tháng sau kể từ khi ngày tận thế xảy ra, khi thế giới chìm trong bóng tối của zombie và sự hỗn loạn, căn cứ Seika đã nhanh chóng phát triển thành một cộng đồng vững mạnh.
Từ một siêu thị bị xâm chiếm bởi cả bầy zombie, nơi đây đã trở thành nhà của bốn mươi con người kiên cường, mỗi người mang trong mình một câu chuyện, một nỗi đau, và một hy vọng mãnh liệt về ngày mai tươi sáng hơn.
Dẫn đầu họ là vị lãnh đạo Takahashi Hishiya tài ba đầy mạnh mẽ, một anh chàng vừa trẻ vừa đẹp trai với mái tóc xanh lá rối bời và đôi mắt sắc bén luôn ánh lên sự quyết tâm, dù sâu trong lòng anh là những vết sẹo tinh thần chưa bao giờ lành bởi những cảm giác oán trách và đầy ân hận đó.
Hishiya không phải là người lãnh đạo đầu tiên của siêu thị Seika này. Ngay khi anh vừa mới tới nơi đây, thì đó là Shin, người anh em thân thiết đã hy sinh trong nhiệm vụ tái chiếm tầng hai của siêu thị để thu thập vật tư cho mọi người.
Cái chết của Shin đã để lại trong lòng Hishiya một nỗi dằn vặt không nguôi, một gánh nặng mà anh âm thầm mang theo trong từng quyết định, từng bước đi của mình.
Nhưng chính nỗi đau ấy đã rèn giũa anh, biến anh trở thành một người lãnh đạo mạnh mẽ, tiếp nối ý chí của người tiền bối đã gầy dựng trại sinh tồn này đáng kính trước đó, và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ gia đình mới mà anh đã thề sẽ không để mất thêm bất kỳ ai nữa.
Câu chuyện của căn cứ Seika không chỉ là hành trình sinh tồn và sống sót giữa lằn ranh sinh tử, mà còn là câu chuyện về sự đoàn kết, về những con người bình thường tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối.
Và về Hishiya, cậu học sinh cấp ba luôn cho rằng mình là một kẻ thất bại và bất hạnh trong suốt cả cuộc đời này, hiện đang phải gánh vác trên vai cả niềm hy vọng lẫn tội lỗi trong suốt hành trình ấy.
Dưới bàn tay của Hishiya và sự chung sức của mọi người, căn cứ Seika đã thay đổi nhiều theo từng ngày. Từ một nơi trú ẩn tạm bợ trên tầng ba với vài chục người sống sót, giờ đây nó đã là một cộng đồng nhỏ nhưng vô cùng kiên cố, tựa như một pháo đài giữa thế giới hậu tận thế, ngay tại thành phố Tokyo này.
Những bức tường gỗ và kim loại được dựng lên bao quanh siêu thị, các tháp canh thô sơ nhưng chắc chắn thì mọc lên ở bốn góc, và những mảnh đất hoang phía sau bãi đỗ xe được cải tạo lại thành cánh đồng xanh mướt.
Ông Michio, là người đảm nhận vai trò phụ trách trồng trọt và chăn nuôi, đã biến tầng thượng và bãi đất phía sau thành những cánh đồng nhỏ với lúa mì, khoai tây, và rau xanh.
Chuồng gà và lợn được xây dựng bằng những tấm gỗ tận dụng từ siêu thị, tiếng gà gáy mỗi sáng giờ đây trở thành âm thanh quen thuộc đánh thức cả trại. Mặc dù đã lớn tuổi và là người già nhất tại nơi đây, nhưng ông vẫn còn rất năng động và khoẻ mạnh không thua kém gì người trẻ tuổi.
Chú Genta, kỹ sư cơ khí với bộ râu quai nón rậm rạp, đã sửa chữa một chiếc máy cày cũ và chế tạo thêm công cụ hỗ trợ nông nghiệp, thậm chí còn hoàn thiện một máy phát điện nhỏ chạy bằng năng lượng mặt trời, mang ánh sáng đến từng góc tối của Seika vào ban đêm.
Dì Fuyumi dẫn dắt nhóm may vá, biến những mảnh vải cũ thành quần áo ấm và chăn màn chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Chị Yumi, mặc dù mới chỉ là sinh viên năm nhất chuyên ngành ẩm thực, nhưng cô là một đầu bếp vô cùng tài hoa. Và đã sáng tạo ra những món ăn từ nguồn nguyên liệu hạn chế, mang lại chút niềm vui giản dị giữa những ngày khắc nghiệt.
Anh Asahi, sinh viên năm hai trường đại học Tokyo, hiện tại đang là đội trưởng đội tuần tra an ninh. Anh thường cùng với Hishiya tổ chức các buổi huấn luyện chiến đấu, gia cố tường rào, và đảm bảo không một mối đe dọa nào có thể xâm nhập.
Nhưng sự phát triển ấy không chỉ dừng lại ở vật chất. Những người sống sót mới gia nhập gần đây gồm kỹ sư, bác sĩ, thợ xây dựng đều mang theo kỹ năng và kinh nghiệm lâu năm, giúp Seika dần tự cung tự cấp.
Tuy nhiên, ẩn sau những thành tựu ấy là ký ức đau thương về Arisu, kẻ phản bội đã suýt phá hủy tất cả mọi thứ mà Hishiya đã xây dựng nên và nỗi ám ảnh về những mất mát không thể bù đắp được.
Một buổi sáng sớm, khi sương mù vẫn còn giăng kín quanh căn cứ, Hishiya triệu tập ban lãnh đạo đến phòng họp. Căn phòng nhỏ nằm tại phòng điều hành của ban giám đốc siêu thị Seika, nằm trên tầng lầu ba, trong phòng có một chiếc bàn dài hình chữ nhật, xung quanh có hàng chục cái ghế bao quanh chiếc bàn, tuy có hơi không được mới mẻ nhưng nó vẫn toát lên vẻ đơn sơ mà ấm áp lòng người.
Ánh nắng nhạt xuyên qua khe hở trên cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt trầm tư của Hishiya khi anh ngồi ở đầu bàn ngay chính giữa, tay chống cằm, mắt nhìn quanh từng người đang bước vào.
Maki, đội phó nhóm tiên phong, idol thực tập tại một công ty giải trí và là người có tình cảm đặc biệt sâu đậm dành cho Hishiya, đang ngồi gần kế bên cạnh anh. Cô mặc chiếc áo khoác thời trang lấy từ cửa hàng Honeys chuyên bán quần áo cho nữ trong siêu thị, tay chạm nhẹ trêu chọc vào đùi Hishiya như muốn thu hút sự chú ý của anh.
Chú Sadao, trưởng phòng ban kế toán tài vụ của một công ty nào đó, là người quản lý sổ sách và các vấn đề khác trong trại, đang ngồi đối diện Maki. Cặp kính của chú dày trễ xuống mũi, tay thì đang lật từng trang sổ ghi chép dày cộm.
Ông Michio, với khuôn mặt rám nắng và đôi tay chai sần, tuy đã nghỉ hưu từ lâu và là bác nông dân tại miền quê xa xôi ở tỉnh Nagano. Đang ngồi thẳng lưng kế bên chú Sadao, ánh mắt kiên định của một người đã từng trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc đời.
Chú Genta tuy đã 36 tuổi, không bằng cấp và cũng không có công việc ổn định. Nhưng bằng ý chí và nỗ lực của mình, chú đã tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm làm việc thông qua nhiều công việc khác nhau trước đây mà chú đã làm. Nào là thợ hàn, nào là thợ sửa ô tô và máy móc, kỹ sư điện và vô số các ngành nghề khác. Đang ngồi nghịch một mảnh kim loại nhỏ trong tay, đôi mắt lấp lánh sự tập trung cao độ.
Dì Fuyumi, là người phụ nữ trung niên đã gần 40 tuổi, công việc trước đó của dì là làm công nhân tại một xí nghiệp chuyên sản xuất áo và quần ở ngoại ô thành phố. Hiện tại đang nắm giữ vai trò phụ trách may vá quần áo và vật dụng, với mái tóc búi cao và ánh mắt hiền từ, đang ngồi cạnh chị Yumi, người đảm nhận nấu ăn cho cả trại tại một nhà hàng ẩm thực đã được cải tạo và mở rộng bên trong siêu thị Seika. Chị Yumi lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp, nhưng đôi mắt ấy hôm nay lại ánh lên một chút lo âu khi nghĩ đến những bữa ăn sắp tới.
Còn về Maru, đội trưởng nhóm phân phát lương thực, thì đang ngồi ở góc phía cuối bàn bên trái, tay cầm cuốn sổ với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh Asahi, với ánh mắt sắc bén đang ngồi gần Maru, toát lên vẻ cảnh giác của một người từng trải qua quá nhiều mất mát. Nhất là sau cái chết của Shin, người bạn thân nhất của anh.
Tiếp theo là Simizu Keiko, với vẻ đẹp trẻ trung và quyến rũ, đang ngồi cạnh kề bên Haruko, người đảm nhận chức vụ cố vấn quản lý với phong thái điềm tĩnh và thông thái.
Cuối cùng là Shun, cô bé nhỏ nhắn nhưng rất kiên cường, ngồi cuối bàn bên phải, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm hiếm có ở một học sinh cấp hai.
Các thành viên của ban lãnh đạo đã đến đông đủ, Hishiya bỗng hắng giọng, phá tan đi sự tĩnh lặng. "Đầu tiên thì... Cảm ơn mọi người vì đã đến dự buổi họp này. Một tháng qua, chúng ta đã biến căn cứ Seika từ một siêu thị bỏ hoang chứa đầy zombie, nay đã trở thành một cộng đồng với bốn mươi thành viên sinh sống. Nhưng để tồn tại lâu dài trong thế giới này, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt hơn nữa. Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người về hướng phát triển tiếp theo."
Chú Sadao là người lên tiếng đầu tiên, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ phong thái của một người có trách nhiệm với công việc. "Lãnh đạo Hishiya nói rất đúng. Lương thực hiện tại tuy đã đủ dùng trong vài tháng, thậm chí là cả năm. Nhưng nếu không tự cung tự cấp trong thời kỳ tận thế ngày càng khan hiếm vật tư như hiện nay, thì chúng ta sẽ sớm rơi vào cảnh khốn đốn. Tôi đề nghị nên ưu tiên mở rộng nông nghiệp và chăn nuôi. Chúng ta cần thêm đất, thêm người, và một kế hoạch dài hạn để giải quyết các vấn đề này."
Ông Michio nghe vậy liền gật đầu, tiếp lời chú Sadao. "Tầng thượng và bãi đất sau trại đã được cải tạo, nhưng vẫn chưa đủ. Tôi có thể trồng được khoai tây, rau xanh, và một ít lúa mì. Nhưng để mở rộng nhanh chóng, chúng ta cần phải có dụng cụ tốt hơn và ít nhất mười người nữa hỗ trợ. Chuồng gà và lợn cũng cần thêm gỗ để gia cố và thức ăn gia súc để qua mùa đông. Nếu đội tiên phong tìm được thêm nhiều hạt giống hoặc gia súc còn sống, vậy thì tốt quá rồi."
Chú Genta bỗng dưng ngừng nghịch mảnh kim loại và đặt xuống bàn, giọng khàn khàn. "À phải rồi... Tôi đã sửa được máy cày và làm vài công cụ cho ông Michio, nhưng nguyên liệu thì đã cạn kiệt. Kim loại, dây điện, nhiên liệu, chúng ta hiện tại đang thiếu tất cả những thứ thiết yếu đó. Tôi đang thử chế tạo ra một hệ thống có chức năng tưới tiêu tự động, nhưng nếu không có ống nước và máy bơm thì những điều đó cũng chỉ là mơ ước. Nếu đội tiên phong có thể đi xa hơn, thì hãy để ý thật kỹ mấy chỗ nhà máy hoặc kho hàng cũ nhé. Chắc chắn bên trong sẽ có những thứ mà tôi đang rất cần."
Trong khi cuộc họp đang diễn ra vô cùng sôi nổi, thì dì Fuyumi lại mỉm cười dịu dàng với mọi người. "Các chị em trong nhóm may vá cũng đang cố gắng hết sức. Chúng tôi đã làm quần áo ấm, chăn màn và giường, nhưng vải và chỉ thì lại gần cạn. Vì vậy nên chúng tôi đã phải dùng đến cả rèm cửa và quần áo không dùng đến để tận dụng, nhưng vẫn hoàn toàn không đủ. Nếu có được thêm nhiều nguồn cung, chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn cho mùa đông sắp tới."
Chị Yumi nghe vậy cũng ngồi đó mà thở dài nhẹ, ánh mắt có phần hiện lên chút buồn bã. "Tôi cũng muốn mọi người được ăn ngon hơn sau những ngày vất vả. Nhưng gia vị và thực phẩm tươi thì ngày càng khan hiếm, tôi chỉ có thể làm được súp rau với chút thịt, cơm trứng cuộn, tô mì gói xúc xích và bánh mì thịt kèm pa tê. Nếu có thêm nhiều nguyên liệu hơn nữa, dù chỉ là muối hay một chút những gia vị khác, thì tôi sẽ cố gắng làm ra thật nhiều những món mới để cho mọi người thưởng thức."
Tiếp theo là Maru, cậu nói chắc chắn và phân tích dữ liệu kho hàng hiện tại cho mọi người cùng nghe. "Kho vật tư hiện đang rất ổn định. Trong kho lương thực hiện tại của chúng ta gồm có 5 tấn gạo, 7 tấn bột mì, 300 thùng chai nước khoáng, 150 thùng mì các loại, gần 100 thùng chứa các loại rau củ quả, 70 thùng lon sữa, 100 thùng bia và rượu, 200 thùng thực phẩm đóng hộp các loại, 10 thùng chứa các loại thịt tươi, 10 thùng bánh kẹo các loại và gần 50 thùng các loại thực phẩm khác."
"Ngoài ra, kho những vật tư khác gồm có 20 các loại dao bếp dùng để chiến đấu, 8 chiếc xe tải có thể hoạt động, 12 xe hơi các loại, 5 máy phát điện, 8 ống nhòm Celestron Nature DX, 30 đèn pin, 32 bộ giáp tự chế bằng vải và bìa carton, 10 các loại hộp thuốc và sơ cứu y tế, 6 hộp băng gạc, 7 hộp băng quấn vải, 2 hộp thuốc hạ sốt, 2 hộp thuốc sát trùng, 8 dụng cụ y tế, 1 túi truyền nước biển và hơn 50 các loại đồ gia dụng."
"Mặc dù số lượng vật tư nhiều như thế, nhưng sẽ không bền lâu nếu không bổ sung thêm, trong thời gian căn cứ của chúng ta ngày càng mở rộng và nhiều người đến gia nhập. Vì vậy nên tôi đề nghị lập ra một hệ thống kiểm soát chặt chẽ hơn, ghi chép từng gram gạo, từng mét vải. Chúng ta cũng phải cần dự trữ riêng cho những trường hợp khẩn cấp, như là bị người khác hoặc zombie tấn công hay mùa đông kéo dài trong vài tháng chưa hết."
Anh Asahi thì bỗng chốc gõ nhẹ tay xuống bàn, giọng nghiêm nghị. "Dù vậy... An ninh vẫn là vấn đề sống còn quan trọng hơn. Từ sau vụ việc của Arisu, chúng ta không thể chủ quan như vậy được. Tôi muốn tăng cường tuần tra vào ban đêm, xây thêm các chốt canh ở phía đông ngay chỗ tường còn yếu. Đội an ninh cần phải được huấn luyện nhiều hơn, không chỉ chống zombie mà còn với cả con người. Và nếu có thêm nhiều vũ khí mới, dù là gậy sắt hay dao, thì hãy ưu tiên cho cả chúng tôi nữa."
Còn về Simizu Keiko, cô chỉ nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Ara ara... Về y tế, chúng ta đang sống nhờ chút thuốc còn lại trong siêu thị. Nhưng nếu có dịch bệnh hay thương tích nặng, thì tôi e là sẽ không đủ đồ dùng. Tôi cần có thêm nhiều kháng sinh, băng gạc, và thiết bị cơ bản như nhiệt kế. Và đồng thời, tôi cũng muốn tổ chức lớp học sơ cứu cho mọi người, để bất kỳ ai cũng biết cách tự cứu lấy mình."
Haruko thì ngồi đó vuốt tóc, giọng cô điềm tĩnh nêu lên quan điểm của mình. "Chúng ta đang phải cố gắng sống sót qua từng ngày, nhưng cần phải nghĩ xa hơn nữa. Tôi đề nghị lập nhóm nghiên cứu kế hoạch dài hạn: mở rộng căn cứ sang các khu phố xung quanh siêu thị này, tìm kiếm thêm nhiều người có kỹ năng chuyên môn và cố gắng tìm kiếm thông tin để mà liên kết với các nhóm sống sót khác. Nếu cứ co cụm mãi tại nơi đây, thì chúng ta sẽ không thể trụ được khi mối đe dọa lớn hơn ập đến."
Shun nghe vậy cũng mạnh dạn đứng lên nói ra những ý kiến và vẫn giữ vẻ kiên định. "Các em nhỏ cũng cần phải được chăm sóc trong môi trường tốt hơn. Họ đã mất cha mẹ, mất đi tất cả. Tôi muốn các em được học đọc, học viết, và có những ngày vui vẻ dù chỉ là chơi trò chơi. Nếu không, họ sẽ lớn lên trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng."
Cuối cùng là Maki, cô liếc sang nhìn Hishiya, rồi cất tiếng lên, giọng trầm nhưng lại rất chắn chắn đáp trả lại ý kiến của mọi người. "Mấy người đúng thật là... Thôi được rồi, đội tiên phong chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm vật tư dựa theo yêu cầu và tìm kiếm thêm những người sống sót. Nhưng từ sau sự cố với Arisu, thì chúng ta cũng cần phải cẩn thận hơn khi tiếp nhận người mới. Tôi đề nghị hãy tăng cường an ninh và xây dựng quy trình kiểm tra kỹ lưỡng hơn, không thể để những rủi ro đáng tiếc đó lặp lại."
Hishiya lắng nghe, tay ghi chép từng dòng. Khi tất cả đã nói xong, anh ngẩng người lên, ánh mắt anh lướt qua từng người với sự tin tưởng. "Cảm ơn mọi người vì đã đóng góp ý kiến của mình, bản thân tôi cũng đồng ý với những thông tin được nêu như trên."
"Vậy kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ bao gồm: một, mở rộng diện tích trồng trọt và chăn nuôi để tự cung tự cấp; hai, ưu tiên tìm kiếm vật tư như kim loại, nhiên liệu, vải và thực phẩm; ba, củng cố hệ thống phòng thủ và huấn luyện chiến đấu cho tất cả thành viên; bốn, tiếp tục cứu giúp người sống sót, nhưng với quy trình kiểm tra nghiêm ngặt hơn; năm, xây dựng thêm vài nhà kho dự trữ khẩn cấp tại một nơi an toàn kín đáo; sáu, thực hiện kế hoạch nghiên cứu dài hạn dựa theo sự góp ý của Haruko."
Xong rồi anh dừng lại, giọng trầm xuống. "Chúng ta đã mất đi rất nhiều thứ trong suốt quá trình xây dựng nên một căn cứ sinh tồn vững mạnh như này. Nhưng tôi tin rằng nếu cùng nhau chung tay để mà thực hiện, thì chúng ta sẽ có thể xây dựng được một tương lai tốt đẹp hơn."
Buổi thảo luận đã kéo dài gần hai giờ và cả nhóm đều đồng thanh tán thành. Cuộc họp kết thúc trong không khí nghiêm túc nhưng tràn đầy hy vọng. Mỗi người rời khỏi phòng với một trọng trách trên vai, nhưng cũng với niềm tin rằng dưới sự lãnh đạo của Hishiya, căn cứ Seika sẽ ngày càng vững mạnh và phát triển hơn nữa.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro