Chương 73: Gắn kết lại từ đầu (1)
Cuối cùng là Maki, đội phó của nhóm tiên phong và là một trong những chiến binh xuất sắc nhất tại căn cứ Seika. Với tính cách mạnh mẽ, quyết đoán và lòng dũng cảm hiếm có, cô luôn sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy để bảo vệ trại và tìm kiếm vật tư.
Trước mỗi chuyến đi, Maki là người lên kế hoạch chi tiết, từ việc chọn lộ trình an toàn nhất qua những khu vực đầy rẫy zombie, đến phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng thành viên trong đội. Cô kiểm tra kỹ lưỡng vũ khí, đảm bảo mỗi người đều được trang bị đầy đủ, và thường xuyên nhắc nhở họ về tầm quan trọng của sự phối hợp.
Trong các chuyến thám hiểm khi không có đội trưởng Hishiya đi cùng, Maki luôn đi đầu, dẫn dắt nhóm với sự tự tin và bình tĩnh đáng kinh ngạc.
Cô là người đầu tiên lao vào đám zombie khi cần thiết, vung dao với những động tác nhanh nhẹn và chính xác, đồng thời cũng là người cuối cùng rút lui, đảm bảo không ai trong đội bị bỏ lại phía sau.
Có lần, khi đội tiên phong bị một đám zombie bất ngờ bao vây, Maki đã nhanh chóng ra lệnh tạo thành vòng tròn phòng thủ, vừa chiến đấu vừa tìm đường thoát, giúp cả đội an toàn trở về.
Ngoài nhiệm vụ thám hiểm, Maki còn dành thời gian huấn luyện chiến đấu cho các thành viên mới của trại.
Cô dạy họ cách cầm dao, né tránh đòn tấn công, và giữ bình tĩnh trong tình huống nguy cấp, truyền đạt kinh nghiệm của mình với sự nhiệt huyết và tận tình. Với Maki, bảo vệ Seika không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là lời hứa cô dành cho Hishiya và mọi người trong trại.
Cuộc sống ở Seika đã dần ổn định và cải thiện theo từng ngày, như một nhịp điệu đều đặn giữa cơn bão tận thế. Vào mỗi buổi sáng, tiếng gà gáy hòa với tiếng Hishiya hô hào mọi người tập thể dục ở sân chung.
"Chạy nhanh lên, đừng để zombie bắt!" Anh đùa, làm lũ trẻ đang ngồi xem cười rộ cả lên. Các buổi huấn luyện chiến đấu tiếp theo, từ người già đến trẻ nhỏ đều học cách cầm gậy, cầm dao và cách phối hợp nhóm.
Tiếp đó là gần đến buổi trưa, mọi người đều tản ra làm việc của mình. Tiếng cuốc đất vang lên từ cánh đồng, tiếng máy khâu rộn ràng trong xưởng may, tiếng hàn kim loại vang vọng tại một phân xưởng chế tác và mùi thức ăn từ nhà bếp thì lan tỏa khắp nơi.
Sau cùng là buổi trưa muộn, cả trại quây quần tại nhà hàng của Yumi ăn uống, tiếng cười nói rôm rả dù bữa ăn hôm đó chỉ là cháo loãng và bánh khoai tây nóng hổi vừa mới ra lò.
Chiều đến, mọi người tụ tập ở sân chung. Chú Sadao thì kể chuyện xưa, lũ trẻ thì chơi trò đuổi bắt, và vài người lớn thì đang chơi cờ bằng những quân cờ tự khắc.
Đôi khi, họ tổ chức hát hò, tiếng hát vang lên trong ánh hoàng hôn, xua tan đi nỗi sợ hãi và phiền muộn trong thế giới chết chóc này.
Buổi tối vừa lên, những ánh trăng đã bắt đầu soi rọi khắp căn cứ, đống lửa thì đã được đốt lên giữa sân. Mọi người ngồi quanh, nghe Hishiya kể về các chuyến đi của đội tiên phong.
"Hôm đó, Maki đã đập vỡ đầu ba con zombie chỉ bằng một cú đánh!" Anh nói, làm mọi người vỗ tay cười vang. Những khoảnh khắc ấy, dù giản dị, là liều thuốc tinh thần giúp họ quên đi cuộc sống khó khăn bên ngoài, đối mặt với hiện thực sống chết không rõ lúc nào sẽ đến.
• Ngày 35 - Siêu thị Seika •
Vào một đêm khuya tĩnh lặng tại căn cứ Seika, khi ánh sáng từ đống lửa chung chỉ còn le lói vài tia yếu ớt giữa màn đêm đen kịt, Hishiya ngồi đơn độc trên một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt trĩu nặng hướng về khoảng không vô định.
Tiếng gió lạnh thổi qua những bức tường đổ nát của trại vang lên từng đợt, như hòa lẫn với tiếng thở dài đầy đau đớn trong lòng anh. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ ngày Shin, anh trai của Shun, người lãnh đạo tiền nhiệm và cũng là người đồng đội thân thiết của Hishiya, đã hy sinh trong trận chiến giành lại tầng hai của siêu thị Seika.
Nhưng với Hishiya, thời gian dường như không thể xóa nhòa nỗi ám ảnh ấy. Anh vẫn nhớ như in khoảnh khắc Shin nằm đó bị lũ zombie trẻ con cắn xé ngấu nghiến, tiếng hét cuối cùng của Shin vang vọng trong đầu anh. "Hishiya, làm ơn... Hãy thay anh bảo vệ mọi người!"
Và rồi, Shin đã trút đi hơi thở cuối cùng rồi qua đời, để lại Hishiya với một vết thương trong lòng không bao giờ lành lại.
Anh nắm chặt con dao đã mòn trong tay, lưỡi dao ánh lên mờ nhạt dưới ánh đèn sáng nhấp nháy.
"Nếu mình tự đi kiểm tra mọi khu vực xung quanh kỹ lưỡng hơn nữa, nếu mình không để cho hai người bọn họ đi vào chỗ đấy..." Hishiya lẩm bẩm, giọng nghẹn lại, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má chai sạn bởi gió bụi và cảm xúc đau đớn đến tột độ.
Sự áy náy ấy vẫn bám riết lấy anh, như một bóng ma không bao giờ rời xa. Anh là người lãnh đạo, người được mọi người tin tưởng giao phó mạng sống, vậy mà anh đã để mất Shin, người anh em chiến hữu đã hy sinh một cách vô ích bởi sự sơ suất đó.
Hishiya cảm thấy mình không xứng đáng với vai trò này, không xứng đáng với những ánh mắt hy vọng mà mọi người dành cho anh mỗi ngày.
Từ phía sau, Shun trông thấy anh đang ngồi thơ thẩn đằng đó liền bước đến, đôi chân nhỏ bé di chuyển nhẹ nhàng trên nền gạch bóng loáng.
Cô bé với mái tóc đen dài và đôi mắt trong veo giờ đây đã lớn hơn nhiều so với ngày Shin ra đi, nhưng nỗi đau mất đi anh trai vẫn là một phần không thể tách rời trong tâm hồn cô.
Sau vụ việc ấy, Shun đã phải học cách sống chung với nỗi nhớ nhung và trống rỗng. Cô thường xuyên mơ thấy Shin, thấy anh đang mỉm cười với cô bên cánh đồng lúa vàng rực ngày xưa, trước khi thế giới này sụp đổ. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, thực tại tàn khốc lại kéo cô về, anh trai cô đã không còn nữa.
Dù vậy, Shun không để mình gục ngã. Cô đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho các em nhỏ trong trại, luôn mỉm cười và kể những câu chuyện vui để xua tan nỗi sợ hãi của chúng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Shun vẫn khóc thầm vào mỗi đêm tối muộn, ôm lấy chiếc áo cũ của Shin mà cô giữ lại, như một cách để cảm nhận anh vẫn còn ở bên cạnh cô.
Ngày hôm nay, khi nhìn thấy Hishiya đang ngồi suy nghĩ một mình bên ánh đèn nhấp nháy, Shun cảm nhận được nỗi đau đang giam cầm anh.
Xong rồi cô bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng không vội nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào anh một cách đầy suy tư. Sự im lặng giữa hai người không hề nặng nề, mà ngược lại, nó như một sợi dây vô hình kết nối họ. Cả hai tâm hồn đều cùng chịu chung một mất mát lớn lao.
Cuối cùng, để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, Shun khẽ cất tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng sự kiên định và dịu dàng. "Anh Hishiya, em biết anh vẫn còn nghĩ về anh Shin, và em cũng vậy. Nhưng anh trai em thì lại không hề muốn anh tự dằn vặt mình mãi đâu. Anh Shin đã lựa chọn anh làm lãnh đạo vì anh ấy tin anh sẽ làm được những điều mà anh ấy không thể."
"Sự cố ngày hôm ấy, cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Vì vậy nên anh đừng tự trách bản thân nữa nhé, anh Hishiya."
Hishiya ngẩn ngơ hoàn hồn rồi quay sang nhìn Shun, đôi mắt anh đỏ hoe, chất chứa nỗi đau và sự mệt mỏi.
"Shun, anh là người dẫn dắt mọi người vào ngày hôm đó. Tất cả đều là tại anh! Tại anh mà hai người bọn họ..." Anh nói, giọng run rẩy.
"Nếu như anh không chủ quan như thế, nếu như anh quyết đoán hơn và tự mình đi kiểm tra xung quanh, thì có lẽ anh ấy đã không phải chết oan uổng. Vì vậy nên anh không thể ngừng nghĩ rằng đó hoàn toàn là lỗi của anh."
"Anh đúng thật là một người lãnh đạo tệ hại và vô dụng mà..."
Shun nghe xong cũng không nói gì thêm mà chỉ nắm lấy tay Hishiya, đôi tay nhỏ bé của cô run run nhưng ấm áp lạ thường. Nước mắt cô lăn dài trên má, nhưng cô vẫn mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, đầy yêu thương và thấu hiểu.
"Anh Shin luôn nói với em rằng anh là người mạnh mẽ nhất mà anh ấy từng biết. Anh trai em tin anh, và em cũng tin anh. Vậy nên anh đừng giữ mãi nỗi đau trong lòng này nữa, anh Hishiya. Anh Shin sẽ buồn lắm nếu thấy anh như vậy đấy."
"Và... Dù cho anh có bao nhiêu tội lỗi đi chăng nữa, thì em vẫn sẽ luôn tha thứ cho anh."
Lời nói của Shun như một làn gió ấm áp thổi qua tâm hồn lạnh giá của Hishiya. Anh ôm chặt cô bé vào lòng, nước mắt tuôn rơi không kìm nén được.
"Cảm ơn em, Shun. Cảm ơn em vì đã tha thứ cho anh." Anh thì thầm, giọng nghẹn ngào.
"Anh không biết mình sẽ ra sao nếu không có em ở đây." Trong vòng tay anh, Shun cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau của Hishiya, và cô khẽ ôm chặt lấy anh, như muốn truyền cho anh thêm sức mạnh để vượt qua nỗi đau này.
Từ sau cái chết của Shin, Shun đã dần cảm nhận được một thứ tình cảm đặc biệt dành cho Hishiya. Đó không chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho người lãnh đạo đã bảo vệ trại, mà còn là một cảm xúc sâu sắc hơn, một sự rung động mà cô bé chưa từng trải qua trước đây.
Mỗi lần ở bên cạnh Hishiya, tim Shun lại đập nhanh hơn rất nhiều, và cô thường lén lút nhìn anh khi anh đang chỉ huy mọi người, hay những khi anh ngồi một mình trầm tư. Có lần, khi Hishiya khen cô vì đã chăm sóc tốt cho các em nhỏ, khuôn mặt Shun bỗng dưng đỏ bừng lên, và cô chỉ biết cúi đầu lí nhí cảm ơn.
Nhưng còn về Hishiya, với tâm trí luôn nặng trĩu trách nhiệm và gánh nặng của một người lãnh đạo trong thế giới tận thế này, lại không hề nhận ra tình cảm thầm kín của cô bé. Anh xem Shun như một người em gái bé nhỏ, một người bạn đồng hành mà anh cần bảo vệ, mà không hề biết rằng trái tim cô đã dành cho anh một góc thật đặc biệt mãi không phai nhoà.
Dù vậy, Shun không hề buồn hay thất vọng vì sự vô tư của Hishiya. Cô hiểu rằng anh đang tạm gác tình cảm sang một bên và phải gồng mình để giữ cho trại Seika đứng vững giữa cơn bão zombie, và cô không muốn thêm một gánh nặng nào lên vai anh.
Shun quyết tâm đối diện với tình cảm của mình, giữ nó trong lòng như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy. Cô tin rằng một ngày nào đó, khi thế giới này bớt hỗn loạn, khi Hishiya không còn phải chiến đấu mỗi ngày để sinh tồn nữa, thì anh sẽ nhìn cô bằng một ánh mắt khác, và khi đó anh sẽ nhận ra tình cảm mà cô đã lặng lẽ dành cho anh bấy lâu nay.
Cho đến lúc đó, Shun sẽ tiếp tục ở bên anh, an ủi anh, và yêu thương anh theo cách của riêng mình. Nào là dịu dàng, kiên nhẫn, và tràn ngập đầy hy vọng.
Đêm ấy, không khí xung quanh bỗng yên tĩnh đến lạ thường, khi mọi người vẫn còn đang ngủ, thì Hishiya và Shun vẫn ngồi cạnh nhau, chia sẻ nỗi đau và tìm thấy sự an ủi trong sự hiện diện của đối phương.
Hishiya cảm thấy gánh nặng trong lòng mình đã nhẹ đi phần nào nhờ sự dịu dàng của Shun. Còn về phía Shun, với tình yêu thầm kín, cảm nhận trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Họ không nói gì thêm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, sự kết nối giữa hai người trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết, như một lời hứa thầm lặng rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua bóng tối của thế giới này, dù tương lai có ra sao đi chăng nữa thì sự gắn kết sẽ mãi còn ở đó.
• Ngày 36 - Siêu thị Seika •
Cũng là một buổi tối của những ngày hôm sau, khi ánh hoàng hôn nhạt dần và căn cứ Seika chìm vào yên tĩnh, Hishiya và Haruko ngồi bên đống lửa nhỏ ở sân chung. Ngọn lửa tí tách cháy, tỏa hơi ấm giữa không khí se lạnh, chiếu sáng khuôn mặt trầm tư của Hishiya và ánh mắt dịu dàng của Haruko. Hai người thường xuyên trò chuyện như thế này sau một ngày dài làm việc, không chỉ để bàn về công việc mà còn để chia sẻ những suy nghĩ, giấc mơ, và cả những nỗi lo lắng.
Haruko, với vai trò cố vấn quản lý, luôn tự xưng là "em" khi nói chuyện với Hishiya, dù không hề biết rằng anh thực ra nhỏ tuổi hơn mình. Sự nhầm lẫn này tạo nên một mối quan hệ thân thiết, gần gũi, và đôi khi pha chút hài hước giữa hai người.
Haruko bỗng khuấy nhẹ đống lửa bằng một cành cây, rồi ngước lên nhìn Hishiya với nụ cười ấm áp. "Anh Hishiya, em nghĩ rằng chúng ta nên mở rộng khu vực trồng trọt thêm một chút. Anh thấy đấy, tuy chúng ta đã có hai khu vực trồng trọt, nhưng nếu có thêm khu vực canh tác mới, thì chúng ta sẽ có thể trồng được nhiều loại cây đa dạng hơn, như đậu hay ngô, để đảm bảo nguồn lương thực lâu dài."
Hishiya nghiêng đầu, mỉm cười đáp lại, đôi mắt ánh lên sự trân trọng. "Ý kiến hay đấy, Haruko. Nhưng mà em biết không, sự nguy hiểm sẽ ngày càng gia tăng khi chúng ta mở rộng địa bàn lên và mỗi mét đất mới đều cần được bảo vệ kỹ lưỡng. Em có nghĩ rằng đội an ninh của anh Asahi đã sẵn sàng để đảm nhận thêm trách nhiệm đó chưa?"
Haruko gật đầu chắc chắn, mái tóc khẽ đung đưa theo gió. "Em tin là anh Asahi và đội của anh ấy có thể xử lý tốt vụ này. Họ đã làm rất hoàn hảo trong việc giữ an toàn cho cả trại đến tận giờ. Nhưng mà, anh Hishiya, em còn một ý tưởng nữa. Em muốn đề xuất tự lập thêm một nhóm nhỏ để đi trinh sát và khám phá các khu vực lân cận, tìm kiếm thêm người sống sót và vật tư. Anh nghĩ sao về vấn đề này?"
Hishiya nhướn mày, ra vẻ suy tư, rồi bật cười nhẹ. "Em đúng là lúc nào cũng tràn đầy ý tưởng, Haruko. Nhưng mà táo bạo thật đấy, và cũng nguy hiểm nữa. Dù vậy, em đã nói đúng một điều, chúng ta không thể cứ co cụm mãi ở đây. Nếu muốn căn cứ Seika phát triển hơn nữa, thì chúng ta cần phải mở rộng tầm nhìn, tìm kiếm những cơ hội mới."
Haruko cười rạng rỡ, nghiêng người về phía Hishiya, giọng nói trở nên hào hứng. "Thật ra, em đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, anh Hishiya. Em tưởng tượng một ngày nào đó, Seika không chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là một cộng đồng lớn mạnh, nơi mọi người có thể sống thật sự, chứ không chỉ là để cố gắng sống sót qua từng ngày. Anh có mơ ước gì cho Seika không?"
Hishiya nhìn vào ngọn lửa, ánh mắt thoáng xa xăm, rồi quay sang Haruko với vẻ dịu dàng hiếm thấy. "Anh muốn Seika chúng ta mãi là một gia đình, Haruko. Một nơi mà mọi người tin tưởng lẫn nhau, bảo vệ nhau, và không ai phải hy sinh vô ích nữa. Nhưng để làm được điều đó, anh cần có những người như em, người luôn biết nghĩ xa và không ngại nói lên ý kiến của mình."
Haruko đỏ mặt, xua tay ngượng ngùng. "Anh Hishiya cứ khen em mãi, em ngại chết mất! Nhưng mà, anh nói thế làm em vui lắm. Em chỉ mong mình có thể giúp anh một chút thôi, vì anh là người lãnh đạo tuyệt vời nhất mà em từng thấy."
Hishiya bật cười lớn, lắc đầu. "Em đừng nói thế, anh không quen đâu. Thôi được rồi, em muốn lập nhóm khám phá chứ gì? Để anh bàn với Maki và anh Asahi, xem có thể sắp xếp như thế nào. Nhưng em phải hứa với anh một điều, nếu em tham gia nhóm đó, phải thật cẩn thận đấy. Anh không muốn mất một cố vấn giỏi như em đâu."
Haruko vỗ nhẹ vai Hishiya, cười khúc khích. "Anh yên tâm đi, em khỏe lắm, không dễ gì ngã đâu! Mà anh này, tối nay lạnh thế, anh có muốn em pha trà không? Em mới tìm được ít lá trà khô trong kho, để em pha cho anh uống ấm người."
Hishiya gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn. "Thế thì tốt quá, em pha đi. Ngồi đây với em thế này, anh thấy mọi mệt mỏi đều tan biến hết."
Cuộc trò chuyện kéo dài đến khuya, Haruko vẫn vô tư tự xưng là "em" với sự hồn nhiên và thân thiết, còn Hishiya đáp lại một cách tự nhiên, giữ kín bí mật về thân phận của mình. Trong ánh lửa lập lòe, mối quan hệ giữa họ không chỉ là sự hợp tác trong công việc, mà còn là một tình bạn sâu sắc, một sự tin tưởng và hỗ trợ lẫn nhau giữa những ngày tháng khó khăn nhất.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro