3

Chiếc bàn tròn dần dần được lấp đầy bởi các đĩa thức ăn, đã có 3 chiếc ghế có được chủ nhân nhưng chỉ duy chiếc ghế còn lại vẫn trống trơn dù đã quá giờ cơm hơn 30 phút.

Lạp Lệ Sa chỉ quan sát rồi tỏ thái độ bâng quơ hỏi mẹ một câu, tuy trong lòng đã biết trước đáp án.

"Cha không ra ăn hả má?"

Lệ Sa gắp miếng cá sang chén bà cả, lòng thầm tán thưởng thức ăn đậm vị cơm nhà.

Nghe đến chồng, bà vô thức thở dài đánh mắt sang chiếc ghế trống cạnh mình. Tay cũng ngưng gắp đồ ăn bỏ vào chén 2 con gái.

"Mấy năm trước con đi thì trống một ghế, giờ con về vẫn trống một ghế. Nói thật, má rất phiền lòng mối quan hệ giữa con và chính cha ruột của mình."

"Má, má cũng biết từ nhỏ cha đâu ưa đứa con gái này.. không phải ông ấy luôn nung nấu ý định đá con biến khuất đi cho đỡ ngứa mắt sao"

"Lệ Sa. Con nghĩ sai rồi, cha con không có ý đó"

"Không có ý đó là sao hả má. Chỉ có con là cho đi du học bên Tây nhiều năm liền, cha không hỏi thăm một lời. Trước khi con đi, ông ấy còn lấy cớ bận việc huyện phủ gì đó, không muốn nhìn thấy con. Con phải lo toan tất cả chi phí, từ phí học, ăn uống, chỗ ở, con phải đi làm thuê làm mướn cho người ta đến đổ bệnh. Vậy mà..cha cũng tiếc lời thăm hỏi con"

"Còn An Hạ thì sao, cha luôn tất bật chu toàn mọi thứ cho chị, chu cấp cho chị tiền ăn uống ngủ nghỉ. Chị ấy chỉ cần chăm học. Mà không sót tháng nào cha không gửi thư hỏi thăm chị ấy"

Cô ấm ức nói hết nỗi lòng của mình, mặc dù đang trong giờ cơm. Đôi mắt cô đỏ lên, nước mắt ứ đọng ngay khoé mắt tạo lên một lớp màng nước mong manh.

"Út. Em đang lớn tiếng với mẹ.."

An Hạ bỏ đũa, luồn tay vào sau lưng cô xoa nhẹ, trước mặt vẫn nghiêm khắc chỉnh đốn em gái. Dù sao Y cũng là chị, ăn cơm nhiều hơn Lệ Sa tận 3 năm.

Hành trình tự lập bên nước ngoài của Lệ Sa, hơn hết An Hạ là người hiểu nhất. Nhiều tháng liền An Hạ đều nhận được thư tay tâm sự của Lệ Sa, biết em khó khăn, Y cũng từng lén cha gửi tiền cho em.

"Con xin lỗi má. Má với chị Hai cứ ăn cơm, con xin phép ra ngoài vườn."

Lệ Sa quay mặt sang một bên để điều chỉnh cảm xúc, vừa hay thấy Phác Thái Anh vẫn tần ngần đứng ở một góc bưng bát canh, nàng đang mím môi, một tay liên tục vỗ vào ngực trái.

Nhìn lại bàn cơm vẫn còn rất căng thẳng, cô quay bước ra vườn nhà ngồi. Đâu có ai cãi nhau với cha mẹ xong vẫn còn hứng thú ăn cơm.

Thái Anh chớp mắt đã không thấy Lệ Sa, nhanh chân bưng nốt tô canh. Nàng lại quay vào bếp, lục đục một tí rồi xuất hiện ngay trước mặt cô ngoài sân vườn.

Lệ Sa đang hưởng thụ cái mát mẻ từ cây cối, bỗng dưng thấy Thái Anh với đống đồ cồng kềnh chầm chậm đi tới một cách hết sức buồn cười. Hai tay nàng ép lại làm nơi để dĩa trái cây khi sáng cô đem về, bàn tay cầm ấm trà và một cái cốc sứ trắng, còn kẹp một chiếc quạt mo ngay dưới cánh tay ( nói dễ hiểu là kẹp nách đó ).

"Ra đây làm gì mà mang đống đồ thế này?"

"Cô Út chưa ăn cơm xong mà đã giận dỗi bỏ ra ngoài, chắc chắn chưa ăn gì nhiều rồi. Phận làm tôi tớ, con đâu thể bỏ mặc chủ. Nên đem cho cô ít trái cây với trà"

"Giận dỗi gì? Tưởng tôi là con nít à?"

"Rồi rồi, cô là người lớn"

Thái Anh xếp thức ăn đầy bàn, lấy chiếc quạt mo phe phẩy trước mặt cô.

"Mà nè..tôi chưa ăn được bao nhiêu cơm, mày lại mang toàn trái cây chua. Đang có âm mưu cho tôi bị đau bụng chết hả?"

"Dạ đâu có. Mà, cô xưng hô gì kì. Cô xưng tôi lại kêu con bằng mày"

"Muốn tôi gọi bằng tên à. Hả? Thái Anh? Thái Anh thích Lệ Sa gọi Thái Anh là Thái Anh hả?" - Cô nhướng một bên mày, giọng điệu nhẹ nhàng đằm thắm hơn trước, khoé môi hơi nhếch lên.

Thái Anh ngẩn ra một lúc mới biết Lệ Sa là đang trêu nàng. Lúc trước cũng đã hỏi tên nàng với bà Sáu rồi. Bờ má thiếu nữ từ lúc nào đã hây hây nóng hổi.

"Con biết là phận tôi tớ không nên để chủ xưng tên vì giống như đang ngang hàng. Nhưng mà cái chữ mày nó nặng quá cô út"

"Thế thì gọi tên nhé..Thái Anh"

Cô cố tình kéo dài chữ, thanh âm lại ngọt ngào như mật ong.
Cứ thế rót từng đợt mật ngọt vào thẳng trong tim thiếu nữ sắp tuổi trăng tròn.

"Cô kêu vậy..con nghe ngại quá!"

"Hửm? Thái Anh ngại sao, vậy là không thích Lệ Sa kêu kiểu đó hả"

"Cô Út! Đừng có chọc con nữa mà"

...

"Hai đứa nó làm gì mà cười khúc khích thế kia?"

Phía bên này có hai người phụ nữ lấp ló sau cánh cửa dẫn ra vườn.

An Hạ vừa nhìn thấy khoé môi em gái mình cong lên, lập tức dụi mắt không thể tin được. Bao nhiêu năm là chị em ruột thịt, Y vẫn không thể thấy được nụ cười thật sự của Lệ Sa là như thế nào ngoài những lúc chụp ảnh.

"Nhìn là biết con Út chọc con Phác rồi. Trông Thái Anh nó tức tối lắm cơ má"

"Lệ Sa mà cũng biết cười hả.."

Bà cả chớp mắt thêm vài lần nữa rồi hết chịu nổi vào nhà rửa mắt. Nụ cười con gái bà quá sáng chói, bà không chịu nổi.

"Má làm chi mà lố.."

An Hạ dẩu môi theo bà vào trong nhà.

***

Đứng trong gan bếp ngào ngạt hương thơm, Phác Thái Anh vừa chống nạnh vừa đảo đều tay chảo thịt. Âm thanh xèo xèo từ chảo thịt đi vào tai rồi xộc thẳng xuống dạ dày, nàng khó lòng kiểm soát được liên tục nuốt nước bọt.

"Giá như mình sinh ra trong một gia đình có điều kiện hơn một chút thì tụi này đã nằm trong bụng mình hết rồi"

"Thái Anh, thịt xong chưa bây"

"Dạ sắp xong rồi Sáu, tại lửa nhỏ quá"

"Ừ! Hết củi rồi. Mà bây giờ thằng Nam nó đang đi sửa xe cho cô út nên không có ai chẻ củi. Bây coi được thì ra làm đi"

"Ủa? Sáu, con là con gái mà.."

"Giờ bây muốn bị đánh què giò hay tiếp tục làm con gái"

"Thôi thôi con đi chẻ củi"

Thái Anh nhấc chân ra sau vườn, nơi đìu hiu và trống vắng. Phía sau vườn không trồng nhiều hoa cỏ, chỉ có khoảng sân trống trải với trung tâm dựng một khúc gỗ lớn và một cây rìu đã rỉ sét.

Nàng lôi bó củi lớn từ bếp ra sau vườn, xắn hai tay áo bà ba rồi bắt đầu chẻ những khúc củi lớn cứng cáp.

Phập..phập

Dưới tiết trời oi bức của những ngày hè, mồ hôi nàng tuôn ra như suối, lưng áo ướt đẫm. Mặc cho chân tay đã mỏi nhừ, tấm lưng gầy đau nhức báo hiệu cho chủ nhân đã làm việc quá sức, thao tác chẻ củi làm đôi vẫn liên tục diễn ra.

"Phác Thái Anh!"

Thái Anh giật mình, động tác chẻ củi ngưng lại, chất giọng lạnh lẽo thấm vào từng lớp da thịt khiến người nàng vô thức rùng mình một cái. Nàng dạ một tiếng rồi từ từ quay người lại.

Là Lệ Sa.

"Đang làm gì?"

"Dạ...chẻ củi"

Nàng cứ cảm tưởng như mình đang làm việc gì đó sai trái cực kì nghiêm trọng vậy.

"Đờn ông ở đâu hết rồi mà phải để Thái Anh làm việc này"

"Dạ bình thường là có anh Nam, nhưng hôm nay ảnh đi vắng rồi."

"Đi vắng là đi đâu?"

"Dạ đi sửa xe cho cô Út"

"Tôi có bảo ai tên Nam đi sửa xe à. Tôi chỉ kêu một người tên Hậu đi cất xe thôi mà"

"Ủa?"

Lệ Sa giật giật mi mắt, thở ra một hơi lạnh buốt.

Thái Anh để ý, từ khi cô Út bước vào, vẻ mặt rất bình thường tươi tắn vậy mà khi nàng vừa dứt câu, làn khói đen mang theo khí lạnh từ con người cô toả ra khiến cho Thái Anh co rút người lại dù cho bây giờ là giữa trưa hè oi bức.

"Kêu thằng Nam ra đây biểu."

"Khoan khoan! Cô út kêu anh Nam làm gì."

"Phạt. Đánh cho chừa cái tội việc mình không làm lại lo chơi bời"

"Ơ thôi mà cô Út. Cô đừng đánh anh Nam"

"Tại sao?" - cô cau mày.

"Thật ra chuyện này chỉ có con biết." - Thái Anh thần thần bí bí đến sát lại gần tai Lệ Sa.

"Anh Nam có vợ rồi, nhưng mà vợ ảnh đang bầu bì không ai chăm. Nhà ảnh chỉ có mỗi một người mẹ già lớn tuổi, đứng một chút là đau khớp cả một buổi. Nhà ảnh cũng khó khăn, ảnh cứ mà suốt ngày làm lụng kẻ nhà cô Út thì lấy đâu ra người chăm sóc gia đình."

"Hay quá! Hiểu rõ quá nhỉ?"

"Anh ấy coi em là em gái, nên nhiều chuyện ảnh kể em nghe"

"Thế gia đình của Thái Anh đâu, cứ ra đường là nhận vơ anh này chị nọ à"

"Gia đình á hả. Hì..Thái Anh mất tất cả từ lâu rồi"

Nàng nở một nụ cười gượng gạo, gương mặt nóng hổi, đôi mắt xuất hiện một màng sương mỏng, cổ họng lại khô ran. Đôi khi cũng tủi thân lắm chứ, nhìn gia đình người ta hạnh phúc êm đềm như thế, nàng khóc rất nhiều. Nhưng cuối cùng lại nhận ra, dù nàng có khóc đến cạn nước mắt, cha mẹ của nàng cũng đâu thể quay trở lại.

Lạp Lệ Sa nhíu mày, trong lòng cảm thấy cực kì nhức nhối, đặc biệt là ở chỗ tim. Nhìn nụ cười hiền của Thái Anh, cô thoáng nghĩ là người này đã ổn nhưng sự thật bên trong đã hoàn toàn vỡ thành những mảnh vụn rồi, trái tim cô như bị hàng ngàn cây kim đâm chích.

"Đừng cười nữa! Để tôi làm"

"Dạ? Làm gì cơ."

"Chẻ củi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro