Chap 1: The world

Bạn có bao giờ nghĩ rằng Thế Giới này nó xinh đẹp không? Hay bạn thấy nó xấu xí?

Tôi không biết.

Bạn có bao giờ nghĩ Thế Giới này nó có sự đồng cảm và tình yêu thương không? Hay bạn thấy nó là một sự sỉ nhục và không có một chút từ bi?

Tôi không biết.

Bạn có bao giờ nghĩ Thế Giới này sẽ trao cho bạn một cuộc sống đầy đủ ấm no? Hay nó chỉ để lại cho bạn bàn tay trắng không?

Tôi không biết.

Bạn có bao giờ nghĩ Thế Giới này có thể dễ dàng đặt niềm tin của bản thân mình vào nó? Hay nó chỉ là một vỏ bọc vô dụng không mấy cần đến?

Tôi không biết.

Bạn có bao giờ nghĩ Thế Giới này là một sự công bằng chín chắn? Hay trái ngược lại là sự lừa dối hoàn hảo?

Tôi không biết.

Được rồi...

Câu hỏi cuối cùng.

Bạn có bao giờ.. n̴̯̹͓̘͐g̵̢̢̬͕̙̣͚͖̦̰̟͕̙͔̦̎́͗̋̓̒̏͌͝h̷̤͕̻̤͔͈̺̺̟̬͕̲͇͚͉̟̳̘̬̹̎̈͛͋̓̇̆̈̑̀͋̂̆̚̕̚͜͝į̶̡̛̜̣̟̗͖̃͒͂̈́̈́̈̀̇͂̉͊͘ ̶̨̨̛͙̗̻̙̱̻̥͋̐̈́͛̏́̄̈̑́͠r̴̖͈͖͓̩̝̹̭̤̩͈̺̀͊͌͌͛̈́ằ̶̧̡̠͖̺͓̪̭͇͈̳̮̜͖̀̎̆͠n̴̩͓̪̯͕̥̪̞̪͉̗̻̈́̿͂͌̑̃̊g̷̮͔͙̰̹͍͈͍̠͗̈́̿̇̀̾͜ ̸̠͍̪̪̞̎̐͋͒͐̽͐̓͠b̸̧͇̦̬͇̘̥͔̭̟̼͉̼̱̖͙̙̪̈́̔͒̿͆̀̀̍̓̔͒̾̀̊̚͘͘͝ạ̵̡̧͕̳̰̠̗̣̺̰̖̲̒̆̀̾ņ̴̡̓͆͊̀̈̒͆͂̂͛̉̈̑̑̅̾̕͜͝ ̵̛̜̲͎͙͑͌̑͊͋̒͘͝ç̶͉̦̟̥̰͉̹̦̣͙̟̰̻̅͒̐̎͊̃͗̔̚̕͘͠ó̷̹̺̺̼͕̠̥̱̠͍̤͔̓͛ ̸̡̡̧̹̫̱̟̘͉̱̥͈̃̾͗̈́͛́̉̍̑̈́́͂͑̊̂̾͠t̴̡̢͇̘̭̙̤̞̬̬̯͉̰̳͙͙͎̘̟̭̺̜̾̚h̴̢̡̧̭̼͇͖̙̺̠̠̺̙̥̗̪̩̀́͋̆̀̐̓͗̃̆̈́̎̈́͐̉́̄̂̚̕ę̵̯̪̯̪̫̯̻̣̥̜̮̹͓͖̜͕͍̂̉́̃͜͠ ̴̨̳̯̘̗̜͓̙̺̹͓̞̹̥̭̯̂̀̓͌͌͜͜t̵̨̨̥̼͎̭̬͍̹̮̼̮̤͎̳̥̫͖͇̗͂́͋̓͐̓̈́́͑̊i̵̼̩͚̐̐̈͗̑̎̎̈́̔͛͛͑̒͒̎̀͝͝n̴͙̘̿̀̈̈́͋͋̀̆̀̍͐̽̂͂̃̓̕͠ ̶̦̮͇̲̪̺̱̪͔͇̻̙͍͕̭̩̞̭͔́̑͂̌͒̚͜͝ͅv̸̧̡̨̼̝̫̜̺̙͍̟̥̜̳̙͕̫͔̘͕̟̟̀̌̀̏́à̴̛͎̪̩̝̰͈̫̤̖̞̼̒͑̉̈́̄̉̇̄̀͊͘o̵̧̢̡̬̳͓͈̫̼̼͇̣͓̘̗̠̠̫̼̥͂̊̏̅̈́́̎͜ ̵̢̗̹̜̞͖͓̤͓̗̩͎̻͇͂̀̑̑̿.̵̰̘̮͓̠̩̮̳̖̤̻̲̘̜̱̔̍̀͊̈̋̈́̀̌͘͘͜͝͠.̴̛͚̪͚̙̝͓͔̩̥̓͋̀̄̇̒̏̆́͐̌̅͌͌͗̾́͌̈́̄̇.̵̢̻̺͚̭̞̭͚̪̼̩̻̟̋̌͜

...

Bạn không thể ngủ, dù có mấy cũng không thể yên phận rơi vào một giấc ngủ bình yên. Bởi vì nếu làm vậy, bạn sẽ gặp lại những giấc mơ kinh hoàng ấy. Giấc mơ ắp đầy những cơn đau, những tiếng kêu khó nghe, những ánh nhìn luôn liếc lấy thân thể người, những vật dụng kì lạ gần như chưa từng được thấy bao giờ. Bạn rất sợ, bạn không muốn nhìn hay phải nghe những điều ấy. Nhưng...

'TING'

Đã hơn ba giờ đêm, âm vang xung quanh tiếng 'Tik Tok' từ phía đồng hồ trên bàn kêu liên miên một hồi khiến cho cơn ngủ mê đang dần áp đảo lấy thân thể ấy. Và rồi chỉ một cái nhắm mắt êm ái nhẹ nhàng...........

.............

.......................

......................................

'RENG!!!!!!! RENGGGGgGgGGG!!!!'

Tiếng chuông ngân vang cả một hồi âm dài dăng dẳng khiến cho ai kia phải bật tỉnh khỏi giấc ngủ say mê. Mệt mỏi động đậy lấy đôi hàng mi đang cố gắng tiếp xúc với những tia ánh sáng chói rọi mờ ảo. Thân nữ ấy tự choàng dậy, áo ướt đẫm mồ hôi vì cơn nóng đang tỏa nhiệt bên trong người, mắt cố gắng tiếp lấy nguồn ánh sáng kia. Thở dài.

"Dậy nào..."

...

Từng bức từng nước. Đôi chân bước xuống bậc cầu thang một cách nặng nhọc và cẩn thận nhất có thể, người liếc nhìn chiếc đồng hồ ở bậc xa xăm khỏi đây.

*Chưa tới giờ.*

Nuốt nhẹ dòng nước đọng đang chảy xuống họng, bàn tay nắm chặt lấy cây thanh xà bậc cầu thang. Đôi chân một mạch phóng lao từ tầng hai xuống tầng trệt thẳng vào khu bếp.

...

Mỗi ngày là một ngày mới, một điều mới mẻ sẽ xuất hiện và hơn hết đi cùng là một bữa ăn sáng nhẹ để quên cơn háu đói đang gào thét trong bụng.

Đôi chân nhanh nhẹn lướt bay như Flash cuống quýt chạy lui chạy tới trong khi đôi bàn tay đang hoạt động một cách nhiệt tình hơn bao giờ hết. Người đang chuẩn bị bữa ăn cho một ngày mới của bình minh thật không đâu vào đâu. Chẳng mấy chốc thời gian trôi qua thấm thoát, thân nữ thở dài hồng hộc nhẹ mỉm cười trước thành quả của bản thân. Trước mắt, quang cảnh là một bữa sáng với những món ăn ngon lành.

Người ngồi xuống một cách thoải mái nhất, đôi tay chắp lấy bàn tay vào và cầu phúc trước Chúa.

"Cảm ơn người đã trao cho con một sinh mệnh để sống, cảm ơn vì đã cho con một bữa ăn thịnh soạn và một mái ấm đầy đủ ấm no. Cảm ơn Người. Amen."

Nữ nhân ấy nhẹ mỉm cười, bàn tay vươn tới chuẩn bị ăn thì...

"Y/N!!!!"

Sự ngây thơ nào kia giờ đây đều trở nên sợ hãi trước tiếng hét đang ' SỦA ' gọi tên cô. Thân thể run rẩy không thể nhúc nhích, tự dưng từ trên gác bước xuống hiển hiện một bóng hình cao lớn hung hăng đang từng bước tiến gần tới cô.

"Y/N!!! MÀY CÓ BỊ ĐIẾC KHÔNG??!!!!! TAO GỌI MÀY MÃI SAO MÀY KHÔNG THƯA!!!!!!!"

Cơ thể người run rẩy từng đợt, bàn tay bấu víu vào thành ghế, bờ môi lí nhí mấp máy vài câu từ trả lời kẻ đối diện mình.

"dạ....th....ư..a....ch..a......."

"MÀY NÓI GÌ?!!! NÓI TO LÊN!!!!"

"Dạ...Thư..a....cha!"

"Trả lời tao. Vừa rồi mày có nghe thấy tao gọi không?"

"Dạ....c...ó..ạ....."

"Vậy sao mày không thưa??!!!"

"..."

"NÓI❗️"

Y/n gần như chỉ lẳng lặng lảng tránh câu hỏi, ánh mắt gần như chứa đầy sự thù hận đã được hằn sâu vào trong dòng máu người từ rất lâu. Bàn tay bấu chặt lấy ghế một cách ác liệt, bộ hàm răng nghiến ngấu xen kẽ nhau tạo nên một tiếng động khó nghe. Cuối cùng người chỉ để nó dịu đi một cách lặng im. Thở dài.

Đôi môi chuẩn bị đáp lời thì từ đằng xa bỗng xuất hiện một bóng hình rất đỗi là quen thuộc và tiến tới chắn ngang cho người.

"DỪNG LẠI!!"

Quàng trên người là bộ váy hồng hào viền hoa, bay theo gió là mái tóc nâu chải dài như đường nước suối bao la. Khuôn mặt thể hiện sự giận dữ qua những cơ mặt, đôi mắt nổi lên máu lửa liên hoàn tạo nên một cái đẹp lộng lẫy. Đôi má trở nên sạn và gầy guộc vì thiếu nước nhưng không thể nào thay đổi được sự tươi đẹp vốn có trong người.

"Mẹ...."

Người phụ nữ ấy đột ngột vung tay lên tát thẳng vào phần da thịt trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên. Để lại một bóng dáng nhỏ con đang chỉ biết đứng nhìn trong sự ngỡ ngành của bản thân.

"ÔNG ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO CON BÉ!!!!! ÔNG KHÔNG CÓ QUYỀN ĐỂ LÀM VẬY!!!!!!"

Một dấu hiệu yên ắng tới đáng sợ.

"ĐỒ CON ĐIẾM! TẠI SAO TAO PHẢI NGHE LỜI MÀY??!!!! MÀY CẤM ĐƯỢC TAO CHẮC!!!!!"

Chả có gì ngoài bóng đêm.

"KỆ MẸ ÔNG! NẾU ÔNG DÁM ĐỘNG TỚI MỘT SỢI TÓC CỦA CON BÉ THÌ TÔI SẼ KHÔNG THA CHO ÔNG ĐÂU❗️"

"MÀY..!!!!!"

CHOANG! PHẬP!

...

Một ánh nhìn mờ ảo sượt qua hiển hiện màu máu đỏ lơ thơ đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Bóng ảnh ấy ngã xuống như một cơn gió nhẹ vụt qua. Nhìn xuyên qua phần kính lớp mờ nhạt đang dần được khai sáng trước mặt là con dao đã bị nhuốm bởi máu của người mà cô yêu thương.

BỘP!

"M...mmm.......mme......mẹe.....ẹ....ẹ...."

Như một con rối vô hồn, người chỉ biết ngồi ôm lấy thân xác nào kia đang dần trở lạnh theo từng thời gian. Người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt se lạnh ấy, đôi môi khô khốc không còn có thể nở nụ cười như mọi ngày, đôi mắt bao trùm lấy xung quanh là một màu xám cô đọng không nơi chốn, không còn tiếng nói nhẹ êm luôn đáp lời gọi tên người.

Ánh mắt trở xám đêm như mây đen, khuôn mặt không còn thể hiện sự sợ hãi mà thay vào đó là sự vô cảm lại lẫm chưa từng được thấy.

...Chỉ có vậy thôi...

"Có quyền à? Mày chỉ là một con điếm lắm lời không hay tự nhảy vào đời tao~"

Hắn tự cười với bản thân.

....Đây là kết thúc của một đời người....

"Còn về MÀY..."

Ánh mắt giận dữ lại hướng về phía thân thể nhỏ nhắn ấy.

...Thật tàn ác...

"Heh...Tao còn chả hiểu vì sao tao lại sinh ra một đứa như mày. Thật là thừa thãi!"

Hắn chế nhạo. Người chỉ lẳng lặng chừng mắt lên nhìn gã nhưng bằng một ánh nhìn vô phương cứu chữa, sự vô cảm ấy không nguôi ngan mà còn tăng cao.

...Đồ cặn bã ngu đần...

"Sao?! Nhìn gì! Mày muốn chết à?"

Người nhẹ nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh sáng như đang hiện rõ trước người.

...Chết còn hơn sống...

"....phải."

Hắn ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy thật nhẹ lòng. Đôi tay giơ ra con dao bếp và chĩa thẳng vào đôi mắt vô hồn ấy.

...Chết là một sự cứu rỗi...

"Á À!!! Mày có gan đấy!"

Hắn cười mỉa mai, vui vẻ trước lời đề nghị ấy.

...Nhanh tay lên và giết tôi đi...

"Được! Tao sẽ ban cho mày điều mày muốn!"

Vui.

...NÓI ít thôi Thằng Chó Lồn, giết tao luôn đi...

"CHẾT Đ......?!!!"

XOẸT!!!!

...

Đôi mắt chợt liếc nhẹ về phía trước (một lần nữa), ẩn nấp đằng sau thân xác đang dần sa ngã chợt bắt gặp lấy một thân ảnh cao lớn cùng với đôi mắt đỏ ngầu sắc lạnh như băng. Cả thân thể của người ấy đều bao trùm một màu đỏ tươi của máu. Nếu nhìn thật rõ, người ấy tự khoác lên bản thân một màu áo xám với những đường kẻ sọc ngang ở hai bên ống tay, người đeo một chiếc kính vàng to tròn cùng với khuôn miệng cũng bị che lấp bởi một chiếc khăn, đôi tay đeo một bộ găng tay đen nhạt nối truyền là chiếc cây rìu được nhuộm cùng một màu đỏ ấy được giữ chắc trong tay. Y/n tự hỏi?

"Nhiều lời..."

BỘP❗️

Người phun thẳng một câu về phía mục tiêu đã chết không lâu giờ đây đang nằm trên sàn nhà lạnh giá. Đôi mắt vô hồn ấy nhìn ngắm lấy người đàn ông ẩn mặt kia mà không khỏi ngưỡng mộ.

Chợt...

*Một cô nhóc? Hắn có con?*

Mắt chạm trán nhau như hình với bóng. Một kẻ cao lớn lạ lẫm lạnh lùng cùng với nguồn sát khí đang buông thả xung quanh người, một người nhỏ nhắn kiệm lời vô cảm vô phương cứu chữa đang ngồi dưới nền nhà ôm lấy một thân thể đã chết từ lúc nào.

*Một người phụ nữ khác? Có thể là vợ của gã nhưng..*

Dường như đoán trước được một vài phần của tình huống này, kẻ sát nhân kia giữ nguyên vị trí của bản thân đề phòng cảnh giác.

*Giờ sao? Chẳng lẽ giết con bé? Hay...*

Chuẩn bị tiếp lời thì bản thân đã bị chặn lại bởi một giọng nói khàn khàn.

"Cho hỏi..."

Y/n lên tiếng chắn ngang dòng suy nghĩ đang xuôi chảy trong tâm trí của ai kia. Đối phương không trả lời cũng không thèm nhúc nhích nửa phần, chỉ chờ đợi câu hỏi của con người bé nhỏ phía trước.

"...Ngài có phải là Thần Chết đến để lấy đi Linh Hồn của con không?"

Giọng nói êm ái, lịch sự, rất đỗi là nhẹ nhàng và hơn hết, không có lấy một chút run sợ bên trong lời nói ấy. Trái lại, câu hỏi mà người đặt ra là quá sức tưởng tượng. Có thể hỏi người khác về một câu hỏi liên quan giữa 'sự sống' và 'cái chết', một câu hỏi rất bình thường nhưng mà cô nhóc này thì lại không giống vậy. Hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, vô hồn như mắt của những người đã ra đi nhưng đáng sợ hơn.

Hắn thật sự không nên nhưng mà lỡ rồi...

".....Kha khá vậy...."

Y/n cúi đầu, người đang trầm tư suy nghĩ. Giật bắn nhẹ khi tiếng nói kia lại hô vang.

"Có thể cho ta hỏi...............vì sao...?"

Cô nhóc ngẩng mặt, mái tóc dài che mất một nửa phần của khuôn mặt, để lại vài nhánh đang xù xù trên mái đầu ấy. Người trả lời.

"Nếu người đúng là 'Thần Chết' lấy mạng người thì con cầu xin người......."

Đôi tay túm chặt Đan xen lẫn nhau rồi giương lên ngay trước mặt kẻ lại mặt ấy. Nói.

"...xin người hãy nhanh tay kết liễu con khỏi cuộc đời này."

~Hết~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro