Chap 3: The A Proxies!

PẰNG!!!! PẰNG!!!!!!

...

KENH!!!! KENG!!!!!!!!!!

...

XOẸT!!!!!!!!! XOẸT!!!!!!!!!!

...

Ba tiếng âm thanh khác biệt đều đang vang ầm ĩ khắp một vùng rừng thông. Trong thành phố, người dân vừa tò mò vừa khinh sợ trước sự khủng bố rắc rối đang lan truyền đến gần họ.

.Hiện tại.

Ba người nào kia vẫn đang tập trung trong việc chiến tập nguy hiểm, mỗi người một vẻ một vật bảo hộ riêng biệt.

"LẠY CHÚA!!!!! Nó là cái thứ QUỶ mẹ gì vậy???!!!!!!!!"

Mặt nạ trắng lên tiếng. Vừa nói, gã vừa cố tránh khỏi những thứ mớ dây tóc dị nhân trước mặt không hay biết tới.

"Linh hồn của nó không phải dạng thường. Ghê gớm thật!"

Kẻ trùm bản thân với mặt nạ đen khuôn mặt buồn. Hắn phán xét về thứ sinh vật lạ đang uốn lượn như con trăn với những dây tơ sắc nhọn như con giáo đang một mạch tiến tới họ. Gã tự kết luận tình hình.

Một kẻ khác thì trầm lặng hơn hai nhân vật còn lại, người ấy không thèm lên tiếng nửa lời mà chỉ chăm chăm để ý tới hình bóng nào kia đang trở nên điên dại tới điên loạn.

A̷̢̞̘̺̠͒̀̾̀͂͆̓̈ͅȦ̸̼̲̞̻̇̂̈͘A̶̺̠̟̗̜͙̹̲̋́̒̋͑̀͛̉͐͜͠Ȁ̸̧̩̤̼Ã̷̡̬̹͙̰͆̕͜Ȧ̸̭̤̩͙̳̺̻̝͜͝Ã̸͇̆̽̓͛́̐̔͆͘͘Á̶̧̡̹͕̟̦͓̞̭̫̪͔̘͕͕A̸̮̘͛͑̓̈͐A̵̱̹̣̪̼͇̤͇̻̭̘̫̽̓͠Ą̵̠͕́̌̽͋̚͘͠͠A̴̢̘̝͉͕̻̱̠̮̽̓̓͗̒̉̋̚ͅẠ̶̪̌̆̾̿͛̏͛̆͆̇̐̃͋͘A̸̢̧̱̱͕͓̠̹̘̯͙̥̮̟͌̀̏̾͑̉̓̉͛̄͜͝A̸̻̣̘̦͆̎͂ͅḀ̵̡̗̰͒̋̈́́̂͋̈́ͅA̶̞͔͔͉̱͙̯̹̻̪̙̬̟͍̒̈́̓͗̐̓̂͝A̶̧̟̱͎̜͕̯͙̜̬̫̲͗̾͋Ă̷̡͎̗̩͕̠͍̫̻̳̱̎͆͘͜A̵̛̺̺̤̺̫͇͆͆̈́͆͘͝Ȃ̸̱̆̽͐̍A̸͚͖̩̺̼̫̲̜̯̞̤̱͒͐̚̕ͅA̴͙̻̎͌̓̈́̀͝͝͝A̵̢̨̝̪͇̩̬͇̠̣̹͓̐͜Ą̴̼͔̳̞̤̈́͐̈́̃̈̈́̑́̚͝͠ͅA̸̢̫̫̰̣̣͚̺̰̺͍̺͚͎̰͗̈́̀̋A̵̡͎̜̬̠̟̩̭͉̺̍͆̔͜Ã̴̟̘͙̦̣̦̝̰̟̲͐̄͂͗͑͗̊̆̉͌͘͜͝͠Ả̸̡̨̦̪͍̜̘͖̲͕͑̎̔̓́̅̋̽͒͝͝Â̸̼͇͊̀́͆̀́̓̄̋̉̌̋̔̉A̵̛̻͔͖͇̘̩͎͇̙͈̫̦̤̽̓͆́̊́̐̉̀̑̒͊̊A̷̢̜̝͖͕͈̘̪̺͇̥̓ͅA̵͇̣̹̫̣̗̓̀͊͗͋̍͗̓̾̕͠A̵̡̱͇͉͓̮̼͐̄̃̐̇̀̀̔͂̈́̕͠͝Ạ̵̢̨̟̘̖̮̹͇͓̪̲̪͉̞̈́͊̎̽̒̎̚͠Ą̶̜̬̹͓̬̮̼̦̘̎̈̀͐̈́̓͐̕̕͝ͅĄ̵̹͓̬͎̹̭͉̺̀̏ͅA̷̢̖̤͓͖͌̊̿̀̿̅͒͝A̴̛̼̺̙̼̐͜A̷̡̬͔͍̥̩͆͘̕͜͠ͅA̸̧͚͈̘͙͂̀̇̍́̔͑̍͗̐A̵̢̮̯̩̝̦̰̘̠̪͖͍̟̠̥͛̉̅͂̀́͐̈͂͘̕͝͠A̵̬̰͚̘͙̘̋̈̑͌̕ͅA̴̜̥͍̱̻̺̣̰̤̙̱̰̞̞̔̏͜A̷̢͍̼͕͌̑̀͐̋̑͛̈́̾̐Ą̵̤̥͔̬̼̥͕̖̼̫͍̞͌̌̓͆͛́̆Ả̷̛̠̥̾͗̈͒͗͊̍͆̄̀̊̕͠A̴͈͒͗̀̂A̸̧̨̬̥̮̥͐̅̆͋̅̊̒͆̌́̚Ạ̶̡̢̗̥̹͕̳̣̼̫̿̒͊̈̀̾̋͑̉̃̐͌͂̚Ą̵̢̖̤̻̩̜͍͕͙̼̀͒̇̉̀̇͛ͅA̶͉̰͈̮̥̝͗͒͋̄̍̈́̉̆͘͝Ȧ̸̢̨̦͉̳̯̯̳͔̫̼̬̠͒Ẩ̷̧͈͚̲͔̻ͅA̶̟̤̦̗̺͇͎̗͔̾̋͆͜͝͠Ã̶̜Ā̵̺̭̱̦̖Ȧ̷̰̙͉̣̭̼͕̺̹̥A̶͙̲͇͂́̒̔̉͒̎̈́̔̿́̚Ą̵̡̡̨̻͕̙͖̗̠̠̦͈͛͛̈́̒͒͛̓̏̀͒͘̕̕A̷̢̞͙̪̐͊Ą̵͕̩͓͐̎̒̎̆̔͑̄͂͘A̸̡̡̡̙̞͖̘͙̱̹͍̾̆̑͒̑̅̈́̓̅̆̓̾̊̒̊ͅA̶̡̭̲͚̻͉͖͈̠̰͇͚̓͘A̸̧̟̔̀̆͂̊̎̆͝A̷͍͓̔̓͊͑̆Å̷̡̢̡̺̗͍̫͇̳̯̱̣̎A̵̛̼̹̼̿̎̏̂͒̓̓̏̈́͂̿͐Ą̸̮͕̘̹͉̰̰̥͖̘̥̈́͊̉̌̍͗͋̏̅̋̽͠Ä̵̝̤́̆̍̍̍̈́̈́̔̒̆͆̂̃̇̕A̶̧͇͎̒̂̆̃̇̓̍Ą̷͎̋̓̓́͋̋͋͝͝ͅA̶̢̨͔̥̜̪͗Ậ̶̍̂̓͗Ä̵͍͇̱̭͔̹́̍̀̒̍̾͌͗̉͘Ą̵̬̰̝̈́̎̌̃͋̃̌̏̀̌̈́̈́͠Á̶̖͔̂̐͒̀̀͊̇̑̈́̈̿̊͝Á̸̧̨̛̗̝̼̼̜̞͕̘̾̌̾͊̃̕Á̷̢̩̲̠͔̖̝̠̲̔̽̀̒͆̒͜ͅA̸͖͇͇̩̮̯͙̪̣̹͎͌̄̈̽͐̍̈́̍̿̕̚Ǎ̸̬̝͙͎͔̝̜̮̜̜͓̒͗̄̈́̕͜͠Ä̴̡̺̱̫̘̪̍̑͋̄́͋̉͂̓̽͗̕ͅA̵̩͌̀Ą̸̨̞͕̖͕͈̠̩̯͇̫͘ͅẠ̸̱̜̘͇̠̍̀̾͂̐͗͛̒A̸̡̪̟͙̳̠̬̋͌͛́̋͐͗̕Ȁ̵̢̭̣̺̰̺̬̝̺̤͓̮͗̎̂̔͛̽͂͘ͅH̵̨͇̺̠̹̘̲̫̠̗̠̭̱̃̔͋͗́̽̚ͅH̵̺͍̜̪̯͉̳̣͖̭̣̃̈͐̃̀͝H̶͙͔̃̿̔͑̎͊͗́͊̍͌̆͑͠H̸̪̀̋̏̉͋̎̄̽̕̕̚͝͝Ḩ̵̯̙͍͚̟͚̠̺̘̣͖͙͂͐̍͋̐̕͝Ḩ̸̡͇̯̻̳̖͈͙͍̼̄̀͊̈̎̅͒̐́̍͊͜H̵͉̥̩̰͍̫̭̞̟̝̫̺̿̕͝͝H̴̪̩̥̥̻̙̒͂̂̌̽̄̆̒̆̾͌̅̉̚Ḧ̸͈̰̲̰͚͒̂͌̎̇̔̒͆̔̉͆Ḩ̸̧̛̙͚͖̜̦̯͈̣̞̭̲̗̻̌͂̍Ḥ̵̖̓̿͠͠ͅH̶̨̫̝̅̎̾H̵̨̗̦̀̿̂͊͊͆͆̆́̏͒̚͝Ḫ̴̡̬̙̥̟̾̈́̀̈́̂͗̿̉̈́͑̈͘͘͝H̸̨̫̞͚̳͈̭̱̥̦̗̪̆̉͘H̷̦̙̪͓̺͚͍̘͎̯̺̾͜͜H̶̛̙̠̤͓̼̳̉͑͒͂̈́͆́̄͘͝͝͠H̵̗̪̭͎͚̬̤̫̖̲̮̺̮̀͜͝͝H̴̢̨̢̜̩͇͎͓͇͙̹̯̗͖͗͑͗͛̎̑̀͗́̕͘͜͠H̴̢͈͈̞͖̠̮̬̫̱̙̹͓̽̚H̷͇͍͖͉̖̯̺̗̯̼͌͗́̋͌̎̎͌͘H̷̨̭͙̠̤̦̺͇̬͓̪͈̽͋̂̚͠H̸̡̡̛̪͇͓̟͈̲͖̍̊͒͒̉̈́͒̐̃͐̽̂̕͠H̶̛͖͇̺̬͈̙̳̒͐́͒̿̃͊̈̋̿͘͜͝H̴̡̤̙̘̻͈̟̪̦͉͙͙͂̍̓̉̾̿̏̋͋̿͜͜͠H̷͙̜̘̜̙̭͕̳͔͒̃̈́͊͜Ḧ̵͎̭̣̘̝́̈́͂̑͆H̶̨͉͕̟̼̤̦̬̓̒̈́̏̀͋͝H̵̙̼́̆̉̔̓͗̍̊͐͊͘̕ͅH̷̡̧̡̡̯͇͔̼͉͎͖̎̕͜ͅͅH̵̛͈̹̹̫̩͉̼͚̩̼̑́̈́͑͌̊̂́̚̚H̷̲̭̝̔̈́̆͋̀͐̅̒͊̽̇͊̕̕͜H̴̬͑̎H̶̯̳̲̦͖͙̺̰̱͚̜̜̭̞̰͛͗͋̋͘͘̕H̷̨̠̪͖̣̙͙̤̳̪̝̘͌̍̎͗́͗͗̒͆͒͝͝ͅĤ̵̭̤͎̰̩̑̅̾́̃̐̇̓̂͒̚͝͝Ḩ̵͉̱̲̘̜̯̠̟͓͔͕̪̯̔̿͆̿̃̑̇͊͂̔̅̎̊͘͜͠H̷͎̭̯̽H̸̝͓͖̯̻͔̫̥̟͆̈́͌̃̓͆͐͐̑͂͘͜͜Ḧ̶̰̼̓̅̃̈̽͌̐̋̓́̔̐͝͠H̸̬̘̖̐̂͆̽Ḩ̵̯̝͓̹̠̎͜͝Ḩ̴̘͈̙̱͎͗̄̒͛̓̎̃ͅH̴̢̥͖̪͍̹̰͎̯̄͊̔̍̈̒̓͝H̴̥̗̫͓̱͖̓͌̆̓̅̊̆̈̇̕͝Ḩ̸̦͍͍̔͛̀̽̈́̉̐̅̔͋̾͘͠͝H̵͇͙͙̘̠̗͈̭̆̉Ḩ̸̢̛͕͈̭̺͈̹̬̣̖̥͔̳͗͘͘Ḩ̵̯̣̭̤͚̠̖̺̩̃͊̍̃̔͆̚͝H̴̡̬̪͈͙̺̜̯̫͈͔͇̻̙́͗̈́̆̿͋́͘Ḩ̵̛͈̹̥̙̘̿̈́͆̏̀̓̇̉̈́͊͠Ḥ̴̢͓̂͊͗Ḥ̴̹̏̿̓̈́̚H̵̟͋̑H̵̗̩̱̟͑̐͗̇͝Ḩ̶̊͊͆̏̀͑͘͝Ḣ̷̛̺̠̳̀̔́̃̕͝Ḩ̵̘̲̟̲̼̉̽͒́̔̆̍͝H̸̛͉̪̞͍͖̪͙͎̣̄̈́̇̏̒͒͆̍͘̚͜͜͠ͅH̴͈͕̫̞̜̺̦͓̯̪̀̌̊̇̉͆̓̋̐̆̓̀́Ĥ̴̨̢̡̳͇͓̭̟̪̯͚̞̮͐̃̏̓̓̆͂͘̚͘ͅͅH̷͙̫̲̐̌̈́̾͗̈́̌̔͛̏H̵̡̢̧͇̭̞͖̓̊̓͊̐͛̀̕͘͝Ḫ̶̨͔͔̺͕̼̖͕̲̘̦̹̤̉̅̂̃̀́͜H̸̨̡̡̩͖̺̟̜̭̺̾́͛͑̿͗͋͋̃̆̉͛̌͝H̸̡̟͔̼̼̝̟̰̒̏͂͋͆͆͂͒̓̀͘͠H̸͙̪̲̩̟̱͙͍̭̪͒̋͋̋͘͠H̶̦̣̟̲͔͊̏̐̂̀̾̒̆̕͜͠͝H̸̢̧̢̛͕̖̳̺̗͖̖̻͓̊̐̀͐̀̍̑̉̑̃̔̐̚H̵̢̞̹͑̒̎͂͂̍͑̃́̈́̎͝H̵̠͔͙͊̈͋͗̑͊͊͘͜͝H̸̖̠͚͕̺̹͈̪͉̹́ͅH̶̡͚͍̩̳̊̒̾̔̍̉́̑H̶̞̦͈͍̦̲̪̩̭͎̯̝̮́͊̄͐͑̈́̏̐́̽̑͠H̴̡̧̨̹͉͇̰̟̤͍̺̹̻̣͕̀̀͑̔̚͝H̶̢̡͉̜̫̹͉͖̖͎̗͖̜́͠H̸̭̻͇̱̉̄̽́̕!̴̡̯͚̄̾̂!̶̤̦̙̮̥͊͆͐͐͆̊́̓̒̐̚͠!̶͙͇̪̦̭̙̮͍̯͎͖͉͈͔́͋́̆͒̆̒̌́͑̓̾́͘͝!̸̰̟͉̲̑̈̓͑̐͒!̴̟̱͍̬̤̼͖͎̫̱̼̚!̵͙̥͕̩̄̀͌̎͝͝!̴̗̙̣̖͂̆͆̏̃̈́̌͆͝͝!̶̼̪̀̏͊̀̂̄̿͒̊̓͘!̷̩̼̈́͒̓̃͂̍̂̈́̑̆͘͜!̶̡̤̠͉̘̝̞̻͂͜!̸͇̪̰̙̪̭͍̭̟̟̰͉́͐̽̄͒͛͒̏̚͘̕̕̕͜͝͠ͅ!̴̈́̈́̂́͌̕͝ͅ!̶̮͖̘̞̖̬͓̖̺̔̍͒̾̕!̴̢̱̹͈̟̠̓̽́͗͒!̸̡̨̱̖̟̩̹͈͉̗̳͉̠͉̗̂͐͒̆̅̈́̿́͑̐̈͌͝͠͝!̸͎̰̠͕̗̮̰͇̠̆̓̊́̅̿̇̈́̍͂̉͋͊͌͜!̴̧̠̫̞̪͈͕̟̯̈́́̂!̴͖͖͊̆̉̆͑͌̊̇̕̕͝!̶̨͖̘̮͍̭̻̖͓͛̔̄̈́!̸̭̳̭̬͎̙̘̟͓̀̈̐̂̑̽͆!̴̡̧̰͍̫͎̤̉͌͂̆̈̈́̽͋͌̈́̈́͒̆̚̕!̴̡̢̛̜̱̫̻͓̥̙̯͚̮̩̅̃̏͌̀̂̽͂͆̃͛̒̒̕ͅ!̶̛̯͔̯͋́̌́̌̓͘̕͝!̸̧̛͔̜̲͈̈́̔͌̉̈̋̑͑̔͌͒̒̚͜͠!̴̧̤͈͉̦̱̟̜̤͙̟̾̒ͅ!̵̰͔͇͙̓̕!̷̧̢̛͙̰͔̬̯̣̺̒́̑̆̽͝ͅ!̵̢̗̥̾̎̓͊͑͊̈́͐!̵̧̮̙̹͈̖̠͖̰̭̻̦̥̼̈́́͆̅̓̑͑̏̇́̈́͗̚͝ͅ!̷̢̧̲̗̰̬̤̼̅͐̂̓͑́͛̀̑́̕̕͠͠!̶̧̜̰̞̰͖̝̼͍͋͒͋̔̄̄̔́̇͂̍͊̈́̉̕!̷̬͍͈̾̊̀̂̄͋̌̀̌̐̃̽͠!̸̨̧̧̥̹̻͇̯̰̦̩͕͔̩̤̈́́̋̄̏͐̍̒͝!̵̖̩̮̍̏͒̇!̴̱̺̿͝!̵̨̳̥̖͇͚̖̣̜͔̍̀͐̃̂!̵̧̨̫̠̎̂̀̇̓͘!̵̢͖̫̙̼̟̀̎͆̎̇̾́̏̑͋̚͜͜!̴̭̩̗̥͋̾̑̇͜!̷͎̭̲̘͖̞̭͔̬͓̠͕̮̦̪͌̏̀̓͋̈́̄͛͆̉!̵͚̘͍̮̻͈̠̏͋!̷̤͈͇̳̃͆̍̕͠!̵̛̰̱̠̳̞̰̟̥̫̗̱̯̀͌̌̓̿̒̈́̃̈́̚͠͝!̴̡̺̠͚̭̱͚̠͒͌̌͌͋́̍̇̑̂̀̆̀͘̕ͅ!̷̛̝̖̥̺̲̗̖̜̳̪̀̉͑̌̃͗̿̂̆̂͛̐ͅͅ!̵̨̛̪̦͐̅̌̿̄͌̐̽́͘!̶̡̮̮̻̟̠̽͋̔̃́̍̂̒͜!̴̨̜͔̈!̵̥̗̤͎̜̘̦̲͎̍̎̈̆͆̕͝͝!̸̯̮̥͙͖͑̎̀̅̕͜!̵̱́̊̓̏͊̏̍̅̐̃̚̕!̴̡̥̻̗̗͓͕͉͇͇̖̏̿͑͒͆!̴̠̤̙̩͈̥̫̖͗̒̆͂̂̇̌̆͋͂͒̚͠!̸̟͕̗̩͇̈́̈́͑̈̌͛͆̔̾̂̍!̸̝́!̴̗̘̤̪̯̠̭̘̥̳͓̖̓̎̓͗̒!̶͓̜̼̹̥̠̘̦͕͉̲͙͂͊̑̏̓̋̈̇́͑͐͜͝!̴̞͈̳̪͚̠̜͕̗͕͇͆̍̉̓͐̂͐̊̀͌̀͑̀̕!̵͈̭̮͎̬͖͎̂̈̅͒̆ͅͅͅ!̶̢̡̱͖̖̰̲͓̹̦̅̀̒͗̋̕͠!̶̧̧̙̦͉͔͎̪͈̒̈́̓͌͋̇̉̓͆͛̊!̷̱̩͐̒͊̓́̒̀̒͘͜͝!̴͈̞̗̱͕̖̳̰̣̈́͊̍̋͂͑͂̏̃̽̔͜!̷̳͖͓̠̫̣̻̘͍̟̩̗̩̰͙̓̍́͌͋̈́!̵̛̻̼̹̲͎͙̳̣̮̪̖͖͓̂͒͊͒̑̒̈́̇͗͗̆͛̚͝!̶̝̖̘̖̏̇̋͝!̶̨͇͈͑̄̕!̷͚̞̈́̀̎́̚!̶̣̭͍͓̻̣̪̍̈́̆̔̃̈́̃͠!̸̜̩̭̗̩̥̹̄̅͊̌̓!̴̲̮̠͙̖̹͕̮͓̭̆̾͌́̐!̷̢̗̉!̴͎̜͎̠̇̃̄̒̂͐̅͝ͅ!̸̢̧̢̥̻͕̜̦͓̖̩͚͉̩͊̂̂̃̒́̊͑̈́̄͗̅̅!̴̢̛̦̩̆͌̂́̌͝͝!̵̛̬̪͔̲̼̒̔͋̑!̸̛̟̩̦̅̏́̅̍̉̈́̚͝͝!̵̛̖̫̞̱͖̫̀̈̿͗̈̈́̈͋͗̓̀͗̃̔!̷̧̛̫̦̫͉̭̘̲̰̗͚͆̋̃̅̒͘͠͠ͅ!̶̧̧̩̘̮̳̯̬̭̪̤͚̀̌̾͛̆͑̾̍͛̑̕͠͝͝!̴͈̮̳̺͓͇̫̯͎̼̼̈́̾̐̀̉ͅ!̶̥̮̀!̴͕̍̊̄͝!̶̡̧̛̛̬͑̋͛͑̆̃̅̽̚͘͝!̷̖̙͕̗̬̘̝̪͕̜͙̋̎͜ͅ!̸̧̧̱̞̫̜̱̺͙̪̙̼̼̱̞̓͊̂͐̀̀̐̈́̚!̴̛̲͖̪̞̒̌̿͋̋͌̿͠͝!̶̨̦̖̲͎̲͆̇!̸̡̣̰͎͚͙̤̱̫̘̟͂͂͛̓͐̽̀̉͜!̵̨̡̣̹̦͖̱̩̪͇̜̓̅̄͊̃͗̌̃͐͘͘͜͜͠!̸̨̺͔̖̮͙͉̈́̈́̈́͌̂͝͝!̶̱̍!̸̨̰̥͙̹̗̙͓̩̜͌͒̅̆̍͗̽̓̐͐̀͜͜͝!̶̢̫͖͚͎̯̪͈̞͍̮̮͛̾̔͗̈̄̎͒͛̔͝ͅ!̷̖̙͈̼̬̻̥̀͋͌̽͒͑̂̎̒͘͘͝͠͝!̴̨̛͙̱̼̞͇̲̲͇̙͂́͘͜͠!̵̢̡̧̦̟̰͎͔̣̪̰͕̟̖̺̍̔͗͐͘!̴̘̟̭̼̿̍̍̑̽̍͠!̷̡̭̠̱͉̫̙̪̩͈̂!̵̧̡̟̳̫̺̥͔̫̱̜̦̈͌͛͜!̸̡̡̯͓͙̼̦̝͔͈̞̟͕̀̇͌̎̌̔̄̏͗!̵͓̫̬̝͉̮̦̗̜̦̖̜̑̒̀̈́͆̎͗̒̐͝!̸̡̭̉̏̃̃!̶̡̮̼̞͎͖̗̺̙̀͑̄̌͐̑̄̑̏̅̂͛̎!̸̧̨̮̱̖̗̝͙̰͖̬̯͚͎̓͗̈́̀̿̊͐͆̅̓̐̔̀͘ͅ!̵̻̹̱͒͋͋̐̆̊͊͒͂̽!̷̭̟̻͔̯̺͔̟͖̣͒̉̐̃!̴͈̻̭̯̱̱̝̖̪̝̹̰̞͈̍̀͝!̶̢̛̛̛̜̣̰̙͉̞͇̺̻̤̺̺̥̼̒͆̈͆̋̋͑̀̂̍̕!̷͈̫̪̲̘͕͍̙͙͈̣̺̱͉̈́́̈̿!̸̢̩̹͇͉̬̤̺̻͉̥͛̾̔͠!̸͓͇̮̖̆͋̏̓̉̃̂̊!̷̝̞̱͚̭̝͗̀͌̑͐̓̈͘ͅ!̷̹̈͂͆̃̒́̔!̸̖͖̂̌̅̊̃̋̚͘!̷̜̘̳̠̺͂̈́̕͠!̸̠́̏͋̂̈́̈̋͂̇͝!̸̢͙̮͙̞̥̜̟̜̖͑̏̍ͅ!̸̛̖͖̫͈̹̤̟̿̒̈́̃͑̔̚ͅ!̵̧̢͕͖͙̙̮̟̤̃͋̃͂̓͆͑͆̍̿͝!̵̞̰͖̦̞̥̲̝̘̮͖̝̗̽̽̓̉̐̏̋̀!̴͎͈̱̠͕͇͎͂͗!̶̢̪͈̻̬̼̰̲͉̳̅͑̌͐̕͝!̵͍͚̱̳̝͇̲̹̝̰͙͌̄͗͊̐̈́̏͐͗͒̀̋̋͘̕!̸̧̧̛̥̦̭̣̖͇͔̺̮̈̉̊͑̒́͘͘ͅ!̵̥̑̏͘!̵̡̧͙͉̼̟̱͌̉͐͋̾̕͝!̴̝̔̾͌̅͑͐̉!̵̧͈͇̬̹͔̜̳͎̔!̶̧̮̀̔̋͑̾͑̄!̷̢̡̗̰̻̩̖̜͔̟͚̯͌̅̇͘!̶̞̳͛!̷̢̪̺͚̥̹̠͉́͂͌̎͑̑̈̈́̇̚!̵̗̲͂̋̅̏̆̅̒́̉͋̚͠!̷͙̭͎̪̞̟͇̞͊͋̈́́͘͘͝ͅ!̴̧̛̫̜̩̥͖̪̩̓̿̈͌͒̾͆̽̾̿̿̇ͅ!̷̡̩̣̘͎̙̼̪̬̬̤̪͂͒̊̈͑͊͛̽͋̕͜!̵̢͍͉͉̿̽̃͆͒̒̍͑̿̉̓̋!̶̫͈̼͉̊!̵̛̞̖̲͚̣̻̻̳̼͇̻̯̌͑͊̄̍́͜ͅ!̶͕͚͓̳̫̼̬̜̒̑͊̆͐̀̚͜͝͝!̵̡̖̲͕̑̐͒͑̌̀̇̇͘͝!̴̛͚̫̫̣͙͙̫͈̰̦̩̞͎͙̈̍̀͗͂̃̈͆̕ͅ!̷̧̨̛̤̱̲̘̭͉̰̀!̸̛̟͑͋̇̑̓̉͆̃͛̆̆!̸͎̪͝!̸̖̩̯̜͎̙̹͉̌͐͂̾̕͜͠ͅ!̴̛͉̱̦̼̪̳͓̠͍̞̳̀͑̎͒̅́̔̃̅͗̔͗͠ͅ!̵̥̼͚͉̟͓̞̣̳͇̮͎͂̈́̉̕!̸̢̧̛̦̩͓̲̮͕͚̬̲͖̰͉̾̓̑̑̍̿̈̓̂̑͆̅̋͝ͅ!̷̱̗̙̝̘̣̮̂́!̷̧̛̗̳̦̩̠̻͖!̵̛̲͈̐̎̌͒̉̀̽̌͑̄̓!̵̩̼̪̭͓̰̹̺̪͋̀̌̋̍!̷̛̳̲̳̔̍́̌̔́̑̈́̈́͘͝!̶̺̟̫͔͉̹͚̣͔̞͕̎͊̔̂̂͑̎!̶͍̭͌́̑̄̇!̵̹̻̫̤͙͇̭͚̪̞͎̞͍̿́͒̐̒͊̃͠!̸̧̨̡̨̞̮̬̪̠̭̦̣̱̅̃͑̇̔!̶̢̛̙̱̤̰̥́̏̄͐͐̓͐̎͝͠͝!̸̧̥̹̬͕͉̽̔̀̽̎̎̓͑̔̓̄͑̎͑̎!̴̣̍̀̐!̶͔͉̺̮͈̩͕̬̱̠͔́̃̌̑͑̈͂̃͊̅̃̉͐̚!̷̢͔̹̺̎͋̄̉̓̈́̿̓͑͗ͅ!̴̡͇̝̻͔͕͙̪͙̠͚̣̈́̏̈́̊̚!̶̨̨̢̙̩̮̰̜̣̦͔̹̙̲̈̎͂̇̈́͂͋͂̈́̈́̈́̒̍̕!̶̨̟̗̼͚̤͍̉̎͌̈́͋͂͘

Tỉ lệ của sự việc hiện giờ tăng lên đáng kể sau mỗi lần đánh trả, điều này thật sự không ổn chút nào. Toby nhìn người con gái ấy mà lòng có chút đau xót ở con tim. Người cố gắng lại gần cô nàng bao nhiêu thì số lượng đường đi dẫn người càng xa bấy nhiêu. Hắn đang buồn phiền thì một giọng nói khác chen ngang cắt đứt sợi dây liên kết dòng suy nghĩ của hắn.

"TOBY!!! CHÚ Ý!!!!!"

Hắn quay lại thì chạm trán ngay với đối thủ. Giật mình cố gắng cử động tay lên chặn nhưng dường như cả cơ thể đều không thể nhúc nhích nửa bước. CHẾT MẸ!!!!

KENG!

Một đường chắn sáng cứu lấy mạng sống của hắn, quay qua bắt gặp ngay bộ mặt nạ trắng toát như hồn đang tay trong tay với lưỡi kiếm dao sắc. Ẩn dấu đằng sau là một sự tức giận không nguôi, còn có thể nói là nó được thể hiện rất rõ trong đôi mắt ấy.

"ĐỊT CON MẸ NÓ, TOBY! TỈNH LẠI CHO TAO!!"

Người ấy gào thét trong cơn giận khó cưỡng lại, hắn chợt thức tỉnh khỏi cơn mộng tưởng đang giấu kín trong lòng. Nhanh tay di chuyển lưỡi rìu sắc bén cắt đôi màn tóc ấy. Hắn mà vì người con gái kia lại bất cẩn tới vậy sao? Hắn đang mềm lòng trước cô ấy? Không thể....

"Cái con mẹ!!! Thứ chết tiệt này vẫn cứ tiếp tục tới nhiều hơn mỗi lần chúng ta đứt đôi chúng!" - mặt nạ trắng.

"Tôi vẫn chưa thể tìm thấy điểm yếu của nó.."- gương đen với khuôn mặt buồn rầu.

Hắn cứ mỗi đòn chắn hay chặt đứt những dây tóc đang lần lượt mọc ra là lại bắt gặp khuôn mặt của người ấy. Đôi mắt trở thành một màu đen truyền huyền ảo với những sắc trắng bên trong nó, đôi môi khô cặn đang dần chảy ra một vài dòng nước đỏ tươi. Khuôn mặt toát lên cái sắc vô cảm rõ hơn bao giờ hết cùng với nguồn sát khí đáng ngưỡng mộ. Cô nhóc tiềm ẩn một thứ đặc biệt hơn vẻ ngoài của nó. Hắn đang bận ngắm nhìn lung tung thì chợt một giọng nói trầm phán vài câu khiến hắn phải bật tỉnh.

"Hay ta giết thẳng cội nguồn của nó luôn?"- mặt đen lên tiếng.

Hắn thoáng giật mình trong khi ngước nhìn khẩu súng lục mới tinh đang chĩa vào chính điểm HeadShot của nó. Bàn tay bất giác vươn tới chặn đứng lại sự chuyển động kia khiến cho viên đạn bật nhảy sang một ngã rẽ khác.

PẰNG!

"WT??!!!!! TOBY!!!"

Gã giận dữ trong sự bối rối của tình hình mới đây.

"Không được...."

"Hả??!!!"

"KHÔNG ĐƯỢC GIẾT!!!!!!!"

Toby hồi đáp trong sự giận dữ khủng hoảng đang nổi dậy bên trong hắn trong khi hai kẻ còn lại, ngạc nhiên đứt hơi bỡ ngỡ. Một kẻ lên tiếng trước mắng chửi Toby.

"TOBY!!! Óc mày có vấn đề à?!"

Hắn giữ sự im lặng cho chính mình.

"NÈ! TAO ĐANG HỎI MÀY ĐẤY!!!"

Hắn giữ chặt lấy cây rìu.

"ĐƯỢC! Mày không làm, tao sẽ làm."

Giật mình bật tỉnh. Gã mặt trắng nhanh tay cướp lấy cây súng trong tay của người kia rồi chĩa thẳng trước trái tim nửa đỏ đen đang hiện rõ trước cơ thể của người con gái ấy. Toby cố gắng vươn tới chặn lấy nhưng...

"CHỜ Đ....!!!!"

PẰNG!

...

.......đã quá muộn rồi.

BỘP!

Tiếng súng vang vọng cả một bầu trời sượt qua bên tai họ cùng với một nụ cười thỏa mãn được vẽ trên khuôn mặt ấy. Với đôi mắt lạnh lùng, xảo quyệt, man rợ, sâu thẳm là niềm vui đầy kích thích được thể hiện qua nó. Sượt qua là hình bóng ma vật vờn trước ánh sáng của màn sương trăng đêm, tự dưng thân thể chợt nhẹ buông không khí mà tự ngã xuống. Ngoài ra, Toby, anh gần như bất động khi cơ thể ấy hiện giờ đã nằm một cách bình tâm trên nền đất ẩm ấy. Dòng máu đỏ tươi chảy lênh láng khắp cả một phần đất nơi cơ thể người con gái ấy được nằm chính giữa tại vòng trong tâm đẫm máu ấy.

Đôi chân tê cứng lại nhưng đôi bàn tay ấy, hắn cố vươn tới bóng dáng hình nhỏ con nào kia giờ đang bao trùm bản thân với một màu đỏ của máu đêm với sự se lạnh của nền đất tiếp xúc với da thịt người.

Toby một mạch chạy tới nơi đang có một cái xác đang nằm chết lặng một cách đáng sợ. Anh nâng đỡ cơ thể ấy lên một cách từ tốn và nhẹ nhàng, tay nắm lấy bàn tay sợ rằng nó có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Toby nhẹ nâng bàn tay nhỏ xinh ấy lên trước trán, thì thầm vài lời như để an ủi bản thân. Bất ngờ, đôi tay của ai kia lỡ rời xa khỏi sự che chở của hắn một cách thầm lặng, bỏ lại là một sự ngỡ ngàng trên gương mặt của những nhân vật ấy.

Hắn ngước lên nhìn thì chạm mắt ngay là đôi đồng tử đỏ đen diệu kì đang chăm chăm liếc nhìn hắn, sợ hãi? Không! Phải nói rằng đôi đồng tử ấy khiến hắn nổi cả gân lên bởi sự đẹp đẽ mơ hồ ấy. Nhanh chóng thay, một sự vui mừng không ngớt thoáng qua tâm trí hắn khi đôi môi nhỏ nhắn ấy chợt lên tiếng.

"To...by......"

Ngạc nhiên.

"Anh ..... làm sao vậy? Tại sao anh la....?!"

Chỉ trong một thời khắc nhất định, người lại một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

...

Ah.....

Ồn ào quá...

Thật.....phiền phức...

...

"Thôi đi Tim! Cậu thật chẳng ra làm sao?!"

.......Giọng nói.......

"TÔI??!!!! Kẻ ngu ngốc bã đậu nào đã ra lệnh vác theo một con bé không hay quen biết về Madision hả???!!!!!"

.......

"Tim. Trật tự đi. Cậu nên nhớ chính cậu là người tự nguyện cõng cô bé đấy."

...........nghe...lạ quá.....

"KHỐN NẠN❗️Chính mấy người bắt tôi đó chứ!!!"

...ồn ào........

"...um......"

...

Tiếng Rên rỉ vang lên bên tai chen vào giữa cuộc cãi vã đầy ẩn ý và nhiều sự bàn tán khác cùng chủ đề.

"Sssshhhhhh..."

Toby đưa ngón tay mình lên ra hiệu cho hai người còn lại, am hiểu được tình hình nên Both đều gật đầu tán thành. Nối liền sau đó là một dàn âm yên lặng không ngờ tới, cả ba thở dài an tâm khi may mắn rằng cô nhóc này không tỉnh dậy. Và cứ như vậy, họ lại tiếp tục tiến bước sâu vào trong khu rừng đen tối không một ai bao giờ có thể đặt chân tới mà dễ dàng thoát khỏi.

Từ một góc nhìn khác, làn gió mát lạnh tựa như lời thì thầm to nhỏ từ những khe hở của các hàng cây thông xung quanh, Toby ngắm nhìn lấy một khuôn mặt đang say đắm chìm vào cơn ngủ mê không thể cưỡng lại.

.Xinh đẹp.

Nét viền trên khuôn mặt được vẽ nên một cách tỉ mỉ, đôi lông mi đen truyền nhắm tịt lại mặc dù bản thân nó đôi lúc vẫn còn nhấp nháy bởi ánh sáng. Mà điều đáng để ý nhất là đôi môi căng mọng mềm mại đang dần chảy ra một dòng nước nhỏ nhẹ kế bên. Nó khiến hắn cảm thấy thèm thuồng trước vẻ đẹp không thể chê trách này...

"Toby.."

Người quay lại nghe theo một giọng âm đang gọi tên hắn, người bạn đồng hành.

"?"

"Tại sao cậu lại muốn cứu con bé?"

.Chết mẹ.

Toby cũng không hẳn bất ngờ trước một câu hỏi đầy ẩn ý sau lưng như vậy bởi rằng cũng như đối phương kế bên hỏi, bản thân Toby cũng tò mò không kém. Anh không biết phải nói sao về sự việc này, nó không dễ gì mà giải nghĩa được.

"Tôi cũng không biết.....chỉ là, có thứ gì đó thôi thúc tôi tiến tới và kêu gọi tôi trong cùng một thời điểm ấy."

Người kia không nói gì thêm, đành im lặng bước tiếp.

"Hả?! Mày không biết!!!! Chà~ cái này nghe lạ nha. Toby sát nhân máu lạnh mà dường như cũng có tình cảm với loài người cơ?~~~"

Gã mặt trăng quay sang chế nhạo hắn. Thực không mấy thú vị chút nào, hắn thực lòng không thích kẻ này. Ồn ào, nhiễu sự, luôn muốn gây gổ đánh nhau, luôn tranh cãi tài năng... tóm lại vấn nạn quá nhiều nên không nên nhắc đến thì đỡ hơn. Toby nhìn kẻ điên dại ấy đang tự cười với bản thân mình trước một sự thật đáng xấu hổ này.

"AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!JESUS!!!!!!AHAHAHAHAHAHAHA!!!!!.........."

Và tiếng cười được vang vọng khắp khu rừng khiến cho bao loài thú chim cóc chuột giun gà vịt lợn ngan đại bàng sư tử Simba hổ nhi con người trẻ con báo hồng trâu bò khắp mười phương cùng về hội tụ tại đây để được thưởng thức giọng tháng cá của ổng, bao gồm cả con người nhỏ bé kia.

"Ssshhhh!!!!! Tim! Cậu sẽ làm con bé tỉnh giấc mất!!!"

"Hả?!! Đừng có ra lệnh cho tôi!!!"

Gã nổi giận.

"Tôi là đội trưởng nên tôi có quyền nói rằng cậu hãy câm cái mõm của mình lại đi."

Toby phản đáp.

"Tôi cũng có điều cần nói đây. Đừng có lên mặt với tôi!!! Chỉ bởi Slendy nói rằng ông chú có nghị lực tài giỏi hơn tụi này nên mới được phong lên làm ĐỘI TRƯỞNG thôi❗️"

Gã cũng không kém phần, liền nhanh tay nhanh chân phản bác lại một cách mãnh liệt.

"Này! Này! Cậu như vậy là hơi quá rồi đấy!!!!"

"Ồ vâng! Thưa ĐỘI TRƯỞNG kính mến! Có vẻ đúng là tôi có hơi quá rồi~"

Tim làm một vẻ mặt đắc thắng khi cá đã dính mồi, tức ở đây là Toby.

"TIM!! CẬU..??!!!!"

TÁCH!

Dường như chuẩn bị lên tiếng một lần nữa thì bất chợt một âm thanh lạ lẫm chợt vang lên bên tai họ, hai ánh mắt đều liếc sang nhìn một khuôn mặt nạ ánh đen với nét vẽ đỏ máu buồn bã với bộ áo hoodie vàng đang chĩa hai khẩu súng ngay chính giữa bờ tai. Thở dài nhìn hai lũ ngốc đang làm trò kịch giữa nửa đêm.

"Hai lũ khốn các cậu mau câm miệng lại trước khi tôi lỡ bắn nát sọ mấy người❗️"

Đi cùng là một lời cảnh cáo đầy tâm tư tình cảm sau đậm. Hắn dỡ bỏ lớp khuôn nguy hiểm của mình xuống cùng với bộ vũ khí, liếc nhìn hai kẻ ngốc nào kia vẫn còn đang lu mơ. Chợt khẽ nghe thấy tiếng gọi của ai đó khiến cho tất cả đều cùng chung một chí hướng chuyển đường nhìn.

"Um.....To..by....?"

Tỉ.....tỉnh dậ...y......rồi..!!!!!

...

"Tuyệt!!! Cuối cùng cũng chịu dậy, vác nhóc theo mà muốn gãy cột sống lưng rồi!"

Ơ?!

Tự hỏi.

WTF??!!!!

Cái của nợ.

VL ông mặt trời của em.

Mộng du đéo thức tỉnh.

Chỉ là một giấc mơ xa vời và con nên ngủ tiếp.

...

Hiện giờ Y/n ngơ ngác, cô đang nằm trên lưng của một chàng trai lạ mặt không hề hay biết đến. Tim thả thân hình nhỏ nhắn ấy xuống ngay kế bên một cách nhẹ nhàng rồi lại khập khĩnh nhấc gót vươn lưng vặn cổ cử động chân tay tạo nên những âm thanh 'Crack! Crack!' Kinh hoàng.

*Sợ VL!!!!!*

Tự dưng ánh mắt chuyển dần về một bóng dáng quen thuộc, đôi chân một mạch chỉ nhanh nhảu tiến tới bên người ấy.

"Anh Toby!~"

Toby quay xuống bắt gặp lấy một khuôn mặt vô cảm vẫn còn được thể hiện trên từng chi tiết của khuôn mặt, tỏa lên một sự lạnh lùng khó đoán. Nhưng đôi mắt ấy, nó tỏa sáng xung quanh với bao vì sao long lanh đi cùng là sự phấn khích được thể hiện trước ánh mắt ấy. Khác xa với sự vô cảm nào ấy!

Dường như Toby cũng bớt nhẹ nhõm được phần nào, định lên tiếng đáp lời thì...

"Giết em!~✨"

...bị đoạt lời ngay tại chỗ.

Cả ba tên kia đứng hình khi nghe một sinh vật lạ nhỏ bé kia đang cầu xin kẻ đối diện được.........chết...với một đôi mắt hết sức ngây thơ. Của nợ gì đây!

"Ê! Toby.."

"Gì?"

"Tôi không nghe nhầm phải không? Con bé vừa mới....."

"Ờ! Chuẩn mẹ éo cần chỉnh."

"Thế giải quyết?"

"Đang bí."

"Thánh nhở?"

"Ờ."

"Sao không hỏi nó?"

"Mày hỏi đi thì biết."

Tim liền quay đầu về phía mặt phẳng đối diện, nhìn nhận hình dáng của người con gái nào kia với làn da trắng trẻo, mái tóc xanh nhạt xoăn dài theo đường truyền của cơ thể, khuôn mặt vô cảm lạ lẫm đến khiếp sợ. Hắn chú tâm nhìn vào đôi mắt tia xanh đỏ đang dè chừng đề phòng hắn một cách đáng yêu cùng với bờ môi đỏ căng mọng đang mấp máy vài lời thì thầm giấu xa. Nhìn mà muốn~

"Ê nhóc! Tên? Tuổi? Nhà? Vị trí? Sở thích? Sở ghét? Tài năng?.....nói hết ra đây!"

Toby đổ gục trước Tim vì sự ngu đần của gã, làm gì có chuyện cô nhóc sẽ trả lời gã một cách d....

"F/n M/n Y/n. 19 tuổi. Nhà ở cách đây không xa nhưng đáng tiếc vừa bị thiêu rụi thành tro. Vị trí? Không hiểu. Thích: Mẹ, Ba, Chocolate, đồ cay, nấu ăn, dọn dẹp, thú vật, màu đỏ, ...vv. Ghét: Bị thương tích, Trường học, Bản thân, những người có tình cảnh giống mình, biến thái. Tài năng: không biết...."

Ngạc nhiên. Ai ngờ rằng Y/n sẽ trả lời câu hỏi của Tim, một kẻ đáng lẽ ra không nên làm quen hay tới gần. Tim cũng ngạc nhiên không kém, hắn bắt đầu để ý tới từng nét đặc điểm của cô nhóc cùng với sự ngây thơ dễ thương được thể hiện trên nó. Tiếp lời.

"Vậy nhóc....vì sao lại muốn Die?"

"Miễn bình luận."

*Nhanh VCL????!!!!!!!*

"Có thể cho hỏi lí do Why u no answer?!"

"Miễn bình luận."

*ĐỆT UNDERNEAT OF WTF???!!!!*

"Gợi ý?"

"Miễn bình luận."

*Fast and Furious là đây!*

"Haiz..Ê này, nhóc đừng có làm ta cáu nha. Nhịn con mẹ nãy giờ rồi đấy!!!"

Tim xỏ tay áo giơ nắm đấm lên trời một cách tự mãn, đi kèm là một lời cảnh cáo dịu dàng. Nhưng...

Y/n thở dài.

"Ê! Nói nghe nè. Con đây cũng nhịn chú đủ rồi! Người ta không muốn trả lời thì đừng có ép, hỏi nhiều quá là không tốt đâu! Mai sau sa vào gặp khẩu nghiệp đấy. Mà hỏi nhé? Người ta đã nói mình 19 tuổi chín chắn đầy đặn vậy mà dám lên giọng gọi là 'Nhóc'. Gan anh lớn rồi cơ! Đã thế còn biết vật tay chân lên đi dọa nạt người mà chính bản thân anh tự nhận là giới tính chậm phát triển đây. Vừa lắm mồm vừa lắm chuyện! Nếu có thèm chết thì tôi cũng chẳng cần một gã như anh đưa lên thiên xử lí đâu. Suicidal cũng gọn lẹ hơn nhiều nhưng phương thức ấy lỗi thời rồi nên bố đây mới cần nhờ ai đó giết hộ. MỆT!"

1 sec...

...

15 sec...

...

30 sec...

...

100 sec...

...

Lạy chúa!

Y/n không dùng vũ lực để đáp trả mà khôn ngoan chọn đấu võ mồm chiến trận. Trong suốt cả một buổi thuyết trình triết lí của cô, bản thân người vẫn chỉ đơn giản giữ nguyên bộ mặt PokerFace kinh đỉnh không một vết tì.

...

"Thôi. Thôi. Y/n cũng đã nói một chút về bản thân rồi thì chúng ta cũng nên đáp lễ chứ."

Gã mặt nạ đen lên tiếng ngăn chặn lại cuộc tranh cãi vô ích này mặc dù hắn vẫn muốn để yên từ đầu trận xem sẽ ra sao nhưng đang trong nghĩa vụ lớn lao nên kệ.

"Không tệ."

Toby trả lời.

"Tch! Được thôi."

Tim phản đáp.

"Vậy làm lại từ đầu nào."

"Y/n. Anh muốn giới thiệu với em, đây là Hoodie và T..."

"MASKY!!! Tên ta là Masky."

Toby thở dài trong khi Y/n chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hắn tiếp lời.

"Họ là 'đồng đội' của anh. Hoặc nói chung, em có thể gọi bọn anh là...

....The Proxy....

Hết~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro