C213
Bên trong chủ điện Bồ Đề, hai người mặt đối mặt, có chút giống với cảnh tượng khuy Thần ngày đó. Chẳng qua khi ấy Du Phục Thời ngồi đối diện Chưởng Sử, còn hôm nay Diệp Tố lại đứng.
“Diệp đạo hữu, mời ngồi.” Bồng Lai Chưởng Sử giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Diệp Tố làm theo lời ông, trùng hợp lại là vị trí trước đó Du Phục Thời đã ngồi.
Sau khi nàng an toạ, Âm Dương bàn trận liền chuyển động, đen trắng giao hội hình thành tàn ảnh, chậm rãi đem hơi thở hai người che giấu.
Sau một lát, Bồng Lai Chưởng Sử mới mở miệng: “Hắn không thuộc về tam giới.”
' Hắn ’ ý chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Diệp Tố rũ mắt, bất động thanh sắc, an tĩnh giống như không nghe được Chưởng Sử nói gì.
Trong Âm Dương bàn trận, Bồng Lai Chưởng Sử có thể ‘ nhìn rõ ’ hết thảy, có chút ngoài ý muốn với vẻ trầm mặc của Diệp Tố: “Ngươi…… biết?”
Diệp Tố lắc đầu, nàng không biết, chỉ là nhận thấy Du Phục Thời không giống người thường, đầu tiên là máu Huyền Âm chi thể, rồi sau đó đôi mắt tím giống Thượng Thần, ko khó suy đoán hắn có liên quan đến thượng giới.
Nhưng, cũng chỉ thế mà thôi.
“Hắn và tất cả chúng ta, bao gồm cả ba vị Thượng Thần, đều không giống nhau.” Âm thanh già nua của Bồng Lai Chưởng Sử chậm rãi truyền đến, “Diệp đạo hữu có một việc ngươi cần biết…… Hắn và khí vận của ngươi tương liên.”
Rốt cuộc, mi mắt Diệp Tố cũng nhúc nhích, giương mắt nhìn về phía Bồng Lai Chưởng Sử: “Ta?”
Biểu tình trên mặt Bồng Lai Chưởng Sử có chút phức tạp, cặp mắt trắng dã đảo qua, giống như hoàn toàn nhìn thấy được Diệp Tố, ông thấp giọng nói: “Diệp đạo hữu từ đâu mà đến, trong lòng hiểu rõ, ta chỉ muốn nhắc nhở đạo hữu mấy câu.”
Diệp Tố ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, Bồng Lai Chưởng Sử đại khái tính ra được một chút sự việc về mình, nàng nói: “Chưởng Sử mời nói.”
“Không thể thay đổi sự tình đã phát sinh.” Bồng Lai Chưởng Sử khuyên nhủ, “Trong mệnh của hắn có kiếp số, nhưng mà...không thể trộn lẫn với chúng ta.”
Có một số sự việc Chưởng Sử ẩn ẩn nhìn thấy, nhưng lại ko có biện pháp nói ra.
Diệp Tố trầm mặc thật lâu, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Trong Âm Dương bàn trận truyền đến một tiếng thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Diệp đạo hữu, hắn là Thần được Thiên Đạo sinh ra, dù cho thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải quay về.”
Diệp Tố nghe vậy, hai tay đặt ở đầu gối căng thẳng, Thần được Thiên Đạo sinh ra, cho nên tiểu sư đệ là…… Ngự Thần?
Âm Dương bàn bỗng nhiên ngừng lại, Bồng Lai Chưởng Sử chậm rãi cúi đầu.
Khi Diệp Tố phát hiện bất thường, nhanh chóng đứng dậy tới gần hô một câu: “Chưởng Sử?”
—— đã muộn.
Bồng Lai Chưởng Sử đã ngừng thở.
Diệp Tố quỳ một gối trước mặt Bồng Lai Chưởng Sử, nhìn gương mặt già nua che kín nếp nhăn thật lâu, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nàng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Chưởng Sử.
Lúc này, từ ngoài cửa, mười hai vị Bồng Lai Thánh Sứ đi vào, ngồi quỳ chung quanh, thấp giọng ngâm tụng, phảng phất sớm biết được kết cục Chưởng Sử.
Theo bọn họ liên tục ngâm tụng, cơ thể Bồng Lai Chưởng Sử dần dần hóa thành đốm sáng, phiêu tán ra bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên lá bồ đề, thành lực lượng tẩm bổ cho cây.
Diệp Tố hoảng hốt nhìn thân ảnh biến mất trong điện, Bồng Lai Chưởng Sử sớm đã tính ra kết cục của mình?
Trong điện, người giấy kia vô thanh vô tức đến gần, đứng bên người nàng, làm động tác mời.
Diệp Tố nhắm mắt, giấu đi cảm xúc, chầm chậm đứng lên, theo người giấy ra ngoài, một đường đi xuống dưới.
Hai người đi đến gốc cây bồ đề, nhưng không dừng ở đó, mà lại tiếp tục đi xuống.
Diệp Tố nhìn người giấy bóng dáng, nghĩ nghĩ rồi theo sau, một giấy một người vòng quanh cây bồ đề ba vòng. Sau đó, trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm, lúc nhìn rõ lại thì thấy trước mặt xuất hiện một cầu thang.
Nàng tiếp tục đi theo người giấy đến chỗ sâu nhất ở trung tâm, toàn bộ phía dưới đều là rễ Thần thụ bồ đề.
Người giấy mang Diệp Tố tiến vào trong, chỉ vào rễ cây sâu nhất nói: “Lấy nó mang đi.”
Diệp Tố không nhìn về hướng rễ cây, ngược lại nàng quay đầu nhìn người giấy, thanh âm này là…… của Bồng Lai Chưởng Sử.
Một lát sau, nàng mới tiến lên, nhìn rễ cây bồ đề, nó có màu phiếm bạc giống như kim loại.
…… Đúng là vỏ Khấp Huyết kiếm vạn năm sau.
Trong nháy mắt, Diệp Tố muốn quay đầu rời đi, nhưng cuối cùng nàng cái gì cũng không nói, chỉ an tĩnh cắt lấy rễ cây.
Thẳng đến khi Diệp Tố cắt xong, người giấy mới tiến lên, đưa cho nàng một cái hộp.
Diệp Tố ngẩn người, tiếp nhận hộp gỗ rồi mở ra, tức khắc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người giấy.
Bên trong hộp gỗ chính là tháp linh Luân Chuyển tháp.
“Vật này là hạt giống duy nhất của Thần thụ bồ đề, kính xin Diệp đạo hữu tạm thời bảo quản, ngày sau trả lại cho Bồng Lai.” Người giấy há mồm nói, “Rễ cây bồ đề xem như là tạ lễ.”
Diệp Tố cúi đầu nhìn bên trong hộp gỗ ẩn ẩn tỏa ra mùi hạt giống thoang thoảng, lúc thì nhớ đến vạn năm sau Thần thụ bồ đề bị sập đổ khô héo, lúc thì lại nghĩ tới tháp linh bị phong ấn tại Quy Tông thành.
Hồi lâu sau, nàng mới đóng hộp lại, thu vào túi Càn Khôn, đáp ứng nói: “Được.”
……
Cùng lúc đó, bên kia, một mình Du Phục Thời ở trong phòng luyện chữ, Tàng Lục lại trà trộn vào Thiên Cơ Môn, lọ mọ ở kho tài liệu hơn một tháng mới thoát ra được. Hiện tại, ông đã là Đại Thừa kỳ, bất quá vẫn là dựa vào mai rùa giả chết mới đạt được cảnh giới này.
Tàng Lục lặng lẽ đi đến cửa sổ phòng Du Phục Thời: “Phụt phụt ——”
Du Phục Thời đang ghé vào trên bàn nghiêm túc viết chữ, qua hơn nửa ngày mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hắn buông bút, đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Tàng Lục núp ở bên ngoài.
“Yêu chủ, chúng ta đi uống rượu đi!” Tàng Lục nhỏ giọng nói.
Du Phục Thời do dự một lát, cự tuyệt: “Ta còn chưa luyện chữ xong.”
Bất quá Tàng Lục lì lợm la liếm, cuối cùng vẫn là thành công đem Du Phục Thời dụ đi.
“Đi đâu uống rượu?” Du Phục Thời hỏi hắn.
Tàng Lục tặc lưỡi hề hề nói: “Hầm rượu, ta nghe đệ tử Thiên Cơ Môn nói muốn đem rượu toàn bộ đổ đi, quá đáng tiếc! Yêu chủ chúng ta đi uống một chút đi.”
Trong Thiên Cơ Môn, người thích rượu nhất là Hình trưởng lão, sau khi ông chết, những người khác không ai thích rượu, liền thương nghị đem tất cả đổ trước mộ Hình trưởng lão xem như cúng tế ông.
Những chuyện này đều là Tàng Lục núp lùm trong kho tài liệu vô tình nghe được.
“Không hỏi mà lấy là trộm.” Du Phục Thời niệm một câu, trước đó không lâu hắn đã học qua.
Tàng Lục từ trong túi Càn Khôn móc ra một đống yêu đan bát giai cửu giai: “Đặt mấy cái này ở hầm rượu, xem như là chúng ta trả tiền, như vậy thì không phải trộm.”
Du Phục Thời nhìn về phía Tàng Lục: “Thật sự?”
“Thật sự!” Tàng Lục chắc chắn nói.
Vì thế hai người nghênh ngang đi đến hầm rượu. Vô tình Khấp Huyết kiếm nhìn thấy Du Phục Thời, ngửi được mùi trên người hắn, lên cơn ghiền, đợi bọn họ đi xa, liền bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Không thể không nói Diệp Tố trận pháp đủ mạnh, Khấp Huyết linh thể vây quanh bản thể thân kiếm của mình, dùng miệng điên cuồng cắn nửa ngày, rốt cuộc mới mở được một lối đi, theo đó mà thoát ra.
Khấp Huyết kiếm bay về hướng Du Phục Thời rời đi, một đường ngửi ngửi dò tìm hơi thở của hắn, cuối cùng cũng mò tới được hầm rượu.
Máu Du Phục Thời có dụ hoặc rất lớn, bất quá lúc hắn chuẩn bị nhào tới, bên tai lại vang lên lời Diệp Tố cảnh cáo.
Khấp Huyết ẩn trong thân kiếm, trong mắt tà khí càng ngày càng đậm, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, chỉ muốn hút máu Du Phục Thời!
Khấp Huyết kiếm vèo một cái, bay vút đến đằng sau Du Phục Thời, mắt thấy sắp đâm vào hắn, đột nhiên một người cõng mai rùa nhảy ra sau lưng Du Phục Thời.
“Yêu chủ, uống cái này……” Tàng Lục mới nói một câu, liền cảm giác mai rùa bị thọc, “Ai dám thọc Quy?”
Nửa đường lòi ra tên yêu rùa đen thui ngàn năm, Khấp Huyết giận dữ, trực tiếp từ thân kiếm xuất ra, nhào tới đè Tàng Lục trên mặt đất, há mồm cắn mai rùa Tàng Lục.
“Răng rắc, răng rắc……” Khấp Huyết nhai đến giòn tan.
“A ——” Tàng Lục quay đầu liền nhìn thấy một người toàn thân đỏ rực cắn mai mình, trong lòng tức khắc vỡ tan, gào khóc kêu to, “Yêu chủ! Cứu Quy!!!”
Du Phục Thời xoay người, bắt lấy Khấp Huyết, tách một linh một quy ra, Khấp Huyết quay đầu liền cắn cổ tay Du Phục Thời hút máu.
Bất quá trên đời có loại máu không thể tùy tiện uống lung tung, mới vừa hút một ngụm, Khấp Huyết liền nhận thấy có gì đó không đúng, lực lượng máu này hắn vô pháp thừa nhận, nếu uống nhiều quá ngược lại sẽ bị đối phương khống chế, hắn lập tức nhả ra.
Chỉ là Du Phục Thời có thể làm được Yêu chủ, điều kiện tất yếu nhất, chính là hắn biết đánh lộn.
Khấp Huyết tuy đã khép mồm, nhưng Du Phục Thời thật sự bị chọc giận.
Du Phục Thời chán ghét người khác làm hắn chảy máu, ban đầu nguyên nhân những Yêu Vương bị hắn thu phục chính là ra tay với hắn trước.
Du Phục Thời bắt lấy đầu Khấp Huyết nhúng vào lu rượu, nhúng một cái, xách lên một lần, sau đó hung hăng nện xuống đất, bang bang chấn động.
Vì thế, trong nhất thời hầm rượu vang lên hai loại thanh âm.
“Ô ô ô, mai Quy hư rồi!!!”
“Ta không hút máu ngươi nữa…… bộp cộp lộp cộp…… Đừng đập……”
Tàng Lục quay đầu nhìn mình thiếu một miếng mai rùa, mặt như tro tàn, nhân sinh mất đi hy vọng, nói với Du Phục Thời: “Yêu chủ, ngài đưa Quy trở về đi, mai của Quy nói không chừng còn có thể tu bổ.”
Du Phục Thời một tay xách theo Khấp Huyết, một tay xé mở không gian, Tàng Lục lập tức lau nước mắt nhảy trở về Bình Hải.
Tuy rằng Tàng Lục đi rồi, nhưng Du Phục Thời vẫn còn tức giận, hắn bắt lấy Khấp Huyết dộng lên vách hầm, một bên dộng một bên nói: “Đồ xấu xí.”
Khấp Huyết sống không còn gì luyến tiếc, hai tay hai chân hoàn toàn rũ xuống, hắn muốn chống cự lại nhưng không có biện pháp, hic...chỉ hút có xíu xiu máu, mà hắn lại bị ngược đãi: “……”
Chờ đến khi Diệp Tố hồi Thiên Cơ Môn, Du Phục Thời đã huấn luyện xong một Khấp Huyết an phận thủ thường, vừa lúc đụng phải nàng.
“Ngươi đi hầm rượu?” Diệp Tố ngửi được mùi rượu trên người hắn hỏi, lại thấy trên tay Du Phục Thời cầm Khấp Huyết kiếm, “Ngươi phá trận?”
Du Phục Thời lắc đầu, ánh mắt ngây thơ, nhìn Khấp Huyết kiếm trong tay nói: “Hắn chạy đến hầm rượu, ta đuổi theo, hắn còn cắn ta.”
Tầm mắt Diệp Tố dừng ở trên cổ tay hắn, quả nhiên nhìn thấy có vết máu: “Hắn hút máu ngươi?”
Du Phục Thời gật đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Chỉ có một chút xíu, đã bị ta bắt được.”
Diệp Tố nhíu mày tiến lên mơn trớn vết thương trên cổ tay hắn, sau khi dùng linh lực chữa trị xong, mới tiếp nhận Khấp Huyết kiếm nói: “Ta tưởng rằng ngươi cùng Tàng Lục đi hầm rượu.”
Lần đầu tiên nói xạo, nháy mắt Du Phục Thời thấy chột dạ, ánh mắt dao động, không đánh đã khai nói: “Không trộm, có để lại yêu đan trả tiền.”
Diệp Tố không khỏi cười lên tiếng: “Ta biết.”
Trên thực tế, Tàng Lục trà trộn vào lần thứ hai, sớm đã bị phát hiện, chẳng qua do Diệp Tố áp xuống, mọi người vờ như không biết mà thôi.
“Ngươi không cao hứng.” Du Phục Thời lặng lẽ nhìn Diệp Tố liếc mắt một cái, từ lúc gặp mặt đến giờ, nàng tuy rằng trên mặt luôn cười, nhưng hắn biết nàng không cao hứng.
“Không có.” Diệp Tố dừng một chút bổ sung, “Chỉ là suy nghĩ một ít việc.”
Nàng nhìn Du Phục Thời, Ngự Thần sao?
Thượng giới thi triển Ngự Thần cấm ngôn thuật cùng hắn có quan hệ gì?
Vì để tiểu sư đệ ko nhìn ra khác thường, Diệp Tố cầm Khấp Huyết kiếm, chuẩn bị làm vỏ kiếm.
……
Rễ cây Thần thụ Bồ đề ánh bạc, mặt ngoài giống như kim loại, Diệp Tố mất hai tháng mới hoàn thành luyện hoá, cuối cùng đem rễ cây đã luyện hóa phủ quanh thân Khấp Huyết kiếm, ai cũng không nhìn ra đây là vỏ kiếm, giống như Khấp Huyết kiếm chỉ thay đổi màu sắc khác.
Vô luận như thế nào, Khấp Huyết kiếm tùy thời tùy chỗ phát ra tà khí đã bị ức chế hơn phân nửa.
Trong khoảng thời gian này, nàng còn phát hiện Khấp Huyết kiếm sợ hãi Du Phục Thời, không giống nàng dựa đến là các loại thủ đoạn trấn áp, Khấp Huyết kiếm thật sự sợ hãi Du Phục Thời từ trong nội tâm.
Thiên Cơ Môn dưới sự dẫn dắt của Diệp Tố và hai vị trưởng lão, dần dần trở về quỹ đạo, một đám tân đệ tử ngoi đầu, chỉ cần một thời gian, bọn họ có thể trở thành trụ cột Thiên Cơ Môn.
Trước khi thời hạn một năm kết thúc, rốt cuộc ba vị Thượng Thần đã hoàn thành xong trấn áp Thần tủy, Trọng Minh Thần không yên lòng Thiên Cơ Môn, trở về gặp bọn họ lần cuối, hai vị Thượng Thần còn lại cũng theo tới.
Diệp Tố đưa bọn họ đi dạo một vòng, nàng nói ra không được sự việc vạn năm sau, nên cũng không cố thử nữa.
“Chúng ta đã dựng xong bia đá, đưa bọn họ trấn áp trong tiểu bí cảnh, ít nhất phải vạn năm sau, bọn họ mới có thể ra tới.” Phật Ma Thần nói, “Đến lúc đó, thông đạo thượng giới hẳn là đã mở lại, đến lúc đó chúng ta lại thỉnh Ngự Thần đích thân tiêu trừ bọn họ.”
“Nếu bia đá bị nứt vỡ trước thì bổ cứu như thế nào?” Diệp Tố hỏi hắn.
Phật Ma Thần ngẩn ra: “Trong tiểu bí cảnh linh khí thưa thớt, trước khi bia đá bị nứt vỡ, chúng ta sẽ hạ phàm.”
“Vạn năm biến số quá lớn.” Diệp Tố lần thứ hai hỏi, “Nếu tấm bia đá nứt vỡ, có cách nào bổ cứu ko?”
“Có.” Phật Ma Thần nghĩ nghĩ nói, “Ngươi tìm Hàn Tinh bùn, nếu bia đá bị nứt, có thể dùng dán lại cũng chống đỡ được một thời gian.”
Hàn Tinh bùn, một cái tên quen thuộc.
Diệp Tố rũ mắt nói đã biết, khi ba vị Thượng Thần sắp rời đi, cuối cùng nàng ko nhịn được, đuổi theo hỏi: “Nếu như phi thăng lôi kiếp biến mất, điều đó có nghĩa là gì?”
Trọng Minh Thần quay đầu lại: “Phi thăng lôi kiếp không có khả năng biến mất, trừ phi Ngự Thần chấp chưởng lôi kiếp có chuyện.”
Khi những lời này truyền tới trong tai Diệp Tố, ba vị Thượng Thần đã biến mất, trở về thượng giới. Cùng lúc đó thông đạo từ thượng giới xuống hạ giới cũng bị đóng, từ đây sẽ không có Thần hạ xuống tam giới nữa..
Ngự Thần chấp chưởng lôi kiếp …… có chuyện?
Diệp Tố ngửa đầu nhìn trời, vạn năm sau, thông đạo thượng giới không có mở ra, phi thăng lôi kiếp cũng biến mất, không người nào có thể phi thăng được nữa, có nghĩa là thông đạo từ hạ giới lên thượng giới cũng đóng cửa.
……
Ba vị Thượng Thần rời đi, thông đạo thượng giới đóng cửa, tựa hồ vẫn chưa tạo ảnh hưởng quá lớn với tam giới, những người còn sống vẫn tiếp tục hướng về phía trước.
Bồng Lai thay Chưởng Sử mới, vẫn là diện mạo bình thường đến cực điểm, liếc mắt một cái sẽ quên ngay như cũ, ai cũng không biết khuôn mặt thật sự trông như thế nào, càng không có ai biết Bồng Lai Chưởng Sử để lại tin tức gì cho đệ tử Bồng Lai.
Diệp Tố cũng lần thứ hai tiến giai, trở thành đại năng Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, ở tam giới cơ bản không có đối thủ, nhưng gần một năm nay, nàng cứ dậm chân tại chỗ, chưa có dấu hiệu phi thăng Thần.
Ngược lại là Đan Tông Thánh Thủ nhiều lần thất bại, thế nhưng sau hai năm hồi tông thật sự luyện ra cửu chuyển hồi hồn đan.
Ngày kết đan hôm đó, bầu trời Đan Tông như dòng sông tím trải rộng, mọi người trong tông môn đều bị kinh động, sôi nổi nhìn về nơi xa.
Đan khí lượn lờ, phi thăng lôi kiếp giáng xuống, Đan Tông Thánh Thủ sắp phi thăng.
Diệp Tố đứng ở đỉnh Cửu Huyền Phong, nhìn về phía Đan Tông, thần thức nàng dễ dàng nhìn thấy trong ngoài Đan Tông rầm rộ, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn bầu trời biến đổi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tố chân chính nhìn thấy phi thăng lôi kiếp, uy lực ngập trời, mây đen giăng kín, cự lôi màu tím đánh ầm ầm vô cùng khủng bố, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Bất quá, Đan Tông Thánh Thủ đã luyện chế ra Thần đan, lần này phi thăng cũng không khó, lôi kiếp nhìn như khủng bố bổ xuống người hắn, nhưng không có nhiều sát ý.
Phi thăng lôi liên tiếp đánh mười bảy lần, rốt cuộc Đan Tông Thánh Thủ thành công phi thăng, mang theo lô đỉnh của mình rời hạ giới, lên thượng giới.
Trong nhất thời, người đến chúc mừng Đan Tông nối liền không dứt, Diệp Tố phái người đưa tặng hạ lễ, liền tiếp tục tu luyện.
Chờ đến khi náo nhiệt Đan Tông Thánh Thủ phi thăng thành Thần qua đi, đã là ba tháng sau, Diệp Tố vẫn như cũ không có dấu hiệu đột phá.
Mà Đan Tông bỗng nhiên phái người tới, nói thẳng muốn tìm Diệp Tố.
Diệp Tố ngừng tu luyện, đi Nghị Sự Đường, người tới chính là tông chủ Đan Tông.
“Tông chủ tìm ta?” Diệp Tố tiến vào liền hỏi.
Tông chủ Đan Tông cũng không dài dòng, ông lấy ra một cái hộp: “Thánh Thủ trước khi phi thăng bảo ta đem cái này giao cho ngươi, ngài ấy có thể phi thăng, là nhờ Diệp đạo hữu.”
Thiên Cơ Môn tuy vẫn là Diệp Tố chưởng quản, nhưng nàng trước sau ko phải tông chủ, thậm chí cũng không phải trưởng lão, cho nên người ngoài chỉ xưng nàng một tiếng đạo hữu.
“Thánh Thủ một lò luyện ra năm phế đan, hai viên cửu chuyển hồi hồn đan, trong đó một viên hắn đã mang đi.” Tông chủ Đan Tông nói, “một viên còn lại là tặng cho Diệp đạo hữu.”
Diệp Tố nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay tông chủ Đan Tông, cái loại cảm giác trốn không thoát số mệnh lại nổi lên, thật lâu sau nàng hỏi: “Về sau Đan Tông còn có người có thể luyện chế ra cửu chuyển hồi hồn đan ko?”
“Không thể.” Tông chủ Đan Tông lắc đầu nói, “Cửu chuyển hồi hồn đan có tài liệu đã dùng hết, tam giới lại ko có tài liệu đó, huống hồ tàn thư cuối cùng cũng bị Thánh Thủ phá huỷ.”
Diệp Tố nhíu mày: “Vì sao phá huỷ?”
Nếu đã luyện ra cửu chuyển hồi hồn đan, tàn thư hẳn là có ích, đem nó chép lại giao cho Đan Tông mới đúng, dù tài liệu đã dùng hết, tương lai có lẽ có tài liệu khác thay thế.
Tông chủ Đan Tông dường như nhìn ra Diệp Tố nghĩ gì, cười cười nói: “Thánh Thủ lo lắng có người dùng tà pháp chế dược liệu, cho nên huỷ đi tàn thư, chờ sau này thông đạo mở ra, ngài ấy sẽ đích thân mang tài liệu và bản ghi chép toàn vẹn xuống hạ giới.”
Diệp Tố nhìn mặt tông chủ Đan Tông đầy chờ mong, nhưng lại ko thể nói rõ sự tình vạn năm sau.
“Cửu chuyển hồi hồn đan liền giao cho Diệp đạo hữu.” Tông chủ Đan Tông gật đầu chào biệt nàng, rồi xoay người rời đi.
Diệp Tố cúi đầu ngơ ngẩn nhìn hộp thuốc trong tay, chậm rãi mở ra, quả nhiên ngửi được hương khí đan dược quen thuộc.
Một chuyện rồi lại một chuyện, đều đang đẩy nàng đi về con đường cũ.
……
Ngày thứ hai, Diệp Tố một mình đến khu vực tam giới giao hội, đại điện sập nát đã được bị dọn dẹp sạch sẽ, đại khái là bởi vì thông đạo thượng giới đóng lại, sẽ không tổ chức đại hội tam giới đại nữa, cho nên không tân kiến đại điện, chỉ còn lại Luân Chuyển tháp vẫn sừng sững ở đây.
Nàng ngửa đầu nhìn Luân Chuyển tháp, từ tầng thứ nhất đếm tới tầng cao nhất, tổng cộng có tám tầng.
Diệp Tố cũng từng tìm hiểu qua, Luân Chuyển tháp trước nay chỉ có tám tầng, không có tầng thứ chín, cũng không có tháp linh, nó chỉ là một tòa tháp bình thường để cho đệ tử tam giới vào thí luyện mà thôi.
Hiện giờ trận pháp trong Luân Chuyển tháp ko có tác dụng gì đối với Diệp Tố, nàng dễ dàng đi vào.
Từ tầng thứ nhất đi đến tầng thứ tám, Diệp Tố ngửa đầu nhìn lại đỉnh tháp bình thường, suy nghĩ cẩn thận một vấn đề.
Cái gọi là tầng thứ chín, tháp linh, có lẽ là có người thả ra tin tức giả.
Luân Chuyển tháp rõ ràng là bị người cải tạo qua, ở đỉnh tháp thiết hạ trận pháp, lại gieo hạt giống Thần thụ bồ đề vào, mượn Thần lực ẩn chứa từ bên trong, mới có thể đưa nàng quay về vạn năm trước Thần Vẫn kỳ.
Lại nói người này là ai……
Diệp Tố cúi đầu lấy ra hạt giống tản ra ánh sáng màu tím, cười khổ một tiếng, người này chính là nàng.
Hoặc có thể nói, sắp là nàng.
Diệp Tố ở bên trong Luân Chuyển tháp suốt một tháng, đến nỗi Du Phục Thời không ngừng truyền tin, nàng mới từ trong tháp đi ra.
......
Vừa về đến Thiên Cơ Môn, Du Phục Thời liền chạy tới tìm nàng, hỏi han đi đâu, vì sao không đưa hắn theo cùng...
“Ngươi không thật lòng thích ta có phải hay ko, chỉ muốn gạt ta cùng ngươi song tu?” Du Phục Thời biểu tình nghiêm túc hỏi.
Diệp Tố sửng sốt, trong mắt nổi lên ý cười: “Học được ở đâu những lời này thế hả? Ta không có không thích ngươi.”
Du Phục Thời gần đây đọc không ít sách, lại còn cùng Tàng Lục nói về Diệp Tố. Tàng Lục nói nàng bỏ hắn một mình trong tông môn không quan tâm, rất có khả năng chỉ là nhìn trúng hắn mặt, lừa hắn song tu mà thôi.
“Không tin.” Du Phục Thời ngoẹo đầu qua chỗ khác, cố ý không nhìn Diệp Tố.
“Về sau đi ra ngoài đều sẽ mang ngươi theo.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời, ngữ điệu nhẹ nhàng, đáy mắt lại thâm trầm, nhìn không thấu.
Du Phục Thời thực dễ dụ, nghe được lời này, hắn liền quăng hết những lời khuyên bảo tận tình của Tàng Lục sang một bên. Nào là bảo hắn quay về Yêu giới, đừng để bị lừa thân lẫn tâm....hiện giờ, hắn quên đến không còn một mảnh, cong mắt nhìn Diệp Tố: “Ngươi phải giữ lời.”
“Ừm.” Diệp Tố bỗng nhiên lại đối Du Phục Thời nói, “Ta dạy ngươi luyện kiếm, chịu ko?”
“Được.” Du Phục Thời không chút do dự, liền đáp ứng, hắn thích Diệp Tố dạy hắn.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu đi theo Diệp Tố luyện kiếm, từ buổi chiều đến buổi tối, có lúc quá mệt mỏi liền không muốn xuống núi, thường xuyên hóa thành tiểu hắc xà quấn quanh cổ tay Diệp Tố, ăn vạ nàng ko chịu về phòng.
Du Phục Thời học rất nhanh, không thua gì Diệp Tố. Hắn trời sinh có thể học được hết thảy những thứ khó khăn đối với người thường một cách dễ dàng.
Xuân đi thu tới, hai người đem tất cả kiếm phổ vơ vét được luyện hết.
Diệp Tố ngộ ra kiếm ý cho riêng mình, Du Phục Thời cũng có kiếm ý thuộc về hắn.
Cùng lúc, Diệp Tố mang theo Du Phục Thời khắp nơi, vơ vét toàn bộ thiên tài địa bảo cho Du Phục Thời, bảo hắn đặt ở trong giới.
Với cảnh giới này của nàng, luyện khí dễ như ăn kẹo, tùy tiện luyện một cái đều có thể bán ra giá cao, lại có Thiên Cơ Môn hậu thuẫn, tài lực không cần phải nói.
Diệp Tố luôn thích mang theo Du Phục Thời đi chọn trang phục đẹp nhất, đan dược trân quý nhất, toàn bộ đều đặt ở trong giới.
Có một ngày, Diệp Tố hỏi Du Phục Thời, vì sao hắn chưa từng có lôi tiến giai, kết quả ngày hôm sau, đỉnh đầu hắn liền xuất hiện lôi kiếp.
“Đại Thừa trung kỳ lôi kiếp?” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời độ kiếp xong, trong lòng buồn cười, “Thấy ai độ kiếp mà bắt chước thế?”
Hắn căn bản không có lôi kiếp, nhưng ko giống Linh Lung cốt, Du Phục Thời hiển nhiên là phiên bản cao cấp hơn.
“…… Tàng Lục.” Du Phục Thời chột dạ nói.
“Về thôi.” Diệp Tố không có miệt mài theo đuổi chuyện này, mang hắn quay về Thiên Cơ Môn.
Có đôi khi, Diệp Tố cũng sẽ lấy cớ xử lý sự vụ Thiên Cơ Môn, để lại Du Phục Thời trong tông môn, một mình rời đi.
Mỗi lúc như vậy, nàng hoặc là trên người thiếu vài thứ, hoặc là sẽ mang về một số đồ vật, những chuyện này Du Phục Thời không biết.
Diệp Tố cũng cố ý để hắn tiếp xúc với những người khác, học hỏi mọi thứ ở Tu Chân giới.
Bất quá vô luận là trưởng lão, đệ tử Thiên Cơ Môn hay là người ngoài tông, tựa hồ chưa từng có ai xem thường qua Du Phục Thời, cũng không dám làm động tác nhỏ trước mặt hắn .
Điểm này, Diệp Tố cũng không rõ ràng, đa số thời điểm, Du Phục Thời trước mặt nàng đều là bộ dáng trước đây.
Ngây ngô, tính tình trẻ con.
…...
Trên Cửu Huyền Phong, trong sân viện vắng vẻ , lúc Diệp Tố từ trong phòng bước ra thì thấy Du Phục Thời đang đứng trước bàn đá dưới tàng cây, hắn nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu hướng nàng cười.
Diệp Tố hoảng hốt nhìn người đứng đó, một màn này nàng đã từng gặp qua ở Bồng Lai, vạn năm sau Chưởng Sử lấy ra bức họa kia, nàng còn tưởng rằng tiểu sư đệ từng là Chưởng Sử, cho nên Bồng Lai không chút do dự cứu Huyền Âm chi thể.
Du Phục Thời bước nhanh tới Diệp Tố, tay vẫy vẫy trước mắt nàng: “Diệp Tố!”
Diệp Tố hoàn hồn nắm lấy tay hắn: "Sao lại không kêu Đại sư tỷ?”
Chỉ có thời gian lúc ban đầu, Du Phục Thời mới an an phận phận kêu Đại sư tỷ, về sau lại không biết vì sao, liền không chịu gọi nàng.
“Không kêu.” Du Phục Thời kiên quyết cự tuyệt.
Tàng Lục nói, bọn họ về sau nếu muốn song tu thì không thể kêu Đại sư tỷ, bối phận như vậy không đúng.
Diệp Tố cũng đã quen hắn không gọi mình là‘ Đại sư tỷ ’, lôi kéo tiểu sư đệ ngồi xuống: “Ta có việc phải đi ra ngoài một thời gian, ngươi lưu lại tông môn.”
“A...” Du Phục Thời đột nhiên hỏi, “Diệp Tố, ngươi chừng nào thì phi thăng? Bọn họ nói ngươi sắp phi thăng lên thượng giới.”
Hắn cũng muốn thành Thần, để cùng nàng ở bên nhau.
Diệp Tố không dấu vết mà buông tay Du Phục Thời: “…… Tạm thời chưa có dấu hiệu phi thăng.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro