C220

Lần đầu tiên tiểu sư đệ làm loại sự tình này, vừa trúc trắc vừa mới lạ, thật sự chỉ chạm một cái liền rút lui.

Hôn xong liền buông Diệp Tố ra, ánh mắt mơ hồ, gương mặt đẹp hồng hồng, mang theo vài phần chột dạ đúng lý hợp tình: “Vẫn còn nợ.”

Xa xa, Diệp Tố chân chính trên phi thăng đài thượng giới bỗng nhiên giơ tay chạm chạm môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Lần sau dạy ngươi cái khác.” Diệp Tố nghiêm trang nói, phảng phất như là một Đại sư tỷ chính trực muốn chỉ dạy tiểu sư đệ.

Đôi mắt xinh đẹp của Du Phục Thời xẹt qua nửa dưới khuôn mặt Diệp Tố, trên môi hắn hiện vẫn còn xúc cảm mềm mại, mang theo một chút ấm áp.

Hóa ra còn có cái khác?

Thời điểm hai người tương phùng, cụ lôi phi thăng bị lập khế ước cũng vừa tới Phù Thế đại lục, nó lơ lửng trong tầng mây, lòng tràn ngập lửa giận cùng tức tối, rất muốn phát tiết.

Lúc này ánh mắt nó không tự chủ dừng trên người Đồ Thế giữa không trung.

Diệp Tố kêu nó đánh ai thì nó phải đánh sao?

Nó không đánh đấy!

Nghĩ thế, phi thăng lôi liền bay đi xa, một lát sau nó vô thức bay ngược trở lại, nhìn chằm chằm Đồ Thế chảy nước miếng.

Người này thoạt nhìn thật sự dễ đánh nha!

Phi thăng lôi nhịn nửa ngày, rốt cuộc vẫn nhịn không được, tụ tập mây lôi kiếp xúm lại trên đỉnh đầu Đồ Thế.

Đồ Thế nhận thấy được khác thường, ngửa đầu nhìn không trung, thầm mắng một câu. Từ khi ông cắn nuốt hư ảnh Thần thì biết được Phù Thế đại lục đã không còn phi thăng lôi, cho nên mới dám không kiêng nể gì cùng Kính Thần đánh nhau.

Lúc này đột nhiên xuất hiện phi thăng lôi?!

Nếu ông phi thăng thành Thần, Phù Thế đại lục làm sao bây giờ?

“Cư nhiên có phi thăng lôi?” Phần eo Kính Thần đã thành thật thể, bà ta tuy rằng cũng thắc mắc, nhưng trong bụng lại cực kỳ cao hứng.

Người đối diện sắp phi thăng, sẽ không có tinh lực đối phó mình, bà ta muốn nuốt hết lực lượng ở Phù Thế đại lục!

Nghĩ như vậy, trong mắt Kính Thần hiện lên hưng phấn, tuy bà ta cảm giác được Phong Kiếm Thần và Liệt Khẩu Thần đều đã chết, nhưng  hiện giờ bà ta sắp hoàn toàn thực thể hóa.

Chỉ cần khôi phục thân thể lần nữa, phiến đại lục này không một ai là đối thủ của mình nữa.

Đồ Thế hiển nhiên nhìn ra dự tính của bà ta, trong đầu ông nghĩ mặc kệ phi thăng lôi, quyết tâm bám trụ Kính Thần.

Thậm chí ông không nhớ mình mới vừa trọng sinh, giờ lại muốn đem tính mệnh đi cược.

“Đồ tiền bối, ngài cứ yên tâm độ phi thăng lôi kiếp, nơi này giao cho ta.” Lúc này, Diệp Tố bỗng nhiên xuất hiện, nàng nhìn lướt qua phần đùi Kính Thần gần thực thể hóa, cười nói, “Đã lâu không gặp, ngươi lại sắp chết trong tay ta.”

Kính Thần trừng lớn đôi mắt, phảng phất như gặp quỷ, vạn năm trước chính mình chết như thế nào, bà ta nhớ rất rõ ràng, dù Diệp Tố có hóa thành tro cũng sẽ không quên mặt.

“Ngươi…… Sao có thể còn sống?” Kính Thần khó tin nói.

Bà ta bị bia đá trấn áp lâu tận vạn năm, căn bản ra không được, chỉ dựa vào thao tác khống chế tu sĩ mới có thể trù tính mọi sự.

Nhưng loại thao tác này, chỉ là một loại truyền đạt mệnh lệnh, khống chế nhân tâm, bà ta chưa bao giờ xuất hiện, nên căn bản không gặp mặt Diệp Tố.

Không, bà ta biết Thiên Cơ Môn tồn tại một Diệp Tố, còn từng đắn đo qua đệ tử Diệp Tố này cùng đệ tử trùng tên Diệp Tố vạn năm trước có liên quan gì ko.

Bốn vị Thần bị trấn áp đều cho rằng Diệp Tố của vạn năm trước sớm đã phi thăng, lúc ấy nàng đã có năng lực thí Thần (giết Thần), phi thăng thành Thần là lẽ đương nhiên.

Hai chữ ‘ Diệp Tố ’ này thật sự quá bình thường, bình thường đến nỗi bọn họ cho rằng đây là hai người.

“Ngươi từ thượng giới xuống đây?” Kính Thần lại cảm thấy không đúng, bà ta cảm giác được Thần lực trên người đối phương, hơn nữa phong ấn giải trừ, Diệp Tố này nhất định là từ bên trên xuống đây.

Diệp Tố nhìn Đồ Thế đi xa, lại nhìn thoáng qua Du Phục Thời phía dưới, lúc này mới nâng lên mí mắt nhìn Kính Thần mang sắc mặt trắng bệch , ý vị không rõ nói: “Ta vừa hạ giới.”

Kính Thần cũng không biết là nên sợ hãi hay cao hứng vì Diệp Tố này không phải là Diệp Tố kia.

“Sai rồi.” Diệp Tố bỗng nhiên nhướng mày, tựa hồ nhìn thấu Kính Thần suy nghĩ cái gì, “Cảm thấy ta không phải là Diệp Tố đã từng tham gia qua tông môn đại bỉ?”

Kính Thần sắc mặt trắng bệch: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Tố liếc liếc mắt hướng phần đùi Kính Thần đang lặng yên thực thể hóa, nàng cũng không ngăn cản, chỉ ngước mắt lười nhác cười một tiếng: “Ngươi không phải có một giọt bản mạng Thần huyết lẩn vào Hỗn Độn kính bên trong cấm địa sao?”

Có lẽ là thời gian quá lâu, ngay cả tông chủ Côn Luân đều quên mất tầm quan trọng của Hỗn Độn kính, cũng có lẽ là Kính Thần che giấu, muốn dành riêng một con đường sống cho mình.

Kính Thần trong Hỗn Độn kính dựa vào cắn nuốt cao giai yêu đan an dưỡng, ngẫu nhiên còn sẽ dụ dỗ một ít tu sĩ tiến vào Hỗn Độn kính, hút lực lượng bọn họ.

Chỉ cần hỗn độn cảnh cấm địa còn tồn tại, bà ta mãi mãi bảo toàn được mệnh.

“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Kính Thần chống chế.

“Lúc trước, trong nháy mắt ta rời đi cấm địa, một sợi Thần tức vất vả lắm mới hóa ra của ngươi bị ta cắn nuốt, quên rồi?” Diệp Tố rũ mắt lấy ra một thứ, “Không sao hết, ta nhớ rõ là được.”

Hỗn Độn kính đã từng là cửa thí luyện ở tông môn đại bỉ, hiện giờ nằm trong tay Diệp Tố thưởng thức, mặt ngoài vẫn còn vết rạn như cũ chưa được sửa chữa.

Tầm mắt Kính Thần dừng ở đồ vật trong tay Diệp Tố, tức khắc kinh hãi, bay nhanh qua chỗ nàng, muốn cướp Hỗn Độn kính: “Không!!!”

“Chậm rồi.” Diệp Tố dễ như trở bàn tay bóp nát chiếc gương, lúc Kính Thần vừa nhào tới, thân hình nàng cũng đồng thời di chuyển, tay bóp chặt cổ bà ta.

“…… Ngươi như thế nào lại……” Kính Thần bởi vì mất đi bản mạng huyết, tức khắc lực lượng biến mất, gian nan nhả từng chữ, bà ta đến chết vẫn không rõ vì sao Diệp Tố rõ ràng đã phi thăng lại có thể trở thành đệ tử Thiên Cơ Môn.

“Vấn đề này không liên quan đến ngươi.” tuy rằng chỉ là một sợi thần thức Diệp Tố hạ giới, nhưng lực lượng cực kỳ cường đại, thoáng dùng một chút lực, Kính Thần liền chết trong tay nàng.

Cẳng chân Kính Thần còn chưa hoàn toàn hóa ra thật thể, ngược lại quanh thân bắt đầu tứ tán.

Diệp Tố tùy tay làm mấy cái thanh khiết thuật, sau khi thành Thần, lực lượng nàng cơ hồ đã không có bất luận cái gì hạn chế, thức hải vô biên vô hạn, trước kia mấy tán Thần này có vẻ vô cùng  cường đại, hiện giờ xem ra…… nhiều nhất chỉ là trình độ tán Thần Trung Trọng Thiên.

Bốn tán Thần này cũng không phải từ Phù Thế đại lục phi thăng, nhưng cũng không phải Thần từ Phù Thế đại lục đều ở Phù Thế viện, nhóm ba vị Trọng Minh Thần kia cũng mới phi thăng không lâu, vẫn là tân Thần, căn bản không nhận biết tất cả tán Thần ở Phù Thế viện, cho nên lúc ấy Trọng Minh Thần bọn họ mới dễ dàng bị ám toán.

Diệp Tố đáp xuống đất, duỗi tay gọi tiểu sư đệ: “Lại đây.”

Du Phục Thời không chút do dự cất bước đi qua, nắm tay nàng.

“Chúng ta đi tìm Dịch sư đệ.” Diệp Tố mang theo Du Phục Thời xé mở không gian, đi đến ngoại thành Quy Tông thành.

“Ừm.”

Hai người vừa rời đi, trong nháy mắt không gian khép lại, Khấp Huyết kiếm không người trông giữ đột nhiên lấn đi vào.

Còn không bám theo, nó liền bị bỏ rơi tại nơi hoang sơn dã lĩnh này mất.

……

Không biết từ khi nào, bên ngoài Quy Tông thành đổ mưa to giàn giụa.

Trong chớp mắt hai người bước ra tới, Diệp Tố hơi hơi ghé mắt, một cổ lực lượng vô hình liền chắn mưa.

Nàng nắm tay Du Phục Thời, nhìn bên ngoài thành.

Cổng Quy Tông thành sụp một nửa, trên mặt đất nằm ba người, Lục Trầm Hàn, Dịch Huyền, còn có Tân Thẩm Chi.

Ba người nằm bất động như xác chết, phảng phất như vừa đồng quy vu tận.

Diệp Tố kéo tay Du Phục Thời chậm rãi bước đến gần một khối ‘ thi thể ’, màn chắn vô hình bao phủ hai người, một hạt mưa cũng không làm ướt bọn họ.

“Ngũ sư đệ.” Diệp Tố cúi đầu nhìn người vết thương chồng chất, máu trộn lẫn nước mưa dưới thân lan tràn chảy ra, “đến lúc trở về tông môn rồi.”

Người trên mặt đất chậm rãi mở mắt, đối diện ánh mắt Diệp Tố, thật lâu sau bỗng nhiên nở nụ cười, không bận tâm vết thương trên người co rút đau đớn: “…… Tỷ đã về.”

“Không có ai quan tâm đến lão tử sao?” Tân Thẩm Chi đột nhiên thình lình mở miệng.

Ông cảm thấy nước mưa lành lạnh, thấm vào xương tủy, phá lệ thất vọng buồn tủi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro