C226 Hoàn

Thần lực Du Phục Thời cùng kiếm ý ào ạt phóng thích, vượt ngoài sở liệu của Chung Ly Khanh, hắn vốn tưởng rằng đối phương lấy kiếm ra bất quá chỉ là phô trương thanh thế.

Luận kiếm, ai có thể qua được mình?

Chung Ly Khanh chỉ dựa vào một thanh kiếm đã có thể xưng bá ở Linh Cảnh đại lục bấy lâu, sau khi quay trở lên còn được truyền thừa từ Chung Ly gia huyết mạch.

Du Phục Thời sao có thể đả thương đc hắn?

Nhưng hiện tại Chung Ly Khanh cúi đầu nhìn ngực mình, máu chảy ướt hết cả áo, khiến hắn không thể không nhìn thẳng Du Phục Thời.

Ngược lại, Du Phục Thời lại một chút không thèm để ý Chung Ly Khanh nghĩ cái gì, hắn chỉ muốn đánh bại người này nhanh chóng.

Dịch Huyền cứ kè kè theo đuôi Diệp Tố, làm hắn nhìn thập phần khó chịu!

Nếu không phải Ngự Thần nên đối phó Ngự Thần, Du Phục Thời đã sớm dẹp qua một bên, hắn muốn giống như trước kia, theo sát bên người Diệp Tố.

Nghĩ đến đây, Du Phục Thời thấy Chung Ly Khanh càng thêm khó ưa.

Giờ này khắc này, hắn sớm đã quên Dịch Huyền sở dĩ đi theo Diệp Tố là bởi vì muốn thắng trận này.

Hai vị tân Ngự Thần bốn mắt nhìn nhau, chiến ý hừng hực.

Du Phục Thời động thủ trước, cổ tay hắn đột nhiên run lên, Khấp Huyết kiếm làm người ta sinh ra ảo giác như sóng trào, thực tế chỉ là kiếm ý phát sinh biến hóa, đồng thời còn phát ra âm thanh kì quái, khiến người khiếp sợ.

Đương nhiên nếu mấy người Diệp Tố nghe thấy, nhất định sẽ nhận ra thanh âm này thập phần quen tai, chính là Khấp Huyết đang tru lên.

Hắn bất chợt xuất kích, kiếm loé như chớp, nhanh như du long, Chung Ly Khanh cũng cùng lúc huy kiếm, thân kiếm phát ra tiếng vút ngân vọng.

Hai thân kiếm chạm vào nhau, phát ra âm thanh bén nhọn long trời, bởi vì cả hai đều toàn lực ứng đối, chỗ mũi kiếm giao nhau tạo ra âm thanh cọ xát khiến người ê răng.

“Vừa rồi là ta khinh địch.” Hai mắt Chung Ly Khanh ló ra từ thân kiếm, đáy mắt còn vương tơ máu, mang theo sát ý điên cuồng, “Luận kiếm, Chung Ly gia mới là mạnh nhất.”

Nói xong, hắn đột nhiên phát lực, thần quang từ chuôi kiếm tỏa ra, nháy mắt liền truyền khắp thân kiếm, bức lui Du Phục Thời.

Không đợi Du Phục Thời có hành động tiếp theo, kiếm Chung Ly Khanh rời khỏi tay hắn, thẳng tắp hướng vào Du Phục Thời, nhất kiếm hóa vạn kiếm, bao vây Du Phục Thời chặt chẽ, ko có đường lui.

Vài bóng kiếm nhanh nhất đã tới gần mặt Du Phục Thời, thậm chí có hai bóng kiếm nhắm vào hai mắt hắn.

Chung Ly kiếm ý tua tủa bổ quanh lan tràn, ẩn chứa thần lực nồng đậm, một khi ra khỏi vỏ, khó có thể chống cự, đây là sát chiêu của Chung Ly Khanh.

Năm đó tại khu vực tam giới giao hội ở Phù Thế, chiêu thức Diệp Tố cùng Phong Kiếm Thần giao thủ, là do Phong Kiếm Thần ngộ ra từ Chung Ly kiếm ý, tuy nhiên độ sát thương không bằng một phần ngàn Chung Ly kiếm ý.

Chiêu này vừa ra, toàn bộ chư Thần bên trên Thần sơn đều an tĩnh.

Càng không cần phải nói đến những tán Thần đứng bên dưới, những tán thần ở gần nhất, trong chớp mắt tất cả đều quay đầu nhìn về phía hai vị Ngự Thần.

Mọi người trong đầu trống rỗng.

Chung Ly Khanh không dám lơi lỏng một chút nào, trong tay hắn không còn kiếm, hắn xoè hai tay, dang rộng ra, dùng Thần lực điều khiển bóng kiếm.

Hai bóng kiếm kia lại nhích gần thêm một phân.

Du Phục Thời bỗng chốc giương mắt, hàng mi dài cơ hồ cùng mũi kiếm cọ qua, chỉ cần bóng kiếm lại gần một chút nữa, liền có thể đâm trúng đôi mắt hắn.

Nhưng mặt Du Phục Thời vẫn ko có cảm xúc gì, trong mắt thậm chí một tia sợ hãi cũng không có.

Giờ khắc này, sắc mặt Chung Ly Khanh đại biến, bởi vì hắn phát hiện bóng kiếm của hắn lại vô phương tiến thêm.

Mặc dù Thần lực đã vận dụng cực đại, hàng vạn bóng kiếm vẫn cứ yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Vô pháp điều khiển bóng kiếm của bản thân, tiếp theo……đương nhiên chính là mất khống chế!

Quả nhiên, Du Phục Thời đột ngột nâng tay trái, nhẹ nhàng búng một cái, hai bóng kiếm sắp đâm vào mắt hắn bỗng chốc biến mất.

Tiếp theo Du Phục Thời vung tay áo, hàng vạn bóng kiếm đang hướng về hắn bỗng nhiên bắt đầu chậm rãi di động.

Chung Ly Khanh cắn răng lần nữa phóng thích Thần lực, ý đồ đoạt lại quyền điều khiển kiếm, ngay cả kiếm mà còn không thể khống chế, hắn còn mặt mũi nào làm Ngự Thần.

Phóng thích Thần lực quá độ, làm cổ Chung Ly Khanh bắt đầu nổi gân xanh, hắn cắn chặt răng, cũng ngăn cản không được vạn kiếm chậm rãi quay đầu ngược về mình.

Lúc này, chúng Thần bên trên Thần sơn sôi nổi hít hà một hơi, nhất là mười tám gia tộc Ngự thần, Chung Ly Ngự thủ mặt mũi trắng bệch.

Đây không còn là vấn đề thắng thua nữa, mà là thể diện Chung Ly gia bị đạp bẹp trên mặt đất!

Ai có thể nghĩ đến Chung Ly Khanh phóng thích cạn kiệt Thần lực vẫn ko qua được Du Phục Thời, nhìn trạng thái Du Phục Thời, hắn thậm chí không có biến hóa gì so với lúc đầu, rõ ràng còn chưa dốc hết toàn lực.

“Nhìn không ra nhi tử còn có chút bản lĩnh.” Dung Nhai khiếp sợ, hắn còn tưởng rằng nhi tử mình hoàn toàn dưới cơ Diệp Tố.

Du Ly Giáng: “……”

Lúc mọi người còn đang nghĩ ngợi, hàng vạn bóng kiếm hoàn toàn quay đầu, Chung Ly Khanh hoàn toàn mất khả năng khống chế bản mệnh kiếm, trơ mắt nhìn vạn kiếm đâm tới.

Trong nháy mắt, cả người Chung Ly Khanh cứng ngắc, ngay sau đó mới phản ứng kịp, thả ra Thần giới, ý đồ cản lại bóng kiếm.

Bóng kiếm liên tục bị tan rã, giây cuối cùng, một thanh kiếm phá rách Thần giới Chung Ly Khanh thiết trí.

Ngay cả chính hắn cũng vô pháp phá vỡ Chung Ly kiếm ý.

Những bóng kiếm còn lại theo đà, đánh vào người Chung Ly Khanh, hắn không kịp ngăn cản, bóng kiếm kịch liệt đâm vào rồi tan rã, nhưng thương tổn lại là thật..

Chung Ly Khanh giơ tay bắt lấy mũi kiếm đang xông tới, lòng bàn tay bị cắt đứt, hắn bị kiếm thế ép lui vài trượng, khó khăn lắm mới ngừng lại được, sau đó bỗng nhiên phun ra một búng máu lên thân kiếm.

Mà lúc này, Du Phục Thời lại một lần nữa tới gần, Khấp Huyết kiếm đặt ngang trên cổ Chung Ly Khanh, hắn hơi hơi nghiêng đầu: “Ngươi thua.”

Chung Ly Khanh sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn khắp xung quanh, lại phát hiện lãnh địa của mình đã bị tán Thần Du gia chiếm cứ hơn phân nửa, mà tán Thần Chung Ly gia thậm chí chỉ vừa mới lướt qua giữa rãnh tuyến, tại đó có vài tán Thần quy yêu, dùng mai rùa chặn bước tiến của tán Thần Chung Ly phủ.

Nguyên bản mấy vị tán Thần lợi hại nhất canh giữ ở phía sau, không biết tự khi nào bị bọn Diệp Tố bắt lấy, trói lại.

“Ngươi còn muốn đấu nữa ko?” Du Phục Thời lần thứ hai nâng lên Khấp Huyết kiếm, mũi kiếm chỉa thẳng cổ Chung Ly Khanh, suýt cứa rách da hắn.

“Ngừng chiến! Chung Ly gia nhận thua!” Phía trên mẫu thân Chung Ly Khanh đột nhiên hô to, sợ Du Phục Thời đả thương nhi tử.

Du Phục Thời quay đầu nhìn bên trên Thần sơn, Chung Ly Ngự thủ mặt cực kỳ khó coi, một đôi mắt cơ hồ muốn phun lửa.

Năm đó ông ta đã có dự cảm xấu, Du Ly Giáng và Dung Nhai, một người là Ngự thủ mạnh nhất Du gia một người cũng là Dung gia - Ngự Thần có huyết mạch cường đại nhất, hai người kết hợp dựng dục ra tân Ngự Thần, tuyệt đối sẽ không kém.

Chung Ly Ngự thủ đương nhiên động tay chân, chẳng qua đối phương từ lúc trở lên, so với Chung Ly Khanh, tác phong thường ngày lười nhác, căn bản nhìn không ra bất luận cái gì uy hiếp, ông ta mới lơ là.

…… Sớm biết thế…… ông ta nên xuống tay tàn nhẫn một chút.

Chung Ly Ngự thủ dùng sức nhắm mắt lại, phảng phất trong nháy mắt trở nên già nua: “Chung Ly phủ nhận thua.”

Du Phục Thời lập tức thu hồi Khấp Huyết kiếm, bay nhanh đến phía Dịch Huyền, xách hắn quăng qua một bên, còn mình sáp tới bên cạnh Diệp Tố.

Lúc Dịch Huyền bị xách cổ, hắn lập tức vun lấy Trọng Minh đao khởi thế, bất quá dư quang nhìn thấy người đến là Du Phục Thời, bực bội thu đao, vờ như không có việc gì nương theo hắn lực độ dịch ra vài bước.

Mình là sư huynh, nhường hắn một chút cũng nên.

Dịch Huyền nghĩ thầm, hiện giờ hắn đã trưởng thành, không còn là thiếu niên tâm tư mẫn cảm lúc trước.

Không thèm so đo với tiểu sư đệ ko hiểu chuyện.

“Tay ta đau.” Du Phục Thời đến cạnh Diệp Tố, ném Khấp Huyết kiếm qua một bên, thò ra lòng bàn tay hơi đỏ, tỏ vẻ đáng thương hề hề nói.

Bị ném xuống Khấp Huyết kiếm: “???” Nó bị người dùng sức nắm chặt, còn chưa có đau đâu!

Mặc dù Diệp Tố biết rõ mỗ tiểu sư đệ cố ý làm bộ làm tịch, nhưng vẫn nguyện ý dỗ dành hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay Du Phục Thời: “Đỡ chút nào chưa?”

"Nàng sờ sờ chút nữa đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nói, “Mấy bóng kiếm vừa rồi suýt chút nữa tổn thương ta.”

Hắn bước đến trước mặt Diệp Tố, ý bảo nàng nhìn hai mắt mình, không dấu vết khoe ra góc mặt xinh đẹp tự phụ nhất.

Dịch Huyền nghe vậy xê dịch sang bên cạnh một chút, có Ngự Thần thật sự không biết xấu hổ.

Mà cách đó không xa, một vị Ngự Thần khác, Chung Ly Khanh thất hồn lạc phách nắm lấy thân kiếm, thậm chí không hề cảm nhận được lòng bàn tay đau đớn.

Nếu nói trước đó bại bởi Diệp Tố là do chính mình khinh địch, như vậy lần này, Du Phục Thời triệt để thắng hắn, còn đánh bại chính sở trường của hắn.

Chung Ly Khanh cúi đầu nhìn cỏ dưới chân bị máu nhiễm hồng một mảnh, biểu tình hoảng hốt.

Hắn thế mà lại thua……

“Nếu thắng bại đã phân, tòa Thần sơn này thuộc sở hữu Du phủ chúng ta." Du Ly Giáng quay đầu đối bên cạnh Chung Ly Ngự thủ nói.

“Chỉ là một tòa Thần sơn mà thôi.” Chung Ly Ngự thủ đã khôi phục thần sắc, dường như không có việc gì nói, “Các ngươi muốn cứ lấy, ngày sau còn sẽ có Thần sơn xuất hiện.”

“Khổng lồ phong phú Thần sơn như này, các ngươi đại khái lại chờ vạn năm đi.” Dung Nhai vui sướng khi người gặp họa nói.

Tân Ngự Thần cường đại quá mức ra đời sẽ tổn hại người dựng dục.

Du Ly Giáng bởi vì sinh hạ Du Phục Thời, dẫn tới cảnh giới lui về sau, mới để Chung Ly gia bắt lấy cơ hội, hiện giờ Du Phục Thời trở về, thân thể bà cũng dưỡng tốt.

Chung Ly gia sẽ không có cơ hội càn rỡ như mấy năm trước.

Cuộc chiến kết thúc, Chung Ly Khanh thất bại, tán Thần Du phủ chiếm cứ lãnh địa đối phương, từ tân Thần sơn quay về Du gia, thế lực Thượng Trọng Thiên một lần nữa thay đổi.

……

Sau khi thắng lợi, Du phủ liền tổ chức thịnh yến, còn hào phóng mời Chung Ly gia, chẳng qua đối phương căn bản không muốn tới.

Diệp Tố ngồi cùng với người Thiên Cơ Môn, cạnh nàng là Hạ Nhĩ cùng Nhan Hảo, một hai phải kính rượu Đại sư tỷ, một người khác ngồi gần nàng nhắc mãi Thượng Trọng Thiên thật nhiều mỹ nhân, quả thực là thiên đường cho Hợp Hoan Tông.

“Bó, tay,.” Minh Lưu Sa nghiêng đầu nhìn thoáng qua hoa si Nhan Hảo, lắc đầu chậm rì rì nói.

Tây Ngọc sửa sửa chính mình tóc mai, mới bưng lên chén rượu: “Nhị sư huynh, huynh ko hề có tật này, tại sao còn nói chậm như vậy?”

“Ta thích nhìn các ngươi nghẹn khí, nghe, ta, từng, lời, từng, chữ.” Minh Lưu Sa thích ý mà uống một ngụm rượu, lúc nhanh lúc chậm nói, “Kích, thích, ~”

Tây Ngọc: “……”

Bên kia Liên Liên cùng Trình Hoài An ngồi cùng nhau, hai người đầu ghé vào, không biết đang nói cái gì.

Ngay cả Từ Trình Ngọc vốn dĩ ngồi cùng sư đệ sư muội, ai dè Tàng Lục say khướt kéo nhi tử Tàng Thất ngồi chung, một hai phải lôi kéo hắn uống rượu.

Từ Trình Ngọc đầy mặt bất đắc dĩ, lại chỉ có thể bồi bọn họ uống.

“Đồ Vưu ở Trung Trọng Thiên.” Dịch Huyền đứng phía sau Linh Lung cốt Vu Thừa Duyệt nói, Đồ Vưu rõ ràng sớm đã là Độ Kiếp kỳ, nhưng trước sau chưa phi thăng, mãi cho đến mấy ngày trước không thể không phi thăng, mới lên đây.

Nàng không có đi Phù Thế viện, một mình lăn lộn ở Trung Trọng Thiên.

Vu Thừa Duyệt cúi đầu nhìn chén rượu, thấp giọng nói: “Tốt nhất hai bên ko gặp lại.”

Dịch Huyền giương mắt nhìn chung quanh, ai cũng đều cười thật lòng, rất nhiều người hắn quen biết ở Phù Thế đại lục.

Đại sư phụ, nhị sư phụ, đã từng cùng nhau tham gia tông môn đại bỉ, Lữ Cửu đến bây giờ vẫn luôn kề vai chiến đấu, còn có Đại sư tỷ……

Dịch Huyền giơ tay vỗ vỗ bả vai Vu Thừa Duyệt, xoay người đi ra.

Trong một góc, Cốc Lương Thiên một mình yên lặng ngồi xổm, hắn không hứng thú gì với kiểu thịnh yến như này, còn không bằng trở về tu luyện, tuy rằng đã thành tán Thần, nhưng hắn vẫn đánh không lại ai.

Xì, một đám đã có thiên phú thì thôi đi, còn nỗ lực hơn cả hắn làm gì, đúng là phiền toái!

Bên kia, Du Phục Thời rốt cuộc lừa gạt xong mấy Ngự gia, xuyên qua đám người, tinh chuẩn tìm được Diệp Tố.

Nhưng hắn không tới gần, ngược lại truyền tin cho Diệp Tố.

【 Chuyện nàng đáp ứng với ta, còn chưa hoàn thành. 】

Lúc Diệp Tố thu được tin tức còn đang nói chuyện với ng bên cạnh, xem xong, giương mắt đảo qua Du Phục Thời trong nhóm Thần, ngay sau đó liền buông chén rượu, làm như không có việc gì nói nói mấy câu liền thoát thân rời đi.

Hai người một trước một sau rời khỏi yến hội.

Đêm trăng gió nhẹ nhàng mơn trớn, cơn say Diệp Tố dần dần tan đi, chậm rãi đi đến chỗ Du Phục Thời.

Đại khái là chờ đến không kiên nhẫn, Du Phục Thời lại từ chỗ hẹn trở về, đụng phải Diệp Tố đi tới.

“Nàng đến trễ.” Du Phục Thời nhìn Diệp Tố, trên mặt tựa hồ không rất cao hứng, nhưng trong mắt ánh sáng tràn đầy, hắn nhẹ nhàng nhướng mi, chậm rãi nói, “Đại sư tỷ.”

Diệp Tố cười một tiếng, lại gần Du Phục Thời, vươn tay dắt lấy tiểu sư đệ: “Chỉ là đang suy nghĩ dạy chàng cái gì thôi.”

“……”

Mỗ tiểu sư đệ bỗng nhiên trầm mặc, mặt dần dần nổi lên hồng nhạt, bàn tay trước giờ luôn lạnh, giờ trở nên nóng rực.

Hắn đi theo Diệp Tố, nhẹ giọng hỏi: “Muốn dạy cái gì?”

Diệp Tố lôi kéo hắn đi vào, khép cửa phòng khép, xoay người nhìn mắt tiểu sư đệ: “Còn chưa nghĩ ra, hay là từ ôn tập trước đã?”

Trước kia tiểu sư đệ học hành rối tinh rối mù, lúc này bỗng nhiên trở nên thông tuệ, nghe vậy liền bước về trước, hơi hơi cúi đầu hôn xuống.

Diệp Tố sững sờ, sau đó đôi tay vòng qua eo hắn, há mồm cắn môi tiểu sư đệ, tự mình dạy học.

……

Ngoài phòng, Du phủ yến hội như cũ náo nhiệt, pháo hoa bắn lên đầy trời, mọi người ngửa đầu ngắm nhìn, trên mặt tràn đầy hứng khởi.

Chuyện cũ đã qua, hết thảy lại tiếp tục hướng về phía trước.

……

Hoàn chính văn.

cảm thấy truyện ok nhưng đầu voi đuôi chuột, kết hơi mờ nhạt là sao ta🤔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro