CHƯƠNG 58 - Q2: KHÔNG CHỪA ĐƯỜNG THOÁT

Quy Dĩ bị Diệp Thanh mạnh mẽ đẩy đi, nàng ở phía sau hắn tinh tế nói: "Tuy ta không biết giữa nhị tỷ và Tô công tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện giữa hai người họ thì liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần tự ý sắp xếp, có khi càng làm càng hỏng. Tốt nhất ngươi mau nghĩ cách đưa Tô công tỷ về cung đi!"

Đại tướng quân phục hồi lại tinh thần, phân phó: "Mang cho nhị tiểu thư đôi đũa khác." Nha hoàn đưa tới bát đũa mới, đại tướng quân cười ha ha nói, "A Tống, tiếp tục ăn cơm, ăn cơm."

Không ai đề cập tới chuyện này nữa, Anh cô nương tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng vẫn sáng suốt mà không nói ra ngay trên bàn cơm.

Anh cô nương kéo Diệp Thanh sang một bên hỏi: "Ta thấy ngươi nhắc tới Tô công tử, là Tô ca ca sao? Tối qua chúng ta mới đi gặp hắn, còn tốt thế nào, sao giờ tự nhiên lại nháo lên rồi?"

Diệp Thanh kiên nhẫn trả lời: "Tô công tử vừa rồi không phải Tô Tứ, hắn là ca ca của Tô Tứ, quan hệ với nhị tỷ ta vốn rất tốn. Nhưng từ khi trở về từ Giang Nam, ta liền cảm thấy giữa bọn họ không còn như trước nữa, cũng ít gặp mặt hơn."

"Quan hệ tốt là kiểu như thế nào?" Anh cô nương nắm đúng trọng tâm mà hỏi.

Diệp Thanh nghĩ nghĩ, cũng không biết nên nói như nào mới phải, nên nói: "Thì chính là cái kiểu tương thân tương ái đó đó."

Anh cô nương vẻ mặt không tin tưởng: "Ý ngươi là, Diệp tỷ tỷ và Tô công tử kia mới là một đôi? Vậy nàng với Tô ca ca thì gọi là gì?"

Diệp Thanh trả lời chắc chắn: "Cứ coi là sinh tử gặp nhau đi."

Anh cô nương trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Dù ta chưa thấy Tô công tử kia, nhưng theo ta thấy, Diệp tỷ tỷ và Tô ca ca mới là một đôi do trời đất tạo nên."

"Hừ, lời này ngươi đừng để nhị tỷ nghe được, bây giờ tỷ ấy với Tô Tứ cũng không như trước. Tô Tứ đã mất trí nhớ, không còn nhớ rõ nhị tỷ nữa."

"Nhưng ta cảm thấy..."

Diệp Thanh kéo tay áo Anh cô nương, Anh cô nương lập tức ngậm miệng lại. Cách đó không xa, Diệp Tống đang nằm hóng gió dưới tán cây, một chiếc lá ngô đồng to mọng che khuất đôi mắt nàng.

Diệp Thanh và Anh công nương cũng cầm ghế ra ngồi, Diệp Thanh tiếp tục công cuộc nghiên cứu binh khí của mình, còn Anh cô nương thì ngồi một bên điêu khắc, mỗi khi Diệp Thanh cần gì đều nhờ nàng giúp lấy tài liệu.

Diệp Thanh một lòng quyết tâm: "Ngươi không cần tin, chờ ta làm xong pháo cơ nỏ này, uy lực sẽ lớn vô cùng, còn lợi hại hơn nhiều so với mũi tên nỏ, chỉ cần ở trong tầm bắn của nó chắc chắn sẽ không thoát được."

"Tầm bắn của nó là bao nhiêu?" Anh cô nương hỏi.

Diệp Thanh chẳng hề để ý nói: "Cái này ta vẫn chưa nghiên cứu qua."

Anh cô nương: "..."

"Tóm lại ngươi chỉ cần biết là rất lợi hại là được, một lần có thể thổi bay cả một đám người."

Anh cô nương lại hỏi: "Trước kia mỗi lần hạ độc ta cũng đều gây cho cả đám người, ngươi lại dám tự tin như vậy sao?"

Diệp Thanh nói: "Cái này đâu phải loại cầm đi đường ai cũng có thể tuỳ tiện dùng đâu, chúng ta là Diệp gia chuyên đánh đuổi quân giặc, chỉ có Diệp gia quân mới có thể dùng, sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Ngươi ngẫm lại coi, nếu không đối xử tàn nhẫn với quân địch thì chính là đối xử tàn nhẫn với mình, so với để Diệp gia quân chúng ta bị thương vong, ta thà để quân địch thương vong còn hơn. Chiến tranh ấy mà, không phải ngươi chết thì chính là ta chết."

"Ngươi nói như vậy, đúng là cũng có lý." Anh cô nương trầm ngâm suy nghĩ, lại nói, "Vậy ngươi có thể làm tầm bắn của cái này xa một chút, để có thể thổi bay quân địch từ xa không?"

Diệp Thanh mười phần tin tưởng: "Ta sẽ cố gắng."

"Chờ ngươi làm xong, cho ta mượn một cái, ta muốn cầm đi báo thù." Anh cô nương bình tĩnh nói, "Như vậy ta sẽ không cần sợ hãi sẽ không xuống tay được khi ở cạnh bà ta."

Diệp Thanh tạm dừng động tác, vui mừng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, nàng nhẹ giọng nói: "Anh cô nương, ngươi không cần làm khó dễ bản thân mình."

Lúc này, Diệp Tống đang nằm dưới tàn cây bất giác lên tiếng: "Lần trước, lúc ngươi hạ dược ta ở trên thuyền cũng rất lợi hại."

Anh cô nương và Diệp Thanh cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Tống, không nghĩ nàng sẽ đột nhiên nói chuyện. Anh cô nương hồi tưởng trong chốc lát mới nói: "Diệp tỷ tỷ đang nói đến lúc chúng ta ngồi thuyền từ Mẫn Thành đi cô Tô sao, nhắc lại thật đáng xấu hổ, lúc đó ta còn chưa hiểu chuyện."

Diệp Tống nhặt lá ngô đồng trên mặt xuống, vẫn còn chút buồn ngủ, "Cái đó gọi là gì xuân nhỉ?"

"Một gối xuân." (aka xuân dược =))))

Diệp Tống ngồi dậy, duỗi người, gật đầu tổng kết nói: "Ừm, đúng là một cái tên hay." Nói xong liền phất tà áo đứng lên, lười biếng đi ra ngoài, "Ta đi phân phó phòng bếp, buổi tối làm một bàn rượu ngon, chiêu đãi Bách Lý tới nhà làm khách."

Chờ khi Diệp Tống rời khỏi, Anh cô nương mới hỏi: "Bách Lý là ai?"

Diệp Thanh đáp: "Đại tẩu của ta."

Anh cô nương ngạc nhiên: "Đại tẩu của ngươi đáng lý ra phải ở trong nhà chứ, sao lại ở bên ngoài, còn phải đi mời?"

Diệp Thanh: "Còn chưa bước qua cửa."

Anh cô nương: "Nhưng này thì liên quan gì đến một gối xuân?"

Diệp Thanh: "Hửm? Có quan hệ sao? Nhị tỷ có nói thế à?"

Tô Nhược Thanh say rượu một hồi, mãi đến chạng vạng mới hồi cung nghỉ ngơi. Rốt cuộc hắn vẫn chưa thực sự hiểu rõ Diệp Tống, bức nàng đến vậy, nàng chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội nào nữa. Phía này Diệp Tống đã sớm nhờ vào quan hệ với Trần Minh Quang mà đưa Bách Lý Minh Xu tới tướng quân phủ rồi.

Diệp Tu không nói nhiều lắm, cũng không biết có phải vì Bách Lý Minh Xu đang là khách hay không, hắn cứ như có như không mà chăm sóc nàng. Nhưng trong lời nói vẫn cố tình để lộ ra sự lãnh đạm xa cách.

Có thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi.

Trên bàn cơm, Bách Lý Minh Xu đối với Anh cô nương rất tò mò, Anh cô nương cũng vậy, hai người cứ thay phiên nhìn nhau.

Diệp Tống nhẹ nhàng đẩy cánh tay Anh cô nương: "Ngươi vừa tới không lâu, người ngồi đối diện ngươi là ca ca Diệp Tu và Bách Lý tỷ tỷ, ngươi có thể qua kính họ một chén."

Diệp Tu không biết mấy thói hư tật xấu của Anh cô nương, chỉ nói: "Không cần, nếu đã ngồi ở đây cũng coi như người nhà, không cần khách khí."

Anh cô nương vội thêm rượu nói: "Muốn muốn. Muội ở nơi kinh thành xa lạ, chủ yếu dựa vào Diệp tỷ tỷ và mọi người quan tâm. Muội nên kính Diệp Tu ca ca và Bách Lý tỷ tỷ một chén rượu mới thoả đáng." Nói xong nàng liền đứng lên, vòng qua rót rượu cho Diệp Tu, ống tay áo che lấp hành động ngoắc ngón út cực nhanh của nàng, cười ngọt ngào vô hại, "Nào, Diệp Tu ca ca, muội kính huynh một chén."

Diệp Thanh trong đầu chợt loé, nhớ tới buổi đối thoại ngắn gọn lúc chiều, nhìn Diệp Tu lại nhìn Bách Lý, bỗng nhiên hiểu được ý của Diệp Tống, thất thanh nói: "Cái kia..."

Diệp Tu và Anh cô nương quay sang nhìn nàng.

Diệp Tống liếc xéo Diệp Thanh một cái, lên tiếng cắt lời: "A Thanh thấy Anh Tử kính rượu đại ca mà không kính nàng, trong lòng tất nhiên có chút không thoải mái, Anh Tử, ngươi cũng kính A Thanh một ly đi."

"..." Diệp Thanh xua tay lắc đầu, cười trừ, "Ha, ha ha...Không cần, thật sự không cần, mọi người cứ tiếp tục..." Sau đó nàng trơ mắt nhìn Diệp Tu uống cạn chén rượu, khoé miệng không nhịn được giật giật.

"Bách Lý tỷ tỷ, lần đầu gặp mặt, muội cũng xin kính tỷ một ly." Anh cô nương lại đi tới bên người Bách Lý Minh Xu, rót rượu cho nàng, lặp lại hành động ban nãy, không chút dấu vết.

Bách Lý Minh Xu thấy Anh cô nương ngoan ngoãn nên rất thích, nói: "Rất vui khi gặp muội." Sau đó cũng một hơi cạn sạch.

Diệp Thanh không biết vì cái gì mà hai lòng bàn tay vô cũng khẩn trương, nàng không nhịn được nắm lấy đầu gối. Cuối cùng chọn cách trầm mặc, không nói gì nữa.

Diệp Tống bỗng nhiên nhíu mày: "A Thanh, muội cứ nắm tay ta làm gì?"

"A?" Diệp Thanh vùi đầu xuống bàn, vô cùng xấu hổ. Nàng để sai chỗ rồi, ai ngờ lại là đầu gối Diệp Tống, nàng tiện tay chà xát mấy cái, cười miễn cưỡng, "Muội chỉ là...chỉ là có chút..."

"Ăn nhiều bị chướng bụng sao?" Diệp Tống bắc cho nàng một cái bậc thang, cười nói.

Diệp Thanh kiên định gật đầu: "Đúng a, chính là ăn nhiều bụng chướng!"

Diệp Tống nghiêm trang nói: "Để lát nữa ta gọi đại phu kê cho muội ít thuốc tiêu hoá."

Bữa cơm mới qua được một nửa, chắc do vui nên uống hơi nhiều, Bách Lý Minh Xu lúc này đã hơi ngà ngà say, miệng cười ngây ngô, hai má phiếm hồng đến mê người. Diệp Tống trêu chọc nói: "Bách Lý công chúa tới nhà chúng ta mới mấy lần, sao tửu lượng càng ngày càng kém thế."

Diệp Tu đoạt lấy chén rượu của nàng, nói: "Không uống được nữa thì đừng uống."

Bách Lý Minh Xu dùng giọng mũi đầy mị hoặc "Vâng" một tiếng, xem như đáp lại Diệp Tu. Thanh âm kia giống như viên đá quăng vào mặt hồ tĩnh lặng, kinh khởi tầng tầng gợn sóng, lại giống như mèo cào, mềm mại đến phát ngứa.

Diệp Tống đứng lên, đi qua đỡ lấy Bách Lý Minh Xu, nói: "Ta thấy ngươi khá say rồi, để ta đưa ngươi đi nghỉ một lát."

Bách Lý Minh Xu không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thân thể mình thực sự không khoẻ, trước mắt như nở hoa, càng nhìn Diệp Tu càng khó cưỡng, trong tiềm thức cảm hắn hắn chính là nam nhân mình thích nhất, chỉ là càng nhìn nhiều, bản thân dường như không thể khống chế được, muốn đi lên ôm lấy hắn.

Loại cảm giác này, thực sự quá kỳ.

Nàng cố gắng ổn định tâm trí, vươn đầu lưỡi liếm lấy cánh môi khô ráo, sợ bản thân làm điều gì thất thố trước mặt mọi người nên gật đầu nói: "Làm phiền ngươi."

Nàng không biết, khi Diệp Tu thấy nàng liếm môi mình, hầu kiết hắn khẽ động, ngay sau đó nhanh chóng rời mắt đi.

Diệp Tống đỡ Bách Lý Minh Xu vào một gian phòng nghỉ được bố trí chỉnh tề, trong phòng lộ ra hương thơm cùng hơi thở vô cùng quen thuộc. Diệp Tống đỡ nàng nằm lên giường, nàng dường như vẫn còn một chút lý trí, thân thể không ngừng khô nóng lên, duỗi tay kéo kéo cổ áo mình hỏi: "Diệp nhị, đây là đâu?"

Diệp Tống đứng ở mép giường đáp: "Ta nghĩ ngươi có thể tự cảm nhận được, đây chính là phòng đại ca ta, ngươi đang nằm lên giường mà mỗi ngày huynh ấy đều nằm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro