CHƯƠNG 73 - Q2: LẤY HAY KHÔNG LẤY
"Người nào đó đi không từ biệt, hôm nay lại gióng trống khua chiêng gả cho Hoàng Thượng, ngươi nghĩ huynh ấy có ổn không?" Diệp Tống hỏi Diệp Thanh, "Không biết áo cưới này so với áo cưới ở nhà mình, cái nào đẹp hơn nhỉ."
"Áo cưới này dù có đẹp thế nào đi nữa thì trông vẫn khó coi, bởi nó còn phụ thuộc vào tâm của người mặc, xem muốn gả cho ai." Diệp Thanh sốt ruột hỏi, "Nhị tỷ đừng úp úp mở mở nữa, giờ đã gặp được trưởng công chúa rồi, chúng ta nên nghĩ cách đưa nàng ra khỏi cung đi!"
"Có thể có cách nào được, bên ngoài thủ vệ nghiêm như vậy, dù có là một con ruồi cũng không bay được ra, đừng nói đến một người sống lù lù như thế này." Diệp Tống đáp.
Bách Lý Minh Xu cúi đầu xuống, nói: "Các ngươi không cần lo cho ta, dù sao vương thượng Bắc Hạ cũng không có cảm giác với ta, cái hắn coi trọng chẳng qua chỉ là lợi ích chính trị mà thôi, dù cho có thành thân hắn cũng không thể làm gì ta được."
Diệp Tống nhíu mi hỏi: "Còn đại ca ta thì sao?"
Bách Lý Minh Xu hơi hé miệng, nói không ra lời.
"Không phải ngươi thích huynh ấy, chỉ nguyện ý gả cho huynh ấy, làm nữ nhân của huynh ấy sao, bây giờ lại trở thành con rùa rụt đầu rồi?" Diệp Tống nói, "Để huynh ấy thích một nữ nhân không phải chuyện dễ dàng, nếu giờ hai người bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nào khác."
"Diệp nhị, sao ngươi lại muốn giúp ta?" Bách Lý Minh Xu nghiêm túc hỏi.
Diệp Tống ngẩng đầu đối mặt với nàng, gằn từng chữ một: "Bởi vì ngươi là đại tẩu ta coi trọng, cũng là nữ nhân Diệp Tu coi trọng, nên ngươi rất đáng giá."
Bách Lý Minh Xu giật mình hỏi: "Vậy ngươi lấy cái gì giúp ta? Các ngươi tay không tấc sắt mà tiến vào, chẳng lẽ ngươi muốn dùng chính bản thân mình để đổi lấy ta sao?"
Diệp Tống câu môi cười: "Nếu ngươi đã biết, còn thất thần ở đó làm gì, nhanh chóng đổi quần áo với ta." Nói xong nàng cũng cởi áo của mình.
Bách Lý Minh Xu lại chậm chạp không động nói: "Ngươi rõ ràng biết, người nam nhân này ngoại trừ chính trị ra, cái hắn muốn chính là ngươi. Ngươi như vậy không phải tự dâng tới miệng cọp sao, ta đã nói với ngươi rồi, người ngươi không nên thích nhất chính là đế vương! Diệp nhị, ngươi tỉnh táo lại cho ta! Các ngươi mau rời khỏi đây, ta sẽ không đổi với ngươi."
"Vì sao?" Diệp Tống cười lạnh một tiếng, "Có phải so với chuyện Diệp Tu yêu ngươi, ngươi vẫn cảm thấy vinh hoa phú quý cùng địa vị chí tôn trong cung này đáng tin cậy hơn phải không?"
Bách Lý Minh Xu nghe xong liền có chút tức giận, trừng mắt Diệp Tống nói: "Ta là không muốn bắt ngươi trao đổi hạnh phúc với ta, Bách Lý Minh Xu ta còn chưa đến mức đê tiện như thế! Nếu thật sự làm vậy, đại ca ngươi có thể an tâm sao, chắc chắn hắn sẽ tự trách bản thân cả đời, oán giận ta cả đời."
Tẩm cung liền rơi vào trầm mặc.
Diệp Tống cô đơn nói: "Ngươi yên tâm, đại ca ta không phải người như vậy. Đường này là do ta chọn, ngươi cũng biết ta thích hắn, gả cho hắn cũng là mong ước của ta."
"Nếu ngươi nguyện ý, sao phải chờ tới ngày này?" Bách Lý Minh Xu nhanh chóng vạch trần vết sẹo của Diệp Tống, "Ánh mắt ngươi nói cho ta biết, một chút ngươi cũng không muốn."
Diệp Tống hơi hơi mỉm cười: "Trong nhà đã chuẩn bị xong hỉ đường và phòng tân nương, chỉ đợi ngươi về liền lập tức bái đường cùng đại ca ta, làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận. Nếu ta đã hạ quyết tâm tới đây, chắc chắn sẽ không hại bản thân mình, tương lai còn dài, ta còn rất nhiều biện pháp thoát thân. Thời gian không còn nhiều, ngươi rốt cuộc có muốn đi hay không? Nếu không đi, lát nữa đừng trách ta ra bên ngoài bớ tạm một thiên kim tiểu thư trở về bái đường cùng đại ca ta, ngươi đừng nghĩ ta không làm được."
Bách Lý Minh Xu trừng hai mắt, nhất thời không biết nên đồng ý hay không đồng ý.
Diệp Tống nhìn Diệp Thanh nói: "A Thanh, lột áo cưới của nàng ta ra, ta nhìn rất chướng mắt."
Diệp Tống cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, ban đầu Bách Lý Minh Xu không thuận theo, nhưng Diệp Thanh cũng là kiểu ngang ngược, không lâu sau đã cởi được phân nửa áo trên người nàng, cuối cùng Diệp Tống dùng sức hoàn tất phần còn lại, rồi khoác áo cưới lên người mình.
Bách Lý Minh Xu nhìn nàng thật sâu: "Diệp nhị, ngươi thật sự muốn như vậy sao?"
"Đừng dài dòng nữa, mau mặc quần áo của ta vào."
Bách Lý Minh Xu nhìn quần áo của Diệp Tống, đứng một lúc lâu mới hạ quyết tâm, lấy từng cái mặc lên người mình, vừa mặc vừa nói: "Hôm nay ngươi nguyện ý xả thân giúp ta, sau này dù phải chết ta cũng nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Diệp Thanh không yên tâm hỏi: "Nhị tỷ, kể cả có đổi quần áo đi chăng nữa, nhưng bên ngoài có nhiều người như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai người tráo đổi với nhau, bây giờ chúng ta phải làm sao? Sớm biết thế này, khi đi đã mang theo cái áo choàng rồi, chí ít cũng che được mặt."
Diệp Tống không ngẩng đầu lên, chỉnh sửa lại đai lưng nói: "Thổi tắt toàn bộ đèn trong cung đi, nói ta muốn an tĩnh, không muốn quá sáng chói."
Diệp Thanh chạy đến cửa, nói ra ngoài cho cung nhân: "Nương nương phân phó, các ngươi thổi tắt hết đèn đi, người cảm thấy loá mắt, không thoải mái." Cung nhân có chút do dự, Diệp Thanh lại mắng, "Đến lời của nương nương các ngươi cũng không nghe sao, hôm nay nương nương mới bắt đầu vào làm chủ hậu cung mà các ngươi đã dám lớn mật như thế! Nếu Hoàng Thượng biết được, xem đầu các ngươi còn giữ được hay không!"
"Vâng, vâng!" Các cung nhân vội vã chạy đi thổi tắt đèn.
Diệp Tống cũng không nghỉ ngơi, đi tới đi lui trong tẩm điện thổi tắt đèn lụa, một cái cũng không để lại. Tẩm điện lập tức lâm vào trong bóng tối. Bên ngoài chỉ để lại hai ngọn đèn, nhưng không đủ sáng.
Diệp Tống quay đầu lại, nhìn thân ảnh hai nữ nhân trong phòng, nhẹ giọng nói: "A Thanh, hôn lễ của đại ca giao cho muội. Muội nhất định phải làm cho thoả đáng, ta không thể tận mắt nhìn thấy đại ca lấy vợ, muội hãy nhìn giúp ta rồi sau đó kể cho ta nghe."
Diệp Thanh đáp, thanh âm mang theo nức nở: "Nhị tỷ..."
"Thời gian không còn nhiều, hai người mau đi đi."
"Chúng ta đi rồi," Diệp Thanh lo lắng hỏi, "Nếu Hoàng Thượng nổi giận thì phải làm sao? Liệu hắn có cưỡng bách tỷ không?"
Diệp Tống không thèm để ý, cúi đầu cười: "Nha đầu ngốc, chỉ cần ta không muốn, muội có từng thấy người nào cưỡng bức được ta chưa? Mau đi nhanh đi."
Bách Lý Minh Xu nói: "Diệp nhị, ngươi phải thật cẩn thận."
Hai người mở cửa phòng, Bách Lý Minh Xu hơi cúi đầu giấu đi mặt mình, thân hình của nàng với Diệp Tống tương tự nhau nên trong ánh sáng mờ mờ này người khác khó mà phân biệt được. Chỉ duy nhất có Quy Dĩ, hắn nhìn Bách Lý Minh Xu nhưng lại bị Diệp Thanh trừng mắt cảnh cáo, hắn không dám nhiều lời.
Phượng Tê Cung từ một nơi tràn ngập ánh sáng lại trở thành bộ dáng quạnh quẽ. So sánh với Ngự Hoa Viên náo nhiệt, quả thực không khớp với nhau.
Cuối cùng, cung yến ở Ngự Hoa Viên cũng nhanh chóng kết thúc.
Trong phủ tướng quân, khắp nơi đều treo lụa đỏ, trên cây, dưới hiên treo đèn lồng màu đỏ. Hỉ đường rực rỡ hắn lên. Nhưng mãn đường lại không có khách khứa.
Một hôn lễ lạnh lẽo. Nhưng nó vốn không muốn bị người ngoài để ý.
Đại tướng quân ngồi ở giữa, nhìn Diệp Thanh giúp Bách Lý Minh Xu chỉnh sửa lại lớp trang điểm rồi đưa nàng tiến vào. Diệp Thanh tưởng rằng Đại tướng quân sẽ nổi trận lôi đình với Diệp Tống vì dám tráo đối với Bách Lý Minh Xu, nhưng không ngờ ông lại vô cùng bình tĩnh. Dường như biết Diệp Thanh đang suy nghĩ gì, Đại tưởng quấn chỉ lắc đầu thở dài một tiếng nói: "Nếu Hoàng Thượng thực sự có lòng muốn lấy trưởng công chúa, con nghĩ rằng hai người có thể thuận lợi mà rời khỏi cung sao?"
Diệp Thanh sửng sốt.
Bách Lý Minh Xu bình tĩnh nói: "Người hắn muốn lấy không phải là ta, mà là Diệp nhị. Người đổi trắng thay đen không phải Diệp nhị mà là Vương thượng, Diệp nhị rõ ràng là biết điều này nhưng vẫn quyết định lấy thân mạo hiểm."
Diệp Thanh lắc đầu, mờ mịt nói: "Nhị tỷ không hề thích cuộc sống trong cung, bây giờ tỷ ấy phải một thân một mình ở đó, phải làm sao bây giờ?"
"Việc đã tới nước này, các con không cần lo lắng, chỉ có thể đi một bước xem một bước. A Tống thông minh chắc hắn có thể tự bảo vệ mình." Đại tướng quân nói.
Lời vừa dứt, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân.
Diệp Tu người đầy mùi rượu, hạ nhân đã thay cho hắn trang phục hỉ sự, nhưng vẫn không che giấu được khí chất anh tuấn của hắn.
Diệp Tu vẫn còn chút thanh tỉnh, lúc tiến vào liền đỡ trán nói: "Cha, con không lấy vợ."
Đại tướng quân cũng không vạch trần, ra vẻ nghiêm mặt nói: "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, theo lời mai mối của cha mẹ, con nói xem tại sao con không chịu lấy vợ. Tân nương tử cũng đã ở đây rồi."
Diệp Tu dáng vẻ buồn bã, xoa xoa thái dương, ngồi xuống ghế, trầm mặc một lát mới nói: "Thực xin lỗi. Ta không thể lấy ngươi. Trong lòng ta đã có người khác, nếu giờ lấy ngươi là sẽ phụ lòng tin của người kia."
Diệp Thanh ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra trong lòng đại ca đã có người, sao lại không nói sớm, làm hại bọn muội phải phí bao nhiêu sức lực mới đem được tân nương tử về đây. Chẳng lẽ huynh đang lừa gạt bọn muội sao, người trong lòng huynh là ai?"
Diệp Tu hơi hơi hé miệng, tự nhiên cảm thấy cả người say mềm, hắn thở hắt ra, cuối cùng thở dài: "Ừm, không có."
Ai biết người nói có tâm, người nghe cũng cố ý. Bách Lý Minh Xu bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói: "Người trong lòng Diệp Tu tướng quân là ai, nếu như thật sự thích nàng, ta sẽ không gả cho ngươi, cũng sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Ánh nến trên hỉ đường khẽ lay động. Diệp Tu đột nhiên thanh tỉnh, trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Minh Xu, nàng đang trùm khăn hỉ nên chỉ có thể nhìn được đến cằm nàng.
Diệp Tu từ từ đứng lên, định xốc khăn trên đầu tân nương tử. Kết quả bị Diệp Thanh kịp thời ngăn lại, nói: "Đại ca gấp như vậy làm gì, bây giờ không thể mở khăn voan của tân nưởng tử, nếu không sẽ không may mắn, đợi khi động phòng mới được mở ra. Huynh vừa nói không muốn lấy, giờ lại đòi lột khăn của người ta, rốt cuộc là muốn lấy hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro