CHƯƠNG 82 - Q2: NGƯƠI CON MẸ NÓ ĐIÊN RỒI!
Hai tay Diệp Tống vừa đánh vừa véo hắn, căn bản không có tác dụng.
Mặc cho Diệp Tống ra sức giãy giụa, hắn cứ tiếp tục hôn nàng, nhưng chỉ hôn nàng thôi, như muốn bù đắp lại những nhớ nhung suốt thời gian vừa qua, ngoài ra, hai tay không hề xâm phạm nàng.
Chiếc giường nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn, hai chân Diệp Tống đá loạn xạ lên người hắn, hai người một bên hôn môi, một bên đánh gây ra tiếng động không nhỏ.
Đúng lúc này, Tô Nhược Thanh tuy đang làm việc nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Diệp Tống nên mau chóng hoàn thành công việc rồi tới Phượng Tê cung.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếng cung nữ bẩm báo với Tô Nhược Thanh.
Cung nữ báo Diệp Tống đã ngủ, Tô Nhược Thanh ngẩng đầu nhìn vào tẩm cung, quả thực đã tắt hết đèn.
Diệp Tống gấp đến độ không biết phải làm thế nào, tay nhéo mạnh vào eo Tô Tĩnh, tạo cho mình một ít khe hở, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi buông ra, hắn trở lại rồi!"
Tô Tĩnh cuối cùng cũng chịu rời ra, thanh âm dịu dàng dễ nghe, mang theo ý cười khiêu khích: "Hắn tới cứ tới, ngươi cứ để cho hắn vào đi, xem hắn có dám lôi chúng ta ra chém đầu không?"
Diệp Tống trừng mắt: "Ngươi con mẹ nó điên rồi!"
"Ta đúng là điên rồi."
Tô Nhược Thanh chần chừ một lát, vẫn quyết định tiến vào trong, chuẩn bị đẩy cửa.
Diệp Tống cảm giác như từng sợi lông to trên người đều dựng cả lên, Tô Tĩnh ghé vào tai nàng thổi nhẹ, lẩm bẩm nói: "Ngươi định thế nào, có cho hắn vào hay không? Hoặc là ngươi cung có thể phủi sạch quan hệ với ta, coi như ta là Vương gia mạo phạm hậu cung mà giao ra đi."
Diệp Tống cắn một ngụm lên đầu vai Tô Tĩnh, hắn hít một ngụm khí lạnh. Diệp Tống nói: "Ngươi câm mồm cho ta." Lúc tay Tô Nhược Thanh vừa đặt lên cửa còn chưa kịp đẩy ra, Diệp Tống ổn định lại thanh âm nói: "Tô Nhược Thanh."
Tay Tô Nhược Thanh lập tức ngừng lại.
"Huynh không cần tiến vào."
Khoé miệng Tô Tĩnh cong lên, cười giảo hoạt, hắn chơi xấu cúi đầu xuống dựa vào cổ Diệp Tống, hô hấp Diệp Tống cứng lại, không chút do dự giơ tay nắm lấy tóc hắn, Tô Tĩnh đau điếng, nói: "Đừng kéo, đừng kéo, ta không nháo ngươi nữa, da đầu ta sắp bị ngươi bứt tung rồi."
Diệp Tống hơi buông lỏng tay lại nói: "Ta nói rồi, ta sẽ lưu lại bất cứ chiếc đèn nào vì huynh. Huynh không cần tiến vào."
Tô Nhược Thanh ở ngoài cửa hỏi: "Ta chỉ muốn nhìn nàng một chút rồi đi cũng không được sao?"
Diệp Tống đáp: "Ta rất ổn."
Tô Nhược Thanh cuối cùng vẫn đẩy cửa ra. Có lẽ hắn thật sự chỉ muốn nhìn một chút rồi đi.
Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Tống chợt lạnh, nhưng thấy ánh sáng bên ngoài mơ hồ phản chiếu bóng dáng cô đơn của Tô Nhược Thanh, nàng có chút xót thương. Diệp Tống không chút nghĩ ngợi, kéo chăn đắp lên hai người, lớn tiếng nói: "Bây giờ ta không muốn nhìn thấy huynh!" Tô Nhược Thanh dừng lại, thanh âm mềm nhẹ tựa như gió thoảng, "Thật sự dù chỉ một chút cũng không nghĩ đến sao."
Tô Nhược Thanh đứng bên ngoài hồi lâu, cuối cùng khép lại cánh cửa, khoanh tay xoay người lẳng lặng rời đi.
Sau khi hắn đi, trong tẩm điện chỉ còn lại Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Diệp Tống đẩy đẩy hắn: "Ngươi đứng dậy đi!"
Lúc này Tô Tĩnh không náo loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi dậy, còn thuận tiện kéo Diệp Tống lên, quần áo hai người lộn xộn. Diệp Tống vừa sửa sang lại quần áo của mình vừa mắng: "Chắc chắn ngươi uống lộn thuốc rồi, đồ điên! Còn ở đây làm gì, chờ bị phát hiện à!" Ngoài miệng tuy mắng nhưng một góc nào đó trong lòng lại vì hắn trở về mà dần trở nên kiên định...
Tô Tĩnh ngồi im không nhúc nhích, nhìn nàng hỏi: "Vì sao ngươi phải gả cho hắn, có phải ngươi cảm thấy cẩm y ngọc thực trong cung so với bên ngoài tốt hơn không?"
Diệp Tống chỉnh xong quần áo mới chậm rãi xử lý việc trước mắt. Nàng nắm tay thành quyền, nhấp nhấp môi liền đánh về phía Tô Tĩnh, Tô Tĩnh không tránh cũng không né, ngồi im chịu trận, tay xoa xoa cằm, cặp mắt như cũ vẫn nhìn nàng không rời.
Diệp Tống lờ đi câu hỏi của hắn, nói: "Xuống Nam hạ cứu tế thế nào?"
"Tất cả đều thuận lợi, ngươi vì sao phải gả cho hắn?"
"Anh Tử đâu? Ngươi đưa muội ấy đi có chăm sóc tốt cho muội ấy không?"
"Tốt, ta đã đưa người về tướng quân phủ. Ngươi vì sao phải gả cho hắn?"
Diệp Tống ngẩng đầu còn định nói gì đó, Tô Tĩnh thình lình áp sát mặt với nàng, hỏi lại một lần nữa: "Ta hỏi ngươi vì sao phải gả cho hắn, ngươi trả lời ta. Chỉ một chuyện này thôi. Nếu ngươi nghiêm túc trả lời thì coi như đêm nay ta đã không uổng công mà đến, người khác nói ta đều không tin, ta chỉ muốn nghe chính miệng ngươi nói."
Diệp Tống âm trầm nhìn Tô Tĩnh, bỗng nhiên nhớ lại lúc cần kề sinh tử dưới gốc liễu hai ngày trước, nàng cũng nhớ tới hắn. Bây giờ hắn đã bình yên vô sự trở lại. Diệp Tống nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Ngươi bảo người khác nói ngươi đều không tin, vậy ngươi vì cái gì lại cảm thấy ta muốn gả cho Tô Nhược Thanh?"
Tô Tĩnh sửng sốt nói: "Bọn họ nói ngươi đổi chỗ với Bách Lý Minh Xu, thay nàng ta vào cung."
Diệp tống nhướng mày hỏi: "Không phải ngươi nói không tin sao?"
"Nhưng vì sao ngươi lại ở Phượng Tê cung, nơi này chỉ có Hoàng Hậu mới có thể..." Tô Tĩnh dừng một chút, "Còn có, buổi tối nào hắn cũng tới đây phải không?"
"Bây giờ bọn ta chỉ giao dịch dưới danh nghĩa bạn mà thôi, tuyệt đối không phải là yêu." Diệp Tống nhìn thoáng qua Tô Tĩnh, "Chỉ là ta cảm thấy, dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến Hiền Vương thì phải? Ta đã trả lời ngươi, bây giờ ngươi có thể rời đi rồi chứ?"
Cặp mắt đào hoa của Tô Tĩnh lay chuyển.
"Ta đưa ngươi rời khỏi cung."
"Không cần." Vừa nói xong, Diệp Tống liền không thể động đậy, nàng tức giận trừng mắt nhìn Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh ung dung thu lại ngón tay vừa điểm huyệt nàng, sau đó bế Diệp Tống vọt ra ngoài cửa sổ, cười vô lại nói: "Nói thế nào thì cũng lâu rồi ta và ngươi chưa gặp nhau, chúng ta tìm một chỗ tốt ôn chuyện đi. Ta đưa ngươi tới chỗ khác nói chuyện." Dứt lời liền nhảy lên nóc nhà, hai chân đạp lên tường, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Diệp Tống mắng: "Đồ hỗn trướng! Hiền Vương, ta với ngươi không thân thiết tới mức cần tìm một chỗ ôn chuyện đâu!"
Tô Tĩnh cúi đầu rầu rĩ cười.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã thuận lợi đưa Diệp Tống ra khỏi hoàng cung, cùng nàng bước đi trên con đường trống trải. Ban đêm lạnh lẽo, Diệp Tống không để ý mà cứ đi thẳng phía trước, Tô Tĩnh cởi áo ngoài khoác lên người Diệp Tống. Diệp Tống không cần ném trả lại người hắn, cũng không quay đầu lại: "Không cần ngươi giả vờ quan tâm!"
Tô Tĩnh nhìn bóng dáng nàng, cầm lại áo choàng bước đuổi kịp nàng.
Thân thể Diệp Tống còn chưa khỏi hẳn, lúc này thời tiết lại lạnh, khó tránh khỏi có chút run rẩy, nàng không nhịn được, ho nhẹ hai tiếng. Tô Tĩnh lại đem áo choàng khoác lên người nàng, lúc nàng muốn tránh lại bị một bàn tay giữ chặt bả vai mình, tay còn lại thì bị nắm lấy, hắn sửng sốt: "Tay ngươi sao lại lạnh như vậy?"
Diệp Tống rút tay về, lãnh đạm nói: "Không cần Hiền Vương lo lắng."
"Ngươi không cần khách khí với ta."
Diệp Tống nghe vậy liền ngừng lại, quay đầu nhìn Tô Tĩnh. Cái loại ánh mắt tịch mình này nhìn hắn khiến lòng Tô Tĩnh trầm xuống. Sau đó Diệp Tống cười lạnh nói: "Ta thực sự hy vọng ta với ngươi không liên quan đến nhau, ngươi thấy bản thân chưa đủ khổ phải không? Đáng lẽ ta không nên quen biết ngươi."
Dứt lời quay đầu tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Tại sao lại quen biết hắn? Nếu ngay từ đầu không biết hắn...Diệp Tống miên man chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp. Hoá ra Tô Tĩnh vẫn mặt dày nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ không cho nàng thoát ra. Diệp Tống sửng sốt ngửa đầu nhìn hắn, vừa định giật ra liền thấy Tô Tĩnh hơi hơi mỉm cười văn nhã nói: "Kỳ thật Diệp nhị tiểu thư còn có thể không cần khách khí."
Lúc đi ngang qua đầu phố, Tô Tĩnh kéo Diệp Tống vào một ngõ nhỏ. Sau đó men theo đoạn đường quen thuộc tới quán rượu nướng thịt dê, ông chủ đang thu dọn thịt trên bếp 0ngẩng đầu nhìn thấy hai người, vội mời vào trong.
Lúc này trong tiệm không có bàn khách nào, hắn đang định dọn bếp vào trong rồi đóng cửa.
Tô Tĩnh ngồi xuống liền nói: "Ông chủ, mang cho ta hai vò rượu ngon."
Lúc Tô Tĩnh rót rượu, Diệp Tống yên lặng nhìn hắn, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Tô Tĩnh không nhìn nàng hỏi: "Nhị tiểu thư nhìn ta như vậy làm gì? Nào, uống rượu."
Diệp Tống thu hồi tầm mắt, bưng một chén rượu lên làm một hơi cạn sạch.
Tô Tĩnh liền hỏi nàng: "Lâu rồi không uống rượu phải không, đêm nay chúng ta cùng uống thật sảng khoái đi."
Diệp Tống cầm chén nặng nề đặt lên bàn nói: "Bớt nói nhảm, rót rượu!: Sau đó lại uống tiếp chén thứ hai, "Ta không mang tiền, ngươi mời khách."
Uống liền mấy bát rượu xuống bụng, Diệp Tống đột nhiên nói: "Nói ta nghe một chút về chuyện cứu tế của ngươi đi."
Tô Tĩnh liền kể tỉ mỉ cho nàng nghe, đi qua chỗ nào, nơi đó hoa màu thu hoạch thê nào, gặp được chuyện gì thú vị. Diệp Tống nghiêm túc lắng nghe, ánh nến ở đáy mắt nàng nhảy lên. Lúc Tô Tĩnh tạm dừng, nàng lại uống một chén rượu.
Tô Tĩnh nói xong liền hỏi: "Ngươi cũng kể cho ta nghe một chút về chuyện ở trong cung đi?"
Diệp Tống nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Ta ở trong cung không có chuyện gì." Chẳng qua lúc nhắc tới chuyện nàng tác hợp cho Diệp Tu và Bách Lý Minh Xu, trong giọng nói vẫn mang theo một chút hưng phấn cùng đắc ý.
Ông chú nướng xong một mẻ thịt xiên nóng hổi liền mang đến, nhưng lúc này Diệp Tống đã hơi ngà ngà say. Tô Tĩnh cầm một xiên thịt dê nói: "Chỉ uống rượu không sẽ dễ say, ngươi có muốn ăn không?"
Diệp Tống nâng mi mắt chậm rãi nhìn hắn, sau đó liền há mồm ngoạm lấy thịt dê trong tay Tô Tĩnh. Cả đêm Tô Tĩnh đều dùng cách này bón cho Diệp Tống. Tô Tĩnh nói: "Hắn dùng cách đó để cưỡng ép ngươi, trong lòng người chắc chắn rất khổ sở."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro