CHƯƠNG 83-Q2: RƯỢU SAY KHÔNG BIẾT MÌNH LÀM GÌ

Diệp Tống dừng một chút, nuốt miếng thịt đang ở trong miệng xuống bụng, van đạm phong khinh cười: "Thời khắc đau khổ nhất đã qua rồi. Có lẽ cả đời này, ta cũng sẽ không phải gặp hoàn cảnh tương tự như thế nữa."

Tô Tĩnh ngẩn người, hỏi: "Ngươi còn có chuyện chưa nói với ta?"

"Đương nhiên là có." Diệp Tống cười nói.

"Vậy người nói xem."

"Ngươi không được nói cho người khác." Diệp Tống dựng ngón trỏ lên môi làm dấu.

Tô Tĩnh nghiêm túc phối hợp gật đầu: "Được, ta sẽ không nói với bất kỳ ai."

Diệp Tống bò lên bàn chồm người về phía hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Hỏi dò bí mật của người khác, ngươi có biết chuyện đó rất..."

Tô Tĩnh giật giật khoé miệng, dở khóc dở cười.

Diệp Tống chăm chú nhìn biểu cảm của hắn một lát, sau đó cười ha hả. Đang cười được một nửa, mặt nàng lại trầm xuống, ôm vò rượu rót vào hai chén, chạm chén với Tô Tĩnh nói: "Nào, uống đi!"
Một lát sau, Diệp Tống lười biếng nằm gục xuống bàn, Tô Tĩnh lột thêm miếng thịt dê, cẩn thận bón cho nàng, nàng vừa nhai vừa nói: "Dường như đã lâu chưa được uống thoải mái như vậy."

Tô Tĩnh nói: "Ngươi muốn uống bao nhiêu, ta bồi ngươi."

Diệp Tống nhắm mắt lại, ngửi ngửi ngón tay Tô Tĩnh đang đưa đến miệng, há mồm ngậm lấy thịt dê, thoả mãn nhai nuốt, sợ Tô Tĩnh thu hồi lại còn bắt lấy cổ tay của hắn, cười thư thái.

Diệp Tống bắt lấy tay Tô Tĩnh đặt gần bên mặt mình cọ cọ, miệng lẩm nhẩm không rõ là gì. Trong lòng bàn tay Tô Tĩnh là khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, hắn lẳng lặng nhìn hồi lâu, dưới ánh nến lập loè, gương mặt hắn phản chiếu lên vẻ kiên định vĩnh viễn không thay đổi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt nàng, nói: "A Tống, ta đã trở về. Về sau, ta sẽ không bao giờ rời đi, sẽ giúp nàng bảo vệ tất cả những gì nàng muốn."

Khoé miệng Diệp Tống mơ hồ như đang cười.

Đêm trôi nhanh, bất tri bất giác ánh trăng đã ngả về phía tây. Ông chủ ngồi một góc ngủ gà ngủ gật. Diệp Tống thì say đến bất tỉnh nhân sự, Tô Tĩnh sợ nàng cảm lạnh, đặt tiền lên bàn, dùng áo khoác của mình bao lấy nàng rồi bế lên, bước nhanh ra khỏi quán rượu.

Ngõ nhỏ bên ngoài vẫn còn tối ôm, Tô Tĩnh ôm Diệp Tống bước đi, Diệp Tống cảm thấy hoảng hốt, cau mày nửa tỉnh nửa mê đẩy bả vai Tô Tĩnh, Tô Tĩnh thả nàng xuống ven đường.

Diệp Tống liền đỡ vách tường vỗ vỗ ngực mình.

Tô Tĩnh có chút đau lòng, tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, ra vẻ trêu đùa: "Mới một chút đã không chịu nổi, không giống ngươi a. Chẳng lẽ sắp phun rồi à?"

Diệp Tống phất tay Tô Tĩnh ra, lảo đảo đi về phía trước: "Muốn phun cũng phun vào cái mặt ngươi, nếu không muốn gặp tai ương thì nhân lúc còn sớm cách xa một chút."

"Không cần tuyệt tình vậy đâu." Tô Tĩnh cười, vẫn luôn đi sát bên nàng không rời một bước, Diệp Tống lảo đảo suýt ngã, hắn nhanh tay đỡ nàng rồi cứ để vậy, như có như không ôm lấy nàng, "Cái này đúng là tác phong của ngươi."

Diệp Tống cũng cười, cứ như vậy xiêu vẹo đi trên đường cái. Cảm giác như phía sau có một lan can vững chắc che chở cho nàng, dù nàng có làm gì đi nữa cũng không té ngã, vì thế nàng cứ xoay trái xoay phải, cúi người ngửa ra sau, mặc cho trọng lượng cơ thể mình dồn hết lên tay Tô Tĩnh. Diệp Tổng ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, những khó chịu bị dồn nén bấy lâu đều tạm thời bị vứt lại phía sau, thanh âm mang theo vẻ mê say khàn khàn, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát.

Tô Tĩnh an tĩnh lắng nghe, cũng không nghe rõ nàng đang hát cái gì, trước kia chưa từng nghe thấy giai điệu nào như thế, chỉ biết là âm điệu rất dễ nghe. Diệp Tống dựa đầu vào vai hắn, hắn hơi nghiêng đầu, tựa như chóp mũi đang chạm vào nàng, hô hấp mang theo chút hương rượu hỏi: "Ngươi đang hát bài gì vậy?"

Diệp Tống nói: "Bài hát dân gian phổ biến như vậy chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua sao?"

"Dân gian?"

"Kiến thức của ngươi hạn hẹp quá." Diệp Tống dừng bước, bỗng nhiên xoay người đối mặt với Tô Tĩnh. Tô Tĩnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng đụng phải ngực, hai người sát lại với nhau, sửng sốt.

Diệp Tống cẩn thận nhìn hắn một lúc lâu, sau đó dường như đột nhiên tỉnh táo lại, giơ tay đỡ trán, thở dài một tiếng: "Tô Tĩnh, thì ra là ngươi, ngươi về lúc nào vậy?" Không đợi Tô Tĩnh trả lời, nàng xoay người muốn đi.

Tô Tĩnh vòng tay giữ chặt lấy eo nàng, đẩy nàng áp lưng vào bức tường gần đó, mím môi hỏi: "Nếu không phải ta, thì ngươi nghĩ người đang đi với ngươi là ai? Tô Nhược Thanh sao?"

Diệp Tống ngẩn ngươi, theo bản năng nhíu mày. Nàng nhìn gương mặt trước mặt này, trong đầu là một mảnh hỗn độn, lại không khống chế được vươn tay ra, khẽ vuốt ve đôi mắt đẹp đẽ nhất trên đời kia.

Tô Tĩnh chấn động, không dám thở mạnh, sợ nàng sẽ đem tất cả nhưng ôn nhu này thu hồi lại.

Ngón tay vuốt ve lông mày của Diệp Tống dần trở nên thô bạo, Tô Tĩnh đau đớn, cảm giác như lông mày đã bị nàng rút đi hết. Diệp Tống lạnh lùng cười nói: "Vì sao ngươi lại nghĩ là hắn, ngươi uống lộn thuốc à?"

"Đau đau đau..." Tô Tĩnh kêu lên, "Ngươi buông tay ra trước đã được không? Mỗi lần ngươi uống say đều thô lỗ như vậy à!"

"Lão tử không có say, bây giờ ta rất tỉnh táo, vì sao phải buông tay!" Ý cười nơi khoé miệng Diệp Tống càng thêm sâu, lực tay cũng ngày càng tàn nhẫn.

"Không say? Vậy ngươi có biết ta là ai không?" Tô Tĩnh cười khổ.

"Tô Tĩnh..." Lúc Diệp Tống nói ra hai từ này, lực tay bỗng thả lỏng.

Tô Tĩnh thấy nàng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, ý cười bên môi thật dịu dàng, ngón tay chọc chọc lên người nàng hỏi: "Nhớ được ta thì tốt, lâu ngày không gặp, ngươi có nhớ ta không?"

Diệp Tống cúi đầu nhìn ngực mình, mơ hồ có một loại cảm xúc chua xót đang lay động. Lúc nàng ngẩng đầu lên, cả người vẫn không nhúc nhích.

Diệp Tống hơi ngửa cằm để lộ ra đường cong mê người.

Tô Tĩnh thấp giọng nói: "Ta đã cho ngươi đủ thời gian để đẩy ta ra, nhưng ngươi không làm, giờ đã không còn cơ hội nữa rồi." Dứt lời hắn liền kéo nàng vào lòng.

Diệp Tống mở to mắt, thấy rõ người trước mắt đang hôn nàng. Nàng nhìn vẻ chuyên chú của hắn, miệng thầm gọi tên hắn, Tô Tĩnh nhân cơ hội xâm chiếm khoang miệng nàng, càng ngày càng sâu, như muốn nuốt lấy nàng.

Không biết từ lúc nào, đây lại trở thành cuộc ganh đua, Diệp Tống dần dần bị hắn gợi lên tính hiếu thắng, lông mi run rẩy nhìn vào mắt Tô Tĩnh, hai tay ôm cổ hắn, bắt đầu phản công lại.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Tô Tĩnh trán chạm trán với nàng, nhắm mắt hít sâu vài lần mới khàn khàn nói: "Ta đưa ngươi về."

Diệp Tống không biết bản thân vừa làm gì. Chỉ khi bị Tô Tĩnh bế nang lên, nàng mới lười biếng nhìn chân trời đang dần hửng sáng hỏi: "Về đâu?"

"Tướng quân phủ."

Diệp Tống nghiêng đầu, dựa vào ngực Tô Tĩnh, chậm rãi ngủ, lẩm bẩm nói: "Về cung."

"Tại sao phải về cung?"

"Ta không thích không nói một tiếng mà rời đi, như vậy sẽ khiến người khác nghĩ mình sợ mà chạy trốn."

"Trước kia ngươi đâu có để ý đến ánh nhìn của người khác, ngươi chỉ không muốn hắn hiểu lầm ngươi thôi." Dừng một chút lại bổ sung thêm một câu, "Có lẽ là do không muốn bị hắn xem thường."

Diệp Tống nhắm mắt ngủ một lát rồi lại nghiêng đầu nhìn Tô Tĩnh, sườn mặt hắn trong đêm có chút thanh hàn, nhưng thần sắc lại nhu hoà, nàng nghĩ tới khoảng thời gian dài khó khăn tích luỹ từ trước tới này khiến cho số phận nàng và hắn liên quan tới nhau, không nhịn được hỏi: "Hiền Vương, đầu ngươi không sao chứ?"

Tô Tĩnh: "Đầu ta so với ngươi còn tốt hơn."

Diệp Tống lại hỏi: "Ngươi về lúc nào?"

Tô Tĩnh: "...Diệp Tống, ngươi muốn chơi trò mất trí nhớ với ta phải không?"

Trước khi trời sáng, Tô Tĩnh đưa Diệp Tống hoàn hảo không sứt mẻ gì trở về Phượng Tê Cung. Nàng ngủ trên giường, Tô Tĩnh điều chỉnh lại gối cho nàng những nàng vẫn tìm tới nơi thoải mái trong lồng ngực hắn, Tô Tĩnh bất đắc dĩ đứng dậy nhìn nàng một lúc mới xoay người rời đi.

Lúc hắn trở lại Hiền Vương phủ, tuy nói suốt đêm không ngủ nhưng sau khi thay triều phục, tinh thần lại sảng khoái. Hắn đứng trước gương đồng sửa lại vạt áo, khoé miệng cong cong khẽ cười, đôi mắt đào hoa so với nắng sớm còn diễm lệ hơn.

Quản gia bên ngoài nói: "Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

Tô Tĩnh thu hồi vẻ tươi cười, khôi phục lại vẻ nghiêm cẩn ngày thường, phủi phủi vạt áo nói: "Ta biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro