CHƯƠNG 88 - Q2: CHỦ ĐỘNG BỊ PHẠT

"Ngươi có thể đối xử tàn nhẫn với bản thân mình thì sao ta không thể đối xử tàn nhẫn với ngươi?" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng khoé môi hắn lại nồng đậm ý cười, thao tác tay cũng nhẹ nhàng hơn.

Diệp Tống nhìn hắn nghiêm túc làm, ngón tay lấy thuốc mỡ trong lọ nhẹ nhàng thoa lên cổ mình, sau đó lấy băng vải quấn lên, thực ra, nàng cũng có chút ngang ngược vô lý, lúc này lửa giận cũng đã hạ, cuối cùng chỉ nói: "Đồ điên!"

Tô Tĩnh thay thuốc cho nàng xong thì dặn dò nàng: "Mấy ngày nay ở trong nhà dưỡng thương, đừng đi đâu cả biết không, ta có chút việc nên đi trước."

Tô Tĩnh đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại mấy người làm, Diệp Tống gọi Anh cô nương tới, chỉ vào đôi đồng tử màu lam của Bách Lý Minh Xu: "Muội có thể biến mắt của đại tẩu thành màu đen được không?"

Anh cô nương đáp: "Có thể, dùng mấy loại độc là được.

Diệp Thanh ở bên tinh tế nhìn đôi mắt của Bách Lý Minh Xu: "Tại sao lại muốn chuyển thành màu đen, đại ca rất thích đôi mắt lam này của tỷ mà."

Diệp Tống cười mang theo ý vị mà nói với Diệp Thanh: "Muội không biết?"

'Hắc hắc hắc, rất nhiều lần muội nhìn trộm thấy đại ca vuốt ve đôi mắt của đại tẩu nha." Diệp Thanh xảo trá nói.

Bách Lý Minh Xu bình tĩnh cười nói: "A Thanh, lúc nào muội muốn nhìn thì cứ thoải mái tới mà nhìn, người một nhà đâu cần phải nhìn trộm? Có người nhìn, ta càng kích thích."

Diệp Thanh nuốt nuốt nước miếng: "...Đại ca có biết sở thích này của tẩu không?"

Bách Lý Minh Xu rất thích nhìn Diệp Thanh chế tạo binh khí, cái nỏ tên lần trước Diệp Thanh làm, Bách Lý Minh Xu đã ngắm nghía rất nhiều lần, hai người có thể gọi là lý tưởng lớn gặp nhau. Diệp Thanh đang nghiên cứu cơ hoả nỏ, được Bách Lý Minh Xu góp ý vài phần, nàng phát hiện thực sự có hiệu quả. Mỗi khi rảnh rỗi, ngoại trừ việc học tập văn hoá Bắc Hạ thì thời gian còn lại Bách Lý Minh Xu đều muốn tới chỗ Diệp Thanh để cùng nhau nghiên cứu.

Hiện tại trong tay Bách Lý Minh Xu đang cầm một khối gỗ, thổi nhẹ một hơi nói: "Nếu sau này có cơ hội thì để chàng ấy tự mình khám phá ra, đây cũng là một loại tình thú nơi khuê phòng, đợi muội thành thân rồi muội sẽ hiểu." Dừng một chút lại nhìn Diệp Thanh cười cười: "Nghe nói muội thích tên Quy Đại thống lĩnh kia à?"

Diệp Thanh bị phản đòn, mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Bách Lý Minh Xu lại nói: "Hắn khi dễ nhị tỷ muội như vậy, nếu sau này thật sự muốn tới hỏi muội thì muội nhớ cho hắn biết thế nào là quy củ."

Diệp Tống ngồi một bên, trên môi luôn nở nụ cười mà có lẽ chính bản thân nàng cũng không nhận ra. Nhà, khiến nàng cảm thấy dù bên ngoài có trải qua vất vả khó khăn thế nào thì khi trở về vẫn luôn thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Bách Lý Minh Xu nhìn Anh cô nương nói: "Tiểu Anh tử, muội có cách nào giúp cho ban ngày mắt ta biến thành màu đen, ban đêm trở lại bình thường không?"

"Yêu cầu của đại tẩu thật cao a, chưa nói đến việc đổi màu sắc có thể khiến bản thân bị trúng độc, giờ còn muốn ta biến đổi ban ngày một màu, ban đêm một màu nữa, nếu là cha ta thì có lẽ sẽ làm được." Anh cô nương quay đầu lại bổ sung một câu: "Còn nữa, đừng gọi ta là Tiểu Anh Tử, nghe giống tiểu thái giám." Nàng duỗi tay ra, không biết từ đâu một con bò cạp bò ra khỏi tay áo nàng, khiến lông tơ trên ngược Diệp Thanh dựng ngược, trốn ra phía sau Diệp Tống, Anh cô nương cười hì hì: "Nhưng ta đã kế thừa toàn bộ y thuật của cha ta, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể thông hiểu hết được, nếu dùng độc không được thì có thể dùng y, để ta nghiên cứu. Mau nhìn con bò cạp nhỏ ta mới bắt được ngày hôm qua ở sau núi này xem, có đáng yêu không?"

Bách Lý Minh Xu giật giật khoé miệng: "Loại này...Có lẽ chỉ có mình muội mới cảm thấy đáng yêu."

Để phối hợp với Anh cô nương nên sắp xếp cho nàng một khu nghiên cứu, lần nọ có một nha hoàn tới đưa trái cây cho nàng, ai ngờ vừa mở cửa ra liền đập vào mắt là năm con rắn to đang nằm trên đất, nghe thấy tiếng động liền ngóc đầu lên, từ lúc đó toàn thể hạ nhân đều quyết định chọn đường vòng mà đi. Vì trong viện của nàng lúc nào cũng tràn ngập đủ loại độc vật.

Đây là một nơi nguy hiểm. Trước mắt Anh cô nương hạ quyết tâm muốn nghiên cứu cách chuyển đổi màu mắt cho Bách Lý Minh Xu, nàng bắt lại con bò cạp nhỏ rồi chạy đi.

Lúc này quản gia dẫn Lưu Ngoạt đến, quản gia vào bên trong thông báo còn Lưu Ngoạt đứng bên ngoài chờ, Anh cô nương không để ý liền đâm sầm vào hắn. Con bò cạp trong tay nàng thoát cái đã chui vào trong tay áo Lưu Ngoạt, bò lên người hắn. Lưu Ngoạt trước nay luôn bình tĩnh, thấy tiểu nha đầu trước mặt liền hỏi: "Thứ gì đang bò lên người ta?"

Anh cô nương ngửa đầu nhìn kỹ Lưu Ngoạt, đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ quân sư văn nhã như thế này, nàng cảm thấy hai mắt hắn dài tựa hồ ly, nhất định là vô cùng giảo hoạt. Anh cô nương vui vẻ nói: "Là bò cạp con của ta, xem ra nó rất thích ngươi?"

"Bò cạp độc?" Sắc mặt Lưu Ngoạt tối sầm, chân tay cuống quít cởi áo, lớn tiếng kêu lên: "Nhị tiểu thư, sao ở đây là có tiểu cô nương nuôi bò cạp độc thế này, mau tới cứu Lưu mỗ!"

Diệp Tống bảo Anh cô nương màu chóng bắt bò cạp con ra, Anh cô nương bảo Lưu Ngoạt xoè bàn tay ra, ngón tay điểm vào phát trong lòng bàn tay hắn, ngay lập tức bò cạp con từ trong tay áo Lưu Ngoạt chui ra ngoài trở lại trên tay Anh cô nương, Lưu Ngoạt dựng tóc gáy nói: "Ngươi, tiểu độc nữ nhà ngươi, từ đâu tới?"

Anh cô nương vuốt ve tiểu Bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro