CHƯƠNG 90 - Q2: VẾT THƯƠNG CŨ TÁI PHÁT

Anh cô nương bỗng nhiên nhớ tới con bọ cạp nhỏ bị mình đè dưới tách trà, vội vàng chạy tới nhấc tách trà lên xem. Con bọ cạp nằm im trên bàn, không nhúc nhích, khiến nàng đau lòng đến tận tim gan. "Tiểu Ngoan, ngươi làm sao vậy! Mau tới ăn cơm tối nào!"

Nàng đưa ngón tay dính máu của mình đến sát miệng con bọ cạp nhỏ. Bách Lý Minh Xu và Diệp Thanh nhìn mà cả người nổi da gà, sau đó lại thấy con bọ cạp nhỏ bắt đầu có phản ứng, bò qua bò lại trên tay Anh cô nương, rồi liếm máu để ăn.

Anh cô nương vừa bước ra cửa vừa nói: "Diệp tỷ tỷ, tỷ ở lại chăm sóc Tô ca ca đi, đề phòng hắn lên cơn sốt. Đói quá rồi, đại tẩu, Diệp Thanh, chúng ta đi ăn khuya thôi."

Ba người họ nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Tống và Tô Tĩnh đang ngủ mê man. Diệp Tống trở về mà chưa ăn chưa uống, đến thở mạnh cũng không dám. Bây giờ mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, nàng mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nhẹ nhàng bê một chiếc ghế tới, ngồi xuống bên giường, lặng lẽ canh chừng Tô Tĩnh.

Dưới ánh đèn dầu chập chờn, Diệp Tống lặng lẽ nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ của Tô Tĩnh. Nhìn một lúc, trong lòng nàng bỗng có chút kiên định, mí mắt cũng dần trở nên nặng trĩu. Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, lơ mơ gật gù, rơi vào trạng thái mơ màng.

Bấc đèn bất chợt nổ lách tách, ánh lửa khẽ lay động. Một cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay. Diệp Tống mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay của Tô Tĩnh đang nắm chặt lấy tay mình, mười ngón tay đan vào nhau. Tô Tĩnh cau mày, miệng lẩm bẩm những lời vô thức.

Tim Diệp Tống khẽ run lên, như bị bỏng bởi ngọn lửa, lại như trái tim bị đặt trên chảo nóng mà thiêu đốt. Lòng bàn tay bị hơi ấm ấy bao trùm, nóng rực đến lạ thường.

Nàng khẽ động tay định rút ra, nhưng Tô Tĩnh lại siết chặt hơn, kéo tay nàng áp lên má mình, giọng khàn khàn thì thào: "Đừng đi... ta sẽ đi cùng ngươi..."

Diệp Tống dùng một tay đặt lên trán Tô Tĩnh, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng đứng bật dậy, định rút tay ra để chạy ra ngoài, nhưng không biết lấy đâu ra sức lực, Tô Tĩnh vẫn nắm chặt tay nàng, nhất quyết không buông.

Diệp Tống trầm giọng nói: "Ngươi đừng nháo, buông ra. Ta đi tìm Anh Tử, sẽ trở lại ngay."

Tô Tĩnh hoàn toàn không nghe thấy.

"Ngươi đang sốt cao, hiện tại đầu óc không còn tỉnh táo."

Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, cứ siết chặt lấy nàng như thể nếu lỏng ra một chút, nàng sẽ biến mất.

Diệp Tống cúi mắt nhìn hắn, cắn chặt răng. Nàng cũng không hiểu vì sao hôm nay mình lại dễ nổi nóng như vậy, nhưng cảm xúc trong lòng cứ dâng trào không thể kiểm soát. Nàng mím môi, bàn tay còn lại đặt lên trán hắn, sau đó bất ngờ đưa tay nhéo mạnh tai hắn, hung hăng véo một cái.

Tô Tĩnh lập tức buông tay nàng ra, ôm lấy tai mình.

Diệp Tống nhanh chóng nhảy lùi lại một bước, không chần chừ mà xoay người chạy ra khỏi phòng nói: "Ngươi đúng là muốn tìm đường chết."

Lúc này, Anh cô nương đang ôm tiểu bò cạp nằm thoải mái trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sau khi đã ăn uống no say. Ai ngờ bị Diệp Tống bất ngờ xông vào, xách cả người lên lôi thẳng đến phòng Tô Tĩnh. Giọng nàng tràn ngập lo lắng: "Hắn sốt cao, ngươi mau nghĩ cách đi!"

Anh cô nương còn đang mơ mơ màng màng, nghe xong thì giật mình nhảy dựng lên: "Vậy mau đi tìm đại phu đi! Ngươi tìm ta làm gì?!"

Diệp Tống nhướng mày: "Ngươi không phải cũng là đại phu sao?"

Anh cô nương vừa định phản bác, nàng đã lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Còn là con gái của Quỷ Y, y thuật siêu quần."

Anh cô nương lập tức á khẩu, méo miệng than thở: "Ta đúng là con gái của Quỷ Y, nhưng còn lâu mới đạt tới mức y thuật siêu quần! Ta mới chỉ nhập môn thôi mà!"

Diệp Tống trầm giọng: "Đại phu đã bị sai đi hết rồi, giờ tìm đâu ra nữa? Chỉ còn ngươi có thể xem cho hắn."

Nói xong, nàng không chút khách khí đẩy Anh cô nương đến trước giường Tô Tĩnh. Dù ngàn vạn lần không tình nguyện, Anh cô nương vẫn phải cắn răng nhận mệnh, miễn cưỡng ngồi xuống, trước tiên vén mí mắt hắn lên xem xét, rồi lại bắt mạch một lúc lâu mà không nói lời nào.

Qua một lát, vẫn không thấy Anh cô nương lên tiếng, Diệp Tống bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày hỏi: "Thế nào rồi?"

Anh cô nương không còn vẻ lí lắc như mọi khi, mà trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy, nặng nề thốt ra từng chữ: "Không ổn rồi... Vết thương cũ tái phát."

Diệp Tống liếc nhìn mí mắt bị vén lên, chỉ thấy trong mắt hắn dần dần phủ đầy tơ máu. Nàng như thể bị cả một chậu nước đá tạt thẳng xuống đầu giữa tháng sáu , toàn thân cứng đờ. Thanh âm phát ra từ cổ họng nàng khô khốc, như không còn thuộc về chính mình nữa: "Vậy... nên làm thế nào bây giờ?"

Nàng nhớ rõ trước kia thái y từng nói, trong đầu Tô Tĩnh có máu tụ, nếu không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Anh cô nương sờ sờ trán hắn, kinh ngạc hỏi: "Tô ca ca bị đập đầu sao?"

Diệp Tống chấn động. Đến lúc này mới đột nhiên nhớ lại, suốt dọc đường nàng chỉ mải lo lên đường nhanh chóng, mà quên mất trong xe ngựa Tô Tĩnh đã bị xóc nảy bao nhiêu lần, đầu va đập bao nhiêu lần...

So với những vết thương trên người hắn, thứ cần bảo vệ nhất rõ ràng là đầu! Vậy mà nàng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Trong nháy mắt, một cơn lo lắng và hối hận tràn ngập trong lòng. Diệp Tống siết chặt nắm tay, sắc mặt tái mét, bực bội đến mức tự mình đập đầu vào vách tường, hận không thể thay hắn chịu đựng hết thảy nỗi đau này.

Anh cô nương trong mắt lóe lên sự sợ hãi, lắc đầu nói: "Ta... Ta chưa từng làm qua loại việc này! Nếu lỡ tay, Tô ca ca có thể sẽ nguy hiểm tính mạng!"

Diệp Tống siết chặt nắm đấm, móng tay gần như bấu vào lòng bàn tay, giọng nàng khàn hẳn đi: "Nhưng nếu không làm gì, hắn cũng có thể không qua khỏi. Ngươi là con gái của Quỷ Yữ, dù chưa từng thử qua, nhưng so với những người khác, ngươi vẫn là người có khả năng nhất."

Anh cô nương cắn môi, do dự thật lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, cố gắng trấn định lại: "Ta... Ta có thể thử, nhưng cần có ngân châm và một số dược liệu đặc biệt để hỗ trợ."

Diệp Tống không chút do dự nói: "Nói đi, cần những thứ gì, ta lập tức cho người chuẩn bị."

Anh cô nương sốt sắng đến mức nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy: "Ta đã từng nghiên cứu qua, nhưng hoàn toàn không có nắm chắc a! Trước kia nhiều thái y như vậy đều không có cách nào trích xuất máu tụ, ta thì có thể làm được sao? Nhất định là không thể! Nếu như thất bại, chẳng phải là hại chết Tô ca ca sao......"

Diệp Tống nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định: "Vì sao không thể? Thái y từng nói, máu tụ có thể được trích xuất ra, chỉ là khi nó đông kết thành huyết khối mới khó loại bỏ. Hiện tại ngươi nói huyết khối đã bị đâm tan một phần, vậy ngươi cứ đem phần máu tụ đó dẫn ra ngoài, trước tiên giữ lại mạng hắn đã!"

Anh cô nương sợ hãi lắc đầu liên tục, lui về phía sau một bước, cuống quýt nói: "Không được, không được! Hay là chúng ta nhanh chóng vào cung mời thái y đến đi! Bọn họ nhất định có kinh nghiệm hơn một chút......"

Nhưng mà, lúc này đi tìm thái y trong cung thì làm sao kịp?

Cửa phòng vừa lúc mở ra, Diệp Thanh, Bách Lý Minh Xu cùng Diệp Tu vội vàng chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, bọn họ lập tức hiểu ra tình thế nghiêm trọng.

Anh cô nương vừa dùng sức hít hít cái mũi, vừa hoảng loạn nói: "Lúc Tô ca ca mới bị thương, máu tụ trong não hắn còn chưa kịp đông kết, khi đó thái y cũng không có biện pháp nào. Ta tuy là con gái của Quỷ Y, nhưng ta chỉ là một kẻ gà mờ, chưa từng làm qua chuyện này! Nếu ta thất bại, Tô ca ca hắn... Hắn có thể sẽ..."

Nói đến đây, nàng nghẹn ngào, không dám nói tiếp.

"Không phải thái y bó tay không biện pháp!" Diệp Tống lạnh giọng cắt ngang lời nàng, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ, từng chữ từng câu đều như muốn xuyên thấu không khí, "Là Hoàng thượng căn bản không muốn hắn khỏe lại! Là Hoàng thượng cố ý khiến hắn mất trí nhớ, khiến hắn lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm như thế này! Là Hoàng thượng muốn hắn làm một chiến thần Vương gia chỉ biết cúc cung tận tụy vì Bắc Hạ, muốn hắn cả đời này vĩnh viễn không nhớ được ta!"

Lời vừa dứt, cả phòng rơi vào tĩnh lặng.

Không ai dám lên tiếng.

Tô Tĩnh, người đang mê man trên giường, ngón tay khẽ giật giật.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Diệp Tống.

Anh cô nương ngây ngẩn nhìn nàng, khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

Diệp Tống giữ chặt bả vai Anh cô nương, lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói kiên định:

"Nghe này, Anh Tử. Cha ngươi, Quỷ Y, là một vị đại phu ghê gớm đến mức có thể nối lại đôi chân bị chặt đứt của A Thanh. Ngươi cũng không hề kém cỏi. Ngươi phải có niềm tin vào bản thân mình, có biết không? Lúc trước ngươi không phải đã làm rất tốt rồi sao? Cho dù có người mong muốn nhìn thấy hắn thống khổ, ngươi cũng nhất định phải cứu hắn. Ngươi là một tiểu đại phu vô cùng xuất sắc, có thể làm được điều đó. Bây giờ, Diệp tỷ tỷ cầu xin ngươi—hãy cứu hắn. Ngươi nhất định làm được."

Anh cô nương run run đôi môi, do dự hỏi:

"Nhưng... nếu ta thất bại thì sao?"

Diệp Tống dứt khoát, chém đinh chặt sắt:

"Không có nếu như."

Anh cô nương siết chặt tay áo, mạnh mẽ lau nước mắt, rồi cắn răng chạy vụt ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

"Ta đi lấy châm và dược!"

Đêm nay, phủ tướng quân định sẵn là một đêm không ngủ.

Trong phòng, ánh đèn sáng rực như ban ngày. Mọi người đều nín thở, không ai dám thở mạnh. Trên chiếc bàn dài, đủ loại dược liệu và dụng cụ y tế được bày la liệt. Anh cô nương chọn mấy cây ngân châm mảnh dài, hơ qua lửa rồi ngồi xổm xuống bên giường Tô Tĩnh. Nàng cố gắng tự trấn tĩnh một lát, nhưng khi xuống tay, tay nàng vẫn run rẩy dữ dội.

Mũi ngân châm vừa chạm đến da đầu Tô Tĩnh, Anh cô nương đã vội rút lại, lau mồ hôi trên trán, rồi lại cầm châm lên. Lặp đi lặp lại hai, ba lần như thế, Diệp Tống rốt cuộc không chịu nổi nữa, nghiêm giọng:

"Anh Tử, ngươi rốt cuộc run cái gì?"

Anh cô nương lắc đầu, giọng nghẹn lại:

"Không được... ta vẫn không được... Ta không biết độ sâu nông, nếu lỡ đâm sâu một chút thôi, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm..."

"Vậy ngươi định cứ như vậy kéo dài tiếp sao?" Diệp Tống lạnh giọng, "Còn kéo dài nữa chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn à?"

Anh cô nương vẫn không dám xuống tay, nước mắt lại trào ra.

Diệp Tống đưa tay ôm trán, trong phòng đi qua đi lại như phát cuồng. Dừng một chút, nàng nghiến răng nói:

"Tất cả chuyện này đều là do ta gây ra. Hôm nay cũng là ta lỗ mãng, không cẩn thận làm đầu hắn va chạm. Hắn tin tưởng ngươi, mới để ta đưa hắn về để ngươi chữa trị. Anh Tử, ta cũng tin ngươi như thế. Xem như ta cầu ngươi, được không? Hay là ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi? Nếu cần, ta lập tức quỳ xuống cho ngươi xem!"

Nói xong, nàng xoay người, thực sự định quỳ xuống trước mặt Anh cô nương.

"Diệp tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy!" Anh cô nương kịp thời đỡ lấy nàng, nước mắt lã chã rơi xuống, "Ai nói ta không muốn cứu Tô ca ca! Ngươi không cần như vậy có được không?"

Diệp Tống trước nay chưa từng cẩn thận nghĩ đến vị trí của Tô Tĩnh trong lòng mình. Nàng cũng chưa bao giờ cam tâm quỳ gối vì ai, nhưng lúc này, dù có bắt nàng dùng chính mạng sống để đổi lấy mạng của Tô Tĩnh, nàng cũng không do dự.

Đây là điều nàng phải làm.

Đúng lúc đó, trên giường, Tô Tĩnh khẽ nghiêng đầu, cố gắng mở ra đôi mắt đã nhiễm đầy tơ máu. Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn dùng chút thanh tỉnh cuối cùng, thấy rõ nữ nhân nguyện ý vì hắn mà quỳ gối cầu xin. Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy—bất kể thế nào, tất cả đều đáng giá.

Tô Tĩnh chậm rãi khép mắt lại.

Diệp Thanh phát hiện điều gì đó, lập tức kinh hãi kêu lên: "Tô Tứ! Hắn tỉnh rồi!"

Diệp Tống lập tức bổ nhào đến mép giường. Tô Tĩnh, dù yếu ớt đến mức không mở nổi mắt, vẫn cố gắng cử động ngón tay, nhẹ ngoéo về phía Anh cô nương.

Diệp Tống hiểu ý, lập tức kéo Anh cô nương lại gần.

Tô Tĩnh khẽ giọng nói: "Không sao đâu, Anh Tử... Ngươi tận lực là tốt rồi. Ngươi so với đám thái y trong cung còn đáng tin hơn nhiều... Mặc kệ kết quả ra sao, chỉ cần làm những gì ngươi có thể..."

Anh cô nương hít sâu vài hơi, nhìn Tô Tĩnh lại dần rơi vào hôn mê, nàng dùng sức chớp mắt mấy lần để ngăn nước mắt trào ra. Sau đó, nàng bưng một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống bên giường, trầm giọng nói: "Diệp tỷ tỷ, tỷ ở lại, những người khác đều đi ra ngoài."

Diệp Tống lập tức gật đầu, đứng sát bên Anh cô nương, vươn tay định chạm vào các dụng cụ trên bàn. Nhưng Anh cô nương nghiêm túc ngăn lại: "Trước tiên đi rửa tay."

Diệp Tống không nói một lời, lập tức đi rửa sạch tay, sau đó dựa theo lời dặn của Anh cô nương, nàng yêu cầu gì, nàng liền lập tức chuẩn bị.

Ngân châm đầu tiên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn. Anh cô nương chỉ vào một vị trí trên đầu Tô Tĩnh. Diệp Tống cẩn thận vén tóc hắn sang một bên. Sau khi tự trấn định bản thân, Anh cô nương cầm ngân châm, tay vững đến mức không có chút run rẩy nào, nhẹ nhàng đâm xuống.

Chỉ mới đâm một cây, Tô Tĩnh đã nhíu chặt mày, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro