Chap 201
Stephen chống khuỷu tay lên trán, trông như thể đang tự hỏi mình đã gây nghiệp gì để rơi vào tình huống này. Anh ta im lặng một lúc, rồi thở dài đầy bất lực.
"Vậy theo cô, tôi nên làm gì bây giờ?"
Tôi chống cằm, giả vờ suy tư. "Chà, có hai lựa chọn. Một là anh từ bỏ kế hoạch 'chia tay trong hòa bình' và cứ để dì Elaine nghĩ rằng chúng ta là một cặp thật. Hai là—"
"Tôi không thích hướng đi này."
Tôi cười tít mắt. "Tôi chưa nói xong mà. Hai là… chúng ta đóng kịch thật đạt vào, rồi tạo ra một cuộc chia tay đầy kịch tính để dì Elaine cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn chấp nhận."
Stephen khoanh tay nhìn tôi đầy hoài nghi. "Tôi có cảm giác là lựa chọn nào cũng không có lợi cho tôi."
Tôi nhún vai. "Anh đã lỡ kéo tôi vào vụ này rồi, bây giờ rút ra đâu dễ thế."
Anh ta chống cằm, nhìn tôi như thể đang cân nhắc xem có nên lén lút bóp cổ tôi rồi dựng hiện trường giả hay không. Tôi quyết định đổi chiến thuật trước khi tình hình xấu đi.
"Anh có muốn tôi giúp diễn một màn 'bạn gái hoàn hảo' không?" Tôi chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng chân thành. "Chỉ cần tôi thể hiện thật ngọt ngào, dì Elaine sẽ càng thích tôi hơn, và thế là anh sẽ mắc kẹt trong vở kịch này mãi mãi."
Stephen ngay lập tức thẳng lưng, trông như thể vừa nhìn thấy ác mộng. "Cô không thấy là mình có hơi nhiệt tình với trò này quá à?"
Tôi nhấp một ngụm trà sữa, cười híp mắt. "Tại sao lại không chứ? Tôi vốn chẳng có gì để mất, nhưng anh thì khác."
Stephen nhắm mắt lại, như thể đang tự nhủ rằng đánh nhau với tôi vào lúc này là vô ích. Anh ta thở dài, đứng dậy. "Tôi đi lấy thêm cà phê."
Tôi nghiêng đầu. "Anh uống cà phê khi căng thẳng à?"
Anh ta liếc tôi, không thèm trả lời, rồi bước ra ngoài.
Tôi cười khúc khích, rồi với tay lấy ly trà sữa.
•
•
•
Vài ngày sau – Căn hộ của Stephen Strange
Tôi cuối cùng cũng xuất viện và quay lại căn hộ của Stephen. Không phải tôi muốn bám lấy anh ta đâu, nhưng tình huống bắt buộc vậy mà! Vì lý do nào đó, dì Elaine dường như đã mặc định rằng tôi phải ở lại để Stephen "chăm sóc" cho đến khi tôi hoàn toàn hồi phục. Stephen, dù miễn cưỡng, cũng không thể phản đối trước uy quyền của dì mình.
Stephen Strange có một thói quen rất ổn định: đi làm, ăn ở ngoài, về nhà, rồi tiếp tục công việc của mình. Anh ta hầu như không bao giờ nấu nướng, tủ lạnh trong nhà gần như chỉ dùng để chứa nước lọc, bia và một ít đồ ăn vặt.
Vậy nên, khi anh ta trở về sau một ngày làm việc dài và thấy cảnh tượng trước mắt…
Anh ta đứng sững ở cửa, nhìn chằm chằm vào tủ lạnh—một tủ lạnh đầy ắp thực phẩm, trái ngược hoàn toàn với sự trống rỗng quen thuộc của nó. Rồi ánh mắt anh ta lướt sang nhà bếp, nơi có vài dụng cụ lạ hoắc vừa xuất hiện. Cuối cùng, anh ta nhìn đến bàn ăn, nơi có một đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút.
Tôi, vẫn đang ngồi trên ghế với đôi đũa trong tay, ngước lên nhìn anh ta và nở một nụ cười vô tội. "Anh về rồi à? Tình cờ ghê, tôi cũng vừa mới nấu xong."
Stephen nheo mắt, tiến đến gần bàn ăn, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn. "Cái này là gì?"
"Bữa tối."
Stephen liếc tôi đầy hoài nghi. "Ý tôi là, đây là món gì?"
Tôi chống cằm, chậm rãi nói, "Thịt kho tàu, canh chua cá, và rau xào."
Anh ta nhướng mày. "Đây không phải đồ ăn tôi hay ăn."
"Tất nhiên rồi, vì tôi nấu theo khẩu vị của tôi mà." Tôi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai ngon lành. "Anh ăn thử không?"
Stephen nhìn tôi một lúc, rồi ngồi xuống, cầm đũa lên (có lẽ là bị hấp dẫn bởi mùi thơm của món ăn). Anh ta chậm rãi gắp một miếng thịt kho, cẩn thận nếm thử.
Tôi nhìn chằm chằm, chờ phản ứng.
Stephen nhai vài lần, rồi nhướn mày, có vẻ ngạc nhiên. "Không tệ."
Tôi cười híp mắt. "Tất nhiên rồi. Tôi nấu mà."
Anh ta đặt đũa xuống, khoanh tay lại. "Nhưng quan trọng hơn—cô đã ra ngoài?"
Tôi giả vờ tập trung ăn uống. "Ờ thì… một chút."
"Chính xác là bao lâu?"
"Khoảng… một tiếng?"
Stephen chống tay lên trán, nhìn tôi như thể đang suy nghĩ xem có nên bóp cổ tôi ngay bây giờ hay không. "Cô vừa mới hồi phục, Dahlia."
"Nhưng tôi đâu có nằm một chỗ mãi được! Tôi cảm thấy khỏe rồi, với lại, chỉ là đi siêu thị thôi mà." Tôi chỉ tay về phía tủ lạnh. "Tôi còn mua đủ đồ để anh khỏi phải ăn ngoài trong ít nhất một tuần đấy!"
Stephen nhìn theo, rồi thở dài, lầm bầm. "Thế quái nào mà nhà tôi lại biến thành một cái chợ thế này…"
Tôi hớn hở. "Là một căn bếp ấm cúng, đừng nói quá lên."
Stephen xoa thái dương, có vẻ như đang tự nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. "Cô biết tôi không có thời gian nấu ăn mà."
"Thì tôi sẽ nấu." Tôi nói tỉnh bơ. "Anh làm bác sĩ, tôi đang rảnh, tôi nấu cho cả hai—có vấn đề gì không?"
Anh ta nhìn tôi chằm chằm. "...Cô định ở đây lâu đến thế sao?"
Tôi mỉm cười vô cùng ngây thơ. "Chúng ta đâu thể chia tay nhanh được, đúng không?"
Stephen: "…"
Stephen chống khuỷu tay lên bàn, thở dài một hơi đầy bất lực. "Tôi thấy kế hoạch này đang ngày càng mất kiểm soát."
Tôi nhún vai, tiếp tục ăn. "Anh nên cảm thấy may mắn là tôi còn có chút lương tâm mà nấu ăn cho anh đấy. Chứ nếu tôi quyết định hành hạ anh bằng cách vờ làm một cô bạn gái độc đoán thì sao?"
Stephen nhìn tôi chằm chằm, rồi lạnh lùng đáp. "Thật ra tôi nghĩ điều đó đã bắt đầu rồi."
Tôi cười híp mắt. "Vậy tôi nên nâng cấp lên không nhỉ?"
Stephen lập tức giơ tay ngăn lại. "Không cần. Tôi đã mệt mỏi đủ rồi."
Tôi cười khúc khích, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của anh. "Nào, ăn đi. Nếu anh bị suy dinh dưỡng, dì Elaine sẽ trách tôi đấy."
Stephen lườm tôi nhưng vẫn im lặng ăn tiếp. Được rồi, ít nhất thì tôi đã khiến anh ta chịu chấp nhận sự hiện diện của tôi trong căn hộ này.
Chúng tôi ăn tối trong một sự im lặng tương đối dễ chịu. Nhưng khi tôi đang định dọn bàn, Stephen bất ngờ hỏi:
"Cô thật sự định ở đây bao lâu?"
Tôi chớp mắt, giả vờ suy nghĩ. "Hừm… cho đến khi dì Elaine tin rằng chúng ta đã chia tay một cách hòa bình?"
Stephen thở dài, lẩm bẩm: "Có khi đến lúc đó cô còn thuyết phục được bà ấy rằng tôi mới là người có lỗi."
Tôi bật cười, chống cằm nhìn anh ta. "Anh nói như thể chuyện đó không có khả năng xảy ra vậy."
Stephen dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi trông càng tuyệt vọng hơn. "...Đúng là có khả năng xảy ra thật."
Tôi cười đắc thắng. "Anh đúng là thông minh đấy, Stephen."
Anh ta lắc đầu, uống một ngụm nước, rồi chậm rãi nói. "Tôi bắt đầu có cảm giác như mình vừa rước một con cáo ranh mãnh vào nhà."
Tôi nhướng mày, nở nụ cười đầy hàm ý. "Ai biết được? Có khi tôi thật sự là một con cáo thì sao?"
Stephen lườm tôi. "Tôi không đùa đâu."
Tôi cười cười, không nói gì thêm.
•
Vài ngày sau.
Dì Elaine bất ngờ ghé qua mà không báo trước.
Lúc đó tôi đang ở phòng khách, quấn chăn xem phim trên ghế sofa, còn Stephen thì làm việc trong phòng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi nhanh chóng đứng dậy mở cửa và ngay lập tức bị đôi mắt tinh tường của dì Elaine quét qua một lượt.
Bà ấy mỉm cười đầy ẩn ý. "Cháu trông thoải mái quá nhỉ, Dahlia?"
Tôi chớp mắt. "Dạ… cháu đang nghỉ ngơi mà."
Dì Elaine bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nhướn mày khi thấy một chiếc áo khoác của Stephen vắt trên ghế. Bà ấy chậm rãi nói.
"Cháu ở đây thường xuyên đến mức bắt đầu chiếm dụng không gian rồi à?"
Tôi cười gượng. "Dì nói gì vậy, đây là do—"
"Đây là áo của Stephen đúng không?"
Tôi nhìn theo ánh mắt bà ấy và nhận ra… chết tiệt, đó là áo khoác của Stephen, và tôi đã quấn nó quanh người từ lúc nào không hay!
Dì Elaine nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt càng thêm thâm sâu. "Cháu nói là hai đứa đang chuẩn bị chia tay đúng không?"
Tôi: "…"
Dì Elaine gật gù. "Nhưng có vẻ như Stephen vẫn rất chiều chuộng cháu nhỉ?"
Tôi cố gắng đổi chủ đề. "Dì đến đây có chuyện gì vậy ạ?"
Dì Elaine mỉm cười đầy bí ẩn. "À, dì chỉ muốn xem hai đứa có ổn không thôi."
Bà ấy liếc nhìn vào bếp, nơi bát đĩa đã được rửa sạch và tủ lạnh vẫn đầy ắp thực phẩm, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Stephen chưa từng chăm sóc ai theo kiểu này cả."
Tôi cười gượng. "Dạ, thật ra cháu tự lo cho mình là chính."
Dì Elaine nhướn mày. "Ồ? Vậy ra cháu là người nấu ăn sao?"
Tôi gật đầu. "Dạ, đúng vậy."
Dì Elaine bật cười, ánh mắt càng trở nên thích thú hơn. "Thật hiếm khi thấy một cô gái vừa xinh đẹp, vừa biết nấu ăn, lại còn khiến Stephen chịu nhượng bộ đến mức này."
Tôi: "…"
Bà ấy nhìn tôi một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi. "Dahlia, cháu có chắc là muốn 'chia tay' không?"
Tôi cảm thấy như mình sắp bước vào một cái bẫy nguy hiểm. Tôi cười gượng, chưa kịp trả lời thì giọng Stephen vang lên từ phía sau.
"Có chuyện gì vậy?"
Chúng tôi quay lại, thấy Stephen đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt cảnh giác.
Dì Elaine cười hiền, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. "Dì chỉ đang tự hỏi… liệu hai đứa có thực sự muốn chia tay không thôi."
Stephen liếc tôi, còn tôi thì cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt: Cứ nói dối đi!
Nhưng anh ta lại thản nhiên đáp.
"Chúng cháu đang suy nghĩ lại."
Tôi: "???"
Dì Elaine bật cười, vỗ vai tôi đầy hài lòng. "Tốt. Dì đã nói rồi mà, Stephen không phải kiểu người dễ bị ai đó làm phiền mà vẫn chịu đựng đâu."
Bà ấy nháy mắt với tôi, rồi ung dung rời đi, để lại tôi trừng mắt nhìn Stephen.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi quay sang anh ta. "Anh đang làm cái quái gì thế?!"
Stephen khoanh tay, bình thản nói. "Cô nói đúng, nếu chúng ta giả vờ chia tay bây giờ, tôi có khi mới là người bị đuổi ra khỏi gia đình."
Tôi trợn mắt. "Vậy là anh quyết định lừa dì Elaine luôn?"
Anh ta nhún vai. "Ít ra thì chúng ta có thêm thời gian nghĩ cách thoát ra mà không làm bà ấy thất vọng."
Tôi chống hông, nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt không thể tin được. "Anh vừa mới biến tôi thành đồng phạm của mình đấy, Stephen!"
Stephen nhún vai, hoàn toàn không có vẻ hối lỗi. "Cô cũng đâu có lựa chọn nào khác."
Tôi há hốc mồm, rồi chỉ tay về phía cánh cửa mà dì Elaine vừa rời đi. "Lẽ ra anh phải nói là 'đúng vậy, chúng cháu sẽ chia tay sớm thôi', chứ không phải là 'chúng cháu đang suy nghĩ lại'!"
Stephen nhướng mày, mặt tỉnh bơ. "Nhưng nếu tôi nói thế, dì Elaine sẽ hỏi lý do, rồi sẽ nghi ngờ, rồi sẽ tra khảo đến tận gốc rễ. Cô thực sự muốn đối mặt với bà ấy khi bà ấy nghi ngờ sao?"
Tôi mở miệng định cãi lại, nhưng rồi nhớ đến ánh mắt sắc bén của dì Elaine… và quyết định im lặng.
Ờ thì, có thể Stephen có lý.
Nhưng tôi vẫn thấy bực bội! Tôi đập tay xuống bàn, nghiến răng. "Vậy bây giờ anh định làm gì?"
Stephen nhún vai lần nữa, như thể cả chuyện này chẳng phải vấn đề gì lớn lao. "Giả vờ yêu nhau lâu thêm chút. Không phải cô đã rất giỏi trong việc này sao?"
Tôi lườm anh ta. "Anh đang chế giễu tôi đấy à?"
"Không hề. Tôi chỉ nói sự thật." Anh ta bình thản đáp.
Tôi chống tay lên trán, thở dài. "Vậy chúng ta phải làm sao để dì Elaine không nghi ngờ?"
Stephen suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói. "Chắc là… cư xử giống như một cặp đôi bình thường."
Tôi trừng mắt. "Ý anh là… hẹn hò giả?"
Anh ta nhướng mày. "Cô có ý tưởng nào hay hơn không?"
Tôi há miệng, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Tôi biết rõ dì Elaine không phải người dễ bị lừa. Nếu chúng tôi muốn kết thúc chuyện này trong hòa bình, ít nhất phải làm cho có vẻ hợp lý.
Tôi khoanh tay, lẩm bẩm. "Được rồi. Nhưng tôi có điều kiện."
Stephen khoanh tay theo, nhìn tôi chờ đợi.
Tôi giơ một ngón tay lên. "Thứ nhất, anh không được tỏ ra lạnh lùng hoặc xa cách khi dì Elaine có mặt."
Stephen gật đầu. "Hợp lý."
Tôi giơ ngón thứ hai. "Thứ hai, anh phải hợp tác với tôi nếu tôi cần anh đóng vai bạn trai dịu dàng."
Stephen khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. "Miễn là không quá lố."
Tôi giơ ngón thứ ba. "Cuối cùng, nếu có ai hỏi, chúng ta sẽ nói rằng chúng ta 'đang thử một cơ hội nữa'. Không quá chắc chắn, nhưng cũng không phủ nhận."
Stephen cân nhắc một lát, rồi gật đầu. "Được thôi."
Tôi hài lòng vỗ tay. "Tốt! Vậy thì—"
"Bắt đầu từ bây giờ," Stephen đột ngột nói, rồi bước đến gần tôi hơn.
Tôi giật mình, lùi lại một chút. "Gì vậy?!"
Anh ta nhìn tôi đầy bình thản. "Nếu chúng ta phải giả vờ là một cặp đôi đang thử hẹn hò lại, thì ngay lúc này cô phải bắt đầu làm quen với việc đó."
Tôi chớp mắt, rồi nhăn mặt. "Khoan… đừng nói là—"
Stephen cúi xuống, nhanh gọn nhấc bổng tôi lên khỏi sàn nhà.
"ÁAA! BỎ TÔI XUỐNG!"
Stephen thản nhiên bế tôi kiểu công chúa, rồi tiến về phía sofa. "Tôi nghĩ các cặp đôi thường làm thế này khi bạn gái quá lười để tự đi ngủ."
"ĐẶT TÔI XUỐNG NGAY!" Tôi đập vào vai anh ta, nhưng vô ích.
Stephen ném tôi xuống sofa một cách nhẹ nhàng, rồi nhìn xuống với vẻ thỏa mãn. "Đó. Giờ thì quen dần đi."
Tôi trừng mắt. "Anh…!"
Stephen nhún vai. "Cô muốn giả vờ một cách hợp lý, đúng không? Vậy thì cô phải chuẩn bị tâm lý cho những tình huống như thế này."
Tôi thở dài, chống tay lên trán. "Vậy có nghĩa là tôi vẫn phải ở lại đây, đúng không?"
Stephen không trả lời ngay mà chỉ nhìn tôi một lúc lâu, rồi chậm rãi hỏi. "Cô muốn đi sao?"
Tôi nhìn Stephen đầy nghi hoặc. "...Không phải anh muốn tôi đi lắm à?"
Anh ta bình thản đáp. "Tôi chưa nói thế bao giờ."
"Thế những lần anh liếc tôi kiểu 'sao cô còn ở đây' là thế nào?"
Stephen nhướng mày. "Đó là tôi đang tự hỏi vì sao cô chưa đi."
Tôi trừng mắt. "Chẳng khác gì nhau cả!"
Anh ta bình thản đút tay vào túi quần. "Có khác. Một cái là đuổi, một cái là tò mò."
Tôi lườm anh ta. "Thế giờ anh đang tò mò hay đang đuổi tôi đi?"
Stephen suy nghĩ một lúc, rồi nghiêng đầu. "Cả hai."
Tôi: "..."
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình không nên xé áo blouse của bác sĩ ra ngay lúc này. "Vậy nếu tôi đi thật, anh sẽ làm gì?"
Stephen nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi đáp. "...Chắc tôi sẽ ngủ ngon hơn."
Tôi cười lạnh. "Rất tốt. Tôi sẽ đi ngay sáng mai."
Anh ta nhướng mày. "Cô đi đâu?"
Tôi khoanh tay, hất mặt. "Tìm một khách sạn nào đó. Tôi không muốn ở một nơi mà chủ nhà mỗi ngày đều nhìn tôi như thể tôi là một dạng virus."
Stephen trông có vẻ cân nhắc điều gì đó. Một lúc sau, anh ta chậm rãi nói. "Khách sạn không tốt cho sức khỏe."
Tôi chớp mắt. "Cái gì?"
Stephen khoanh tay, giọng đầy chuyên môn. "Nệm khách sạn không hỗ trợ tốt cho cột sống, điều hòa thường làm khô da, và không phải nơi nào cũng đảm bảo vệ sinh tiêu chuẩn. Hơn nữa, không có ai chăm sóc khi cô bệnh."
Tôi nhìn anh ta chằm chằm. "...Anh đang lo cho tôi đấy à?"
Anh ta nhún vai. "Tôi chỉ nêu ra các vấn đề có thể xảy ra."
Tôi khoanh tay, nhướng mày. "Vậy ý anh là gì?"
Stephen thở dài. "Ý tôi là... nếu cô thực sự muốn đi, tôi sẽ không cản. Nhưng nếu cô định hành động bốc đồng chỉ để chống đối, thì có thể suy nghĩ lại."
Tôi nhìn anh ta một lúc, rồi chống cằm, cười đầy ẩn ý. "Anh biết không, bác sĩ Strange, đôi khi tôi nghĩ anh thực sự thích sự hiện diện của tôi ở đây."
Stephen bình tĩnh đáp. "Chứng hoang tưởng có thể điều trị được."
Tôi: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro