Chương 667: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (3)
"Tiểu Nhiên Tử..."
"Chị Nhiên..."
Nhiếp Nhiên giao dây thừng cho Lý Kiêu, nói: "Bây giờ nhiệt độ của nước biển là âm mười mấy độ, tốt nhất là mọi người bơi về hướng Tây. Trong vòng năm tiếng nhất định phải lên bờ, nếu không sẽ bị tê dại chân tay dẫn đến chuột rút, chết trên biển."
"Tiểu Nhiên Tử." Nghiêm Hoài Vũ lại khẽ gọi cô
Nhiếp Nhiên bình tĩnh tiếp tục nhắc nhở, "Mọi người chậm một phút thì cái thôn này sẽ được cứu chậm một phút, mà xác suất chết của tôi cũng sẽ tăng thêm."
"Đi thôi." Lý Kiêu liếc nhìn Nhiếp Nhiên rồi cầm dây thừng buộc chặt lại, chậm rãi theo vách đá tụt xuống đầu tiên
"Tiểu Nhiên Tử, cô chờ tôi!"
"Chị Nhiên, chị nhất định phải còn sống đấy!" Câu này của Hà Giai Ngọc cực kì vang dội, mãi không tan đi, âm thanh bi tráng đó khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được giật giật lông mày
Nghiêm Hoài Vũ lập tức vỗ đầu cô ta, giáo huấn: "Có biết nói chuyện không thế!"
Hà Giai Ngọc chột dạ giải thích, "Tôi..ý tôi là kiên trì đến khi cứu viện tới."
"Nhiếp Nhiên, viên ngọc bình an này là mẹ tôi cho tôi, nói là xin từ chỗ cao tăng về, bây giờ tôi đưa nó cho cậu, nó nhất định có thể phù hộ cho cậu." Cổ Lâm lấy miếng ngọc nhỏ trên cổ xuống nhét vào tay Nhiếp Nhiên
Nhiếp Nhiên nhìn miếng ngọc trong tay, xin từ chỗ cao tăng về? Màu viên ngọc này hơi tối, chất lượng cũng không tinh khiết, càng không có độ sáng bóng, kiếp trước mặc dù cô không làm nghề này nhưng cũng vì nhiệm vụ mà học qua một ít, nhìn viên ngọc này là biết chưa đến một trăm tệ
Đúng là bị lừa rồi!
"Nếu là của mẹ cậu, vậy cậu giữ lại đi."
Nhiếp Nhiên nói rồi trả đồ lại, nhưng Cổ Lâm nhất quyết không đồng ý, "Không không không, bây giờ cậu cần nó hơn tôi! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cứu viện tới cứu cậu!"
Không đợi Nhiếp Nhiên nói gì, cô đã quay đầu đi về phía vách đá lần nữa.
Mười mấy người nhanh chóng lần lượt theo dây thừng tụt xuống vách đá
Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh vách đá, nhìn đám người kia ngâm ở trong nước biển lạnh như băng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó dần dần bơi về phía trước, cho đến cuối cùng mờ nhạt trong biển cả màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro