[𝒞𝒱 𝒯𝒾𝑒̣̂𝓃𝒯𝓇𝓊̛̀𝓃𝑔] 𝒦𝒽𝑜̂𝓃𝑔 ℒ𝑜̂́𝒾 𝒯𝒽𝑜𝒶́𝓉
Occ!Occ!Occ!
Tiên Trừng cảnh cáo! Tiện Trừng cảnh báo!
Người hâm mộ Vong Tiện xin đừng vào!
Người hâm mộ Vong Tiện xin đừng vào!
Người hâm mộ Vong Tiện xin đừng vào!
Đừng phun, cảm ơn!
____________________________________
Giang Trừng qua đời vào cuối tháng 10. Tang lễ của y được tổ chức tại Liên Hoa Ổ
Lễ tang của y không lớn, chỉ mời một vài người thân và bằng hữu
Thật buồn cười, thay cho y. Vì Giang Trừng chỉ có một người thân là Kim Lăng. Về phần bằng hữu của y thì chỉ có Nhiếp Hoài Tang là đến. Những người khác đều là người của Vân Mộng Giang thị.
Đám tang của một người đứng đầu, trong bốn gia tộc lớn là điều rất hiếm hoi.
Nhưng vào ngày tang lễ, vô số thường dân đã đến cổng Liên Hoa Ổ để tỏ lòng thành kính. Khuôn mặt của mọi người đều tràn ngập nỗi buồn và sự hối tiếc. Họ mặc đồ tang và quần áo trắng. Mỗi nhà đều treo lụa trắng. Người ngoài không biết Giang Trừng tốt như thế nào, nhưng tất cả mọi người trong Vân Mộng Giang thị đều biết Giang Trừng tốt như thế nào. Nếu không có Giang Trừng, có lẽ rất nhiều người trong Vân Mộng Giang thị vẫn còn phải chịu đói và chịu lạnh.
Kim Lăng đã là một người nam nhân trưởng thành , nhưng dù y có càng ngày, càng lớn đi chăng nữa thì đứa trẻ trong tâm hồn y vẫn chưa trưởng thành .
Hôm đó, Kim Lăng khóc thảm thiết trước quan tài của Giang Trừng. Khóc đến khi ngất đi vẫn lẩm bẩm hai chữ "Cữu cữu"
Nhiếp Hoài Tang không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cậu ta vẫn nhớ nhung thanh xuân của bọn họ, thiếu niên mềm lòng nhưng miệng lưỡi cứng rắn.
Lòng cậu ta xúc động và cậu ta nhìn quanh những người có mặt trong tang lễ. Thấy thiếu mất người ấy
Cậu cầm quạt và lại đi đến trước cổng Liên Hoa Ổ.
Cậu lắc đầu, cậu tự hỏi liệu người đó không biết hay là hắn không muốn đến.
Cậu thở dài nhìn, những bông hoa sen trong hồ, rõ ràng là được ai đó chăm sóc cẩn thận, nhưng không hiểu sao cả hai đều héo úa rồi .
Cậu không biết vì sao Giang Trừng và người kia lại trở nên như vậy, từ khi Ngụy Vô Tiện trọng sinh trở về, hầu như mỗi nước đi đều nằm trên bàn cờ do cậu bày ra.
Nhưng khi Ngụy Vô Tiện đối mặt với Giang Trừng, mỗi bước chân của hắn đều ở một nơi mà cậu không thể tưởng tượng nổi.
Ví dụ, khi Giang Trừng lần đầu tiên bắt được Ngụy Vô Tiện, cậu ta mong đợi Ngụy Vô Tiện sẽ đi theo Giang Trừng
Nhưng Ngụy Vô Tiện đã bỏ chạy và vướng vào Lam Vong Cơ . Gần như hắn đã làm hỏng bàn cờ của cậu
Đặc biệt là đêm đó ở miếu Quan Âm, khi nghe tin Ngụy Vô Tiện xông vào từ đường tổ tiên Giang gia, đả Giang Trừng bị thương, cậu thật sự không ngờ Ngụy Vô Tiện có thể đả thương Giang Trừng.
Cậu vẫn không thể tưởng tượng được câu nói "Xin lỗi, ta đã thất hứa" kia lại là do Ngụy Vô Tiện mà cậu quen biết nói ra.
Lúc khi ba người họ còn là bằng hữu. Lúc 3 người mới chỉ thiếu niên, cậu có thể nhìn ra tình cảm hai người họ dành cho nhau. Nhưng bây giờ cậu chỉ biết
Than ôi, cậu chỉ có thể thở dài rằng cuộc sống thật vô thường.
Nhiếp Hoài Tang thắc mắc rằng Ngụy Vô Tiện có đến hay không, vậy thì đám tiên môn nhàn rỗi kia chắc hẳn đã nghĩ đến chuyện này.
Mọi người đang đoán xem Ngụy Vô Tiện có đến không hay không
Nhưng sự thật là, Giang Trừng trước khi chết đã sắp xếp, không cho Ngụy Vô Tiện bước vào Liên Hoa Ổ nữa, hay nói đúng hơn là Ngụy Vô Tiện trong hình hài của Mạc Huyền Vũ kia vào, trừ khi Ngụy Vô Tiện trở về với hình dạng trước kia
Ngụy Vô Tiện biết được chuyện Giang Trừng chết từ một người kể chuyện, nhưng đã là cách bảy ngày sau khi Giang Trừng chết.
Giang Trừng đã chết, Ngụy Vô Tiện hắn chắc chắn không thể đến Liên Hoa Ổ được.
Lúc đó Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện dần dần bình tĩnh lại, mãi đến bảy ngày sau mới biết được chuyện Giang Trừng chết, qua một người kể chuyện, hắn không tin không phải do Giang Trừng sắp xếp, Lam Vong Cơ cũng không có tin tức gì.
Thế giới này rộng lớn như vậy. Bây giờ hắn chỉ còn lại Lam Vong Cơ, hắn chỉ còn có thể đi cùng Lam Vong Cơ
Hắn nhìn lên trời và hỏi: "Lam Trạm, có phải ta đã làm sai điều gì không?
Lam Trạm im lặng. Gã không có tư cách bình luận về mối quan hệ giữa Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng. Mặc dù là đạo lữ của Ngụy Vô Tiện, nhưng gã có thể cảm nhận được Ngụy Vô Tiện luôn nhớ Liên Hoa Ổ. Không khó để nhận ra từ cuộc sống thường ngày của Ngụy Vô Tiện rằng hắn nhớ thời thanh xuân bên cạnh Giang Trừng. Đây là điều mà Lam Vong Cơ không bao giờ có thể thay thế được Giang Trừng. Những ngày tháng vui vẻ nhất của Ngụy Vô Tiện đều là ở bên Giang Trừng.
Y thậm chí không muốn nói cho hắn biết chuyện mình chết, hắn đoán Giang Trừng chắc chắn sẽ không để hắn đi dự tang lễ, thậm chí không để hắn bước chân vào cổng Liên Hoa Ổ.
Tuổi thanh xuân của con người rất ngắn ngủi, Giang Trừng chiếm quá nhiều trong cuộc đời của Ngụy Vô Tiện
Ngụy Vô Tiện cũng biết Lam Vong Cơ sẽ không trả lời.
"Lam Trạm, chúng ta đi Liên Hoa Ổ đi."
"Được."
Liên Hoa Ổ
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến Liên Hoa Ổ. "Giang Vãn Ngâm đã chết bảy ngày, nếu muốn chia buồn, đối phương chắc chắn sẽ từ chối. Ngươi đã bảy ngày không đến, sao bây giờ lại đến?"
Lần này là Lam Vong Cơ hỏi, nhưng Ngụy Vô Tiện không đáp
Trước cổng Liên Hoa Ổ
"Mời Hàm Quang quân vào. Xin thứ lỗi cho chúng ta Mạc Công Tử, nhưng cố Tông Chủ của chúng ta đã chỉ thị trước rằng, nếu Ngụy Vô Tiện đến, hắn ta không được vào Liên Hoa Ổ."
Ngụy Vô Tiện cười khổ, hắn hiểu ý của đệ tử này, cũng hiểu ý của Giang Trừng.
Ngay cả sau khi chết, y vẫn không muốn Ngụy Vô Tiện bước vào Liên Hoa Ổ.
"Lam Nhị Phu Nhân - Cô Tô Lam Thị , Mạc Huyền Vũ, muốn bái kiến"
"Xin vui lòng"
Giang Trừng thậm chí không muốn hắn lấy thân phận Ngụy Vô Tiện để vào Liên Hoa Ổ, hắn thà để dành là Mạc Huyền Vũ đi còn hơn là để Ngụy Vô Tiện đi.
Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không hiểu ra, Giang Trừng đồng ý để hắn trở về, nhưng hắn phải đến Liên Hoa Ổ với tư cách là Ngụy Vô Tiện hoàn chỉnh.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cuối cùng không vào, Ngụy Vô Tiện sợ hãi, không phải là hắn ghét cái danh hiệu Lam nhị phu nhân, mà là hắn không muốn lấy cái danh hiệu này mà trở về, nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ bằng ánh mắt kiên định.
"Lam Trạm, ngươi sẽ luôn ở bên ta sao?"
"Có" là câu trả lời được mong đợi
Trước khi rời đi, Ngụy Vô Tiện nhìn Liên Hoa Ổ vừa quen vừa lạ, nước mắt chảy dài, hắn biết đây hẳn là lần cuối cùng hắn đến Liên Hoa Ổ, người cuối cùng trên thế gian này có thể gọi hắn là "sư huynh" đã không còn nữa, người đã cùng hắn dây dưa hơn mười năm cũng không còn nữa.
Người cuối cùng nghĩ đến hắn và Vân Mộng đã không còn, Ngụy Vô Tiện thật sự đã tách khỏi bản thân trước kia, tuổi trẻ nhiệt huyết kia của hắn cứ thế mà chôn vùi trong cơ thể Mạc Huyền Vũ.
Cuộc sống của hắn ta là trở về nhà, nhưng nhà đã không còn người chờ hắn trở về nữa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro