Chương 4

Vui sướng của Sư Yển Tuyết tan vỡ ngay trong giây phút hắn trông thấy phượng vương. Bàn Phượng là Phượng Hoàng đầu tiên của đại hoang sau thời hỗn độn, hắn là tiên thiên thần tộc nền móng cao quý, thực lực cường hãn. Hồng y rực lửa chiếu đến diện mạo xinh đẹp bức người của hắn, hỏa văn ở mi tâm như một ngọn lửa chân chính đang rực cháy. Hắn ngồi ở vương tọa phía trên, đầu ngón tay tuyến trắng thon dài đặt lên một bên chỗ ngồi, thần sắc lãnh đạm nhìn qua bọn Huyền Uyên.

Sư Yển Tuyết chỉ liếc một cái, chợt cảm thấy thất vọng. Bàn Phượng vẫn cao quý nghiêm nghị như cũ, chỉ tiếc... Thân thể cao lớn dưới lớp áo đỏ rực lại hơi có vẻ không hài hòa, phần bụng tròn trịa bành ra, là tướng của người có thai sắp sinh.

"Bàn Phượng rất suy yếu, khí vận của thai nhi trong bụng ngược lại rất cường thịnh. " Sư Yển Tuyết truyền âm cho Huyền Uyên, luận đạo là không thể nào luận đạo rồi.

Huyền Uyên hiểu rõ, chủ động hướng Bàn Phượng cho thấy ý đồ của mình khi đến. Bàn Phượng nghe xong, không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt, chỉ đem ánh mắt đặt lên người Nguyên Tân.

"Các hạ thật sự là Nguyên Tân đạo quân?"

Nguyên Tân đáp: "Đúng vậy."

Bàn Phượng thần sắc hơi chậm, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều: "Lời long thần các hạ nói, bổn quân sẽ xem xét. " Lời đáp này thật là lập lờ nước đôi, Bàn Phượng không có ý hạ lệnh tiễn khách, ngược lại là lưu nhóm Huyền Uyên tại trong tộc của Phượng Hoàng làm khách, lễ tiết chu đáo, mười phần dáng vẻ thân mật.

"Ngươi nói Bàn Phượng đến tột cùng là có ý gì?" Huyền Uyên hỏi Sư Yển Tuyết.

Trong lòng Sư Yển Tuyết ôm một tiểu Phượng Hoàng vừa mới bắt ngồi trên gốc ngô đồng thật cao. Tiểu Phượng hoàng mười phần dịu dàng ngoan ngoãn nằm xuống đầu gối hắn, mặc hắn xoa nắn.

"Hỏi ta làm gì, lòng ngươi tự rõ."

Huyền Uyên đưa tay đem Phượng Hoàng trong lòng hắn nhấc lên ném một bên, Tiểu Phượng hoàng kêu một tiếng, vỗ cánh cánh chim đỏ rực bay mất. Sư Yển Tuyết nhặt lông vũ mềm mại của Tiểu Phượng trên đầu gối, thổi một hơi, nhìn hỏa vũ xoay tròn từ ngón tay bay xuống.

"A Tuyết. " Huyền Uyên nắm chặt tay Sư Yển Tuyết, nói: "Nguyên Tân bị Bàn Phượng lưu lại nói chuyện, ngươi đoán bọn hắn nói chuyện gì?" Sư Yển Tuyết đẩy ra Huyền Uyên tay, cau mày nói: "Đoán gì mà đoán, suốt ngày đoán, phiền chết. Bàn Phượng sắp sinh con, hắn giữ Nguyên Tân lại đương nhiên là muốn Nguyên Tân giúp hắn. Nếu như Bàn Phượng không chịu đựng được mà chết, Phượng tộc vô chủ, quy về Thần tộc, phụ thuộc vào ngươi cũng là một đường ra. Nếu Bàn Phượng bình an sinh con, Phượng tộc tương lai khí vận sẽ chỉ càng tăng lên, tự nhiên không cần cân nhắc việc quy thuận..."

Huyền Uyên đưa tay che miệng Sư Yển Tuyết, thấp giọng nói: "Đây là đạo tràng của Bàn Phượng, ngươi nói nhỏ chút. "

"Là ngươi hỏi ta đấy. " Sư Yển Tuyết gỡ tay Huyền Uyên ra, như cười mà không cười nói: "Làm sao? Muốn ra tay từ chỗ của Nguyên Tân?"

Huyền Uyên cúi đầu nhìn về phía Sư Yển Tuyết, nhíu mày nói: "Ta hèn hạ như vậy sao?"

"Đừng ở đây giả vờ giả vịt, Ma tộc phát triển ngày càng lớn mạnh, vận khí Thiên Đạo cho là có hạn đấy. Nếu không mau mau gom Thần tộc, tương lai toàn bộ địa hoang chính là đạo tràng Ma tộc. Trong đại kiếp kế tiếp, ai có thể làm chúa tể đại hoang, công đức khí vận lập tức thấy rõ. " Sư Yển Tuyết ngồi tại thân cây Phượng Hoàng mộc bên cạnh, thanh âm có chút nhẹ nhàng tùy ý: "Thế nhưng Huyền Uyên, tiên thiên linh thực cùng ngươi ta khác biệt, chúng ta sát phạt chứng đạo, nhưng hắn sinh tại khe núi, không nhiễm thị phi, ngươi không cần vì lợi ích của ngươi mà làm hỏng đạo tâm của hắn. "

Huyền Uyên trầm mặc trong chớp mắt, rất nhanh khôi phục lại mà cười nói: "Sao có thể? Ngươi quá lo lắng rồi. "

Sư Yển Tuyết điểm đến là dừng, không nói thêm nữa. Huyền Uyên xích lại gần một chút, một tay chống trên cành cây, vây Sư Yển Tuyết trước người, chân thành nói: "A Tuyết, đợi ta làm chúa tể đại hoang, chúng ta kết làm đạo lữ đi. "

Đây không phải lần đầu Huyền Uyên đề nghị như thế, nhưng Sư Yển Tuyết lại không giống lúc trước trực tiếp cự tuyệt, mà là thật sâu nhìn về phía Huyền Uyên, nói: "Ta nghe qua một câu chuyện, kể cho ngươi nghe. Xưa kia có một người giỏi đánh đàn, hắn từ nhỏ sống ở trong núi. Thanh phong phật tùng, dòng suối cuồn cuộn, côn trùng kêu vang chim hót rộn ràng, hoa nở hoa tàn, rơi vào trong tai hắn đều là tiếng đàn, đàn của hắn âm thanh xuất thần nhập hóa, làm hồn người say mê, làm người nghe quên thế tục. Nhưng trên đời, có thể hiểu tiếng đàn của hắn chỉ lác đác không được mấy người, về sau hắn gặp được một người, cùng hắn tâm ý tương thông, nhất là hiểu hắn. Hai người mới quen đã thân, coi nhau tri kỷ, từ đó như hình với bóng. "

Huyền Uyên cười: "Giống như chúng ta vậy?"

Sư Yển Tuyết không tiếp lời hắn, chỉ là tiếp tục nói: "Bản thân người giỏi đánh đàn cũng có buồn phiền, tuy nói trên đời này không có ai so với hắn càng biết đánh đàn hơn, nhưng hắn luôn cảm giác trong mình thiếu một thứ, chính là thiếu một thứ gì đó, làm hắn không cách nào đột phá được cảnh giới, bị giữ chân tại chỗ. Hắn nói tâm sự của mình cho người bạn tri kỷ nghe, người bạn đau lòng hắn ngày qua ngày càng thêm gầy guộc, lại không biết nên giúp hắn như thế nào. "

"Đến khi có một đêm, hai người mang đàn ra bên hồ tản bộ dưới ánh trăng, người bạn vô ý rơi vào trong nước. Người đánh đàn kinh hãi, vội vàng muốn đi cứu hắn, ngay tại lúc nhảy xuống nước lúc bước chân bỗng nhiên dừng lại. Người bạn không biết bơi, cánh tay đập mặt nước lung tung, người chìm nổi giữa hồ, nước tràn ngập cổ họng, tiếng nước tung tóe lộn xộn. Đó là tiếng của cái chết đang tới gần, siết chặt tâm thần của người ta, lại khiến ta vặn vẹo nghẹn ngào. Người đánh đàn rốt cuộc biết phần thiếu thốn trong tiếng đàn mà mình đau khổ tìm kiếm kia rốt cuộc là cái gì rồi."

Sắc mặt Huyền Uyên trắng nhợt, tựa hồ muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không có mở miệng. Sư Yển Tuyết thần sắc ôn hòa, trong mắt thông thấu thanh minh: "Người đánh đàn khoanh chân ngồi xuống, đem tiếng đàn gảy ra, chảy nước mắt nhìn bạn mình chìm xuống giữa hồ mà chết. Hắn cũng từ đó đột phá cầm cảnh, vũ hóa thành tiên. Huyền Uyên, nếu như ngươi là người đánh đàn, ngươi sẽ chọn ra sao?"

Trong mắt Huyền Uyên mơ hồ có vẻ đau xót, lại bị hắn cẩn thận che lấp, đến cùng cũng không có nói chuyện.

Sư Yển Tuyết cười đến nghiêng ngả, Phượng Hoàng mộc bên trên lung la lung lay: "Huyền Uyên, cái ta muốn là người có thể không chút do dự nhảy xuống nước cứu ta, hoặc theo ta cùng chết. Nhưng nếu như ngươi là người như vậy, hôm nay ta cũng sẽ không đứng bên cạnh ngươi rồi. "

Huyền Uyên nhìn xem Sư Yển Tuyết từ trên cây Phượng Hoàng nhảy xuống, ống tay áo như sợi mây phía chân trời, nhẹ nhàng từ lòng bàn tay hắn trượt ra.

Sư Yển Tuyết rời đi, thanh âm xa dần: "Huyền Uyên, nếu như có ngày đó, ta hi vọng ngươi đi truy tìm cảnh giới của mình. Có lẽ người bạn trước khi chết đã nghe được tiếng đàn, đó là đạo của hắn. Mà chết vì đạo người, sớm nghe chiều chết, là đủ. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro