37. MỘNG TƯỞNG! (7)
Sáng hôm sau Đình Trọng là người được giao cho nhiệm vụ đón Duy Mạnh xuất viện.
7h sáng cậu đã có mặt ở bệnh viện, sau khi làm giấy tờ xuất viện cho Duy Mạnh thì cậu mới đến phòng của anh. Vừa bước vào thì đã thấy cảnh tượng Tiến Dũng đang ôm Duy Mạnh trong lòng mà ngủ thật say, Không muốn phá vỡ chuyện tốt của 2 người họ nên Trọng quyết định đi ra ngoài.
Trọng đến 1 quán cafe nhắn 1 tin nhắn cho Tiến Dũng: ' Khi nào thức thì nhắn tin cho em đến đón'
Cậu bỏ điện thoại xuống, châm 1 điếu thuốc rồi đưa lên miệng mình. Từ trước trên nay Đình Trọng rất ít khi hút thuốc, một phần vì là cầu thủ chuyên nghiệp và cũng một phần vì cậu không thích mùi thuốc lá cho lắm. Nhưng hôm nay thuốc lá lại có vị rất lạ, nó làm cho tâm trạng của cậu được xoa dịu đi phần nào.
Trọng: Có lẻ cái kết như thế này đã là đẹp nhất....
Trọng ngồi đấy 1 mình suy tư hồi lâu thì nhận được tin nhắn của Tiến Dũng. Cậu ngồi dậy láy xe đến bệnh viện đón 2 người về CLB.
Về đến CLB mọi người ai nấy cũng rất vui mừng mà chào đón Mạnh. Nhưng vì cần phải nghĩ ngơi thêm nên cậu đã xin phép mọi người lên phòng. Tiến Dũng ấn thang máy định đưa Duy Mạnh về phòng thì phía sau Đình Trọng réo anh lại.
Trọng: Anh Dũng, em có thể nói chuyện riêng với anh tí được không.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh như muốn nói là không được nhưng Duy Mạnh lại tằng giọng 1 cái.
Mạnh: Ừm.... 2 người nói chuyện đi, em lên phòng trước.
Cứ thế Mạnh vào thang máy mà lên phòng mình, Lên tới phòng thì cậu lại càng ngạc nhiên với những gì ở trong phòng của mình.
#Ở dưới sảnh.
Dũng vẻ mặt gấp gáp: Em có việc gì cứ nói.
Trọng: Em đã nói với thầy cho anh qua ở chung phòng với Mạnh rồi, để anh dễ chăm sóc anh ấy.
Dũng: Ừ...vậy cũng được.
Trọng: Anh không muốn biết vì sao em lại làm thế sao?
Dũng: Anh mệt rồi, anh về phòng tắm cái đã.
Trọng: Dạ, vậy anh nghĩ ngơi đi, đồ của anh em đã mang qua phòng anh Mạnh hết rồi đấy.
Dũng: Cảm ơn em.
Cứ thế mà Dũng đi 1 mạch vào thang máy mà ấn nút. Cửa thang máy từ từ đóng lại, khuôn mặt của Đình Trọng dần dần biết mất trong tầm mắt của anh. Ở ngoài này, Trọng rơi từng giọt nước mắt, cậu cố kìm để mình đừng khóc thành tiếng nhưng vẫn không được, mọi người xung quanh đó đều nhìn cậu.
Trọng: Cám ơn anh Bùi Tiến Dũng.
Dũng lên phòng ( Phòng Mạnh) Vừa vào trong thì đã thấy Mạnh đang ngồi trên giường, khuôn mặt u sầu nhìn vào điện thoại.
Dũng: Em mới về, nghĩ ngơi 1 tí đi.
Mạnh: Sao đồ đạt của anh lại ở bên phòng em vậy.
Dũng thản nhiên đáp: Trọng xin thầy đổi phòng cho anh ở cùng em, để tiện việc chăm sóc đấy mà.
Mạnh: Em không cần anh chăm sóc, anh về bển đi.
Dũng không thèm để ý đến những lời nói kia của Mạnh, anh lấy 1 bộ đồ rồi bước vào tole, Tiếng nước chảy bên trong cứ ào ào nó giống như là tâm trạng rối bời của Duy Mạnh lúc bấy giờ vậy.
Kể từ ngày đó Duy Mạnh được Tiến Dũng chăm sóc hết mực, nhưng chỉ khi nào ở trong phòng hay nơi chỉ có 2 người thì Tiến Dũng mới có những cử chỉ thân mật như hôn lén, ôm..... Mạnh thì lúc nào cũng muốn tránh né những hành động đó của anh. Còn phần về Đình Trọng, cậu cũng không bám lấy Tiến Dũng nữa, nhưng vẫn sinh hoạt, nói chuyện bình thường, cậu lúc nào cũng cố tỏa ra là mình ổn nhưng sâu bên trong thì.....
Hơn 1 tháng trôi qua, sắp đến ngày diễn ra trận chung kết của mùa giải năm nay, Thầy park đã cho toàn đội thay đổi địa điểm luyện tập, chính là xuống bà rịa- Vũng Tàu 1 tuần để cho cả đội được vui chơi 1 chút cũng như thả lõng trước trận đấu quan trọng sắp tới.
Lần này cũng vậy Duy Mạnh lại được sếp chung phòng với Tiến Dũng. Thật ra thầy định sếp khác nhưng Dũng đã tốn gần 2 giờ mà năn nỉ thầy nên thầy mới đồng ý. ( Các vết thương của Mạnh cũng đã khôi phục hoàng toàn)
Đêm đầu tiên ở Vũng Tàu, tất cả mọi người bỏ qua việc luyện tập mà tận hưởng 1 ngày trọn vẹn ở vùng đất du lịch này, thầy cũng đã cho phép các cầu thủ được uống vài chay bia cho thoải mái. Nói là vài chai nhưng thật sự là rất rất nhiều.
Kết thúc buổi tiệc, Mọi người ai về phòng nấy. Trong căn phòng 0402 kia Tiến Dũng dìu Duy Mạnh lên giường, anh pha cho cậu 1 cốc chanh nóng để giải rượu, say khi cả 2 người tắm rửa xong thì khoác lên người 2 bộ áo ngủ mà ai nấy tự lên giường của mình, ánh sáng trong phòng mờ ảo, kèm theo hơi men trong người.
Tiến Dũng mò qua giường của Duy Mạnh đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt của Duy Mạnh, cũng vì quá mệt nên anh cũng mặc cho Tiến Dũng muốn làm gì thì làm. Từ sờ mặt đến sờ mũi, càm rồi đến môi, Mạnh dạt tay của cậu ra, đôi mắt thì vẫn nhắm nghiền lại.
Một lần nữa tay của Tiến Dũng lại đưa tới, nhưng lần này là xuống dưới gần hong quần của cậu, đầu tiên là giả vờ xoa bóp cơ bụng của Duy Mạnh, thừa dịp Mạnh không để ý, anh bất ngờ luồn vào trong. đến khi Duy Mạnh túm lấy tay của anh thì Tiến Dũng đã chạm đến gốc của tiểu mạnh mạnh rồi. Mạnh lập tức mở to mắt mà nhìn Tiến Dũng.
Mạnh: Anh mà còn phát dục nữa thì tôi qua phòng Hồng Duy ngủ.
Tiến Dũng lần này có hơi men trong người nên cũng bạo gan mà làm tới. Anh kẹp chặt 2 tay của Duy Mạnh lại, lấy thân thể săn chắt của mình đè lên người của cậu, trong đầu chỉ có 1 câu thần chú: " Chỉ cần mình dám, chỉ cần mình dám, chỉ cần mình dám......"
Tiến Dũng trực tiếp cởi áo của cậu ra, khi áo ngủ đã rải rác ở trên giường, chăn cũng không biết bị đạp tới nơi nào. Tiến Dũng giống như một con sư tử đực chạy ra từ trong rừng rậm, ngao ngao rống lên đánh về phía ngực con mồi, hô hấp của cậu sớm đã không biết biến thành dạng gì rồi, vật dưới thân giống như bàn ủi, giật giật thể hiện sức mạnh của nó.
Tay của Tiến Dũng từ từ trượt xuống bụng dưới của Duy Mạnh. Cậu nắm lấy tay của anh, giọng nói nghiêm túc, cặp mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Mạnh: Không được.
Cậu thật không thể chịu đựng được nữa, lần trước chuyện xảy ra ở bệnh viện chỉ là sơ xuất, cậu không thể để mình buông thả như thế được. Thế nhưng nếu lần này để cho Tiến Dũng và cậu một lần nữa phóng đãng với nhau thì Duy Mạnh không còn mặt mũi nào mà đối diện với Đình Trọng được nữa.
Tiến Dũng thở hổn hển.
Dũng: Vì sao không được? Anh muốn sờ, anh rất muốn.
Mạnh: Dừng ở đây đi
Cậu cố siết cánh tay anh làm cho nó nổi cả gân xanh. Thân thể trần truồng của Tiến Dũng giờ đây đã dán chặt thân thể cậu, hai gò má nóng hổi kề vào nhau, anh ôm cậu thật chặt, làm cho cậu trọn vẹn cảm nhận được cự vật dưới thân đang sục sôi nóng bỏng, mãnh liệt. Cảm giác sức chống cự của Duy Mạnh vẫn rất cứng ngắc, Tiến Dũng nhẹ nhàng cắn bả vai Cậu, từng chút từng chút dùng răng in lại dấu vết, giống như đang truyền vào đó tâm tình của mình.
Mạnh: Tiến Dũng chúng ta thật sự không có cách nào.....
Dũng: Đừng nói chuyện.
Hô hấp của Tiến Dũng chạy theo tiếng trái tim đang đập thình thịch của Duy Mạnh, cậu ta bắt đầu từ trán của Mạnh mà đi xuống hôn môi, mí mắt, chóp mũi, cằm, yết hầu.......
Cảm giác được sức lực cánh tay của cậu dần thả lỏng ra, tay của Tiến Dũng thuận theo bắp đùi cậu không ngừng sờ soạng tìm tòi đi xuống. Chạm vào vật cứng rắn làm cho trái tim Tiến Dũng trở lên trấn động mà loạn nhịp
Trong nháy mắt Duy Mạnh nín thở, bàn tay kia làm cho lông tơ toàn thân cậu dựng hết lên, vô số cơ quan thần kinh cảm giác bắt đầu không kiềm chế được mà bành chướng, khuôn mặt cậu vặn vẹo định đưa tay kéo tay của Tiến Dũng ra, lại bị một cái hôn của anh nuốt lấy hơn phân nửa sức lực.
Tay của Tiến Dũng bắt đầu thuần thục tuốt lên xuống, biến đổi đa dạng mà lấy lòng tiểu mạnh mạnh bảo bối này, động tác của cậu rất thong thả không có chút không thoải mái nào, dường như thái độ của cậu rất bình thường vậy. Anh nhìn nó lớn lên trong lòng bàn tay của mình. Giống như chiếc bàn ủi nóng hổi, nếp nhăn bên trên đều từ từ tùng chút tuốt xuống, Duy Mạnh bắt đầu nuốt nước bọt, hô hấp càng lúc càng lộn xộn. Tay của Tiến Dũng ở trên đầu khấc ma sát một trận, thân thể của Mạnh đột nhiên run rẩy, hơi thở dữ tợn nấp trong chăn lộ ra vẻ dâm mỹ.
Tiến Dũng đột nhiên cúi người, ngực đè lên ngực của cậu, cự vật to lớn dưới thân ma sát với cậu nhỏ của Duy Mạnh, tỏa ra ngọn lửa đàn ông hừng hực cháy. Tiến Dũng đem hai cây gậy nóng hổi nắm cùng một chỗ, trong nháy mắt nhiệt độ đem toàn bộ cơ thể hai người đốt thành than hồng, tiếng thở dốc nặng nề của Tiến Dũng giống như sấm rền, ở bên cạnh tai của Duy Manh vang dội.
Tất cả lo âu, lúc này của Duy Mạnh toàn bộ đắn đo đều biến mất, chỉ còn dư lại dục vọng, hưởng thụ, cảm động, trầm mê.
Duy Mạnh hơn 1 tháng nay không quay tay nào có chịu được loại kích thích như vậy, cố gắng cắn răng, còn nói tiếp sẽ không chịu nổi mất. Tay cậu không ngừng giật tóc của Tiến Dũng thân thể đột nhiên run lên, một dòng sữa trắng phun lên tay của anh, Nhưng Tiến Dũng không hề dừng lại động tác trong tay, tiếp tục tăng tần suất tay kích thích điên cuồng, Duy Mạnh khó chịu mà bắn ra mấy đợt, cuối cùng thì cũng mềm xuống.
Tiến Dũng gé sát lên tai cậu mà thì thầm:
Dũng: Chúng ta chỉ là mới bắt đầu thôi mà.
Nghe thấy những lời đó mà Duy Mạnh đã hiểu được tiếp theo Tiến Dũng sẽ làm gì. Duy Mạnh vội vàng lấy hết sức đẩy Tiến Dũng ra.
Mạnh: Chúng ta đến mức này là đã qua giới hạn rồi.
Mạnh ngồi dậy đi vào nhà tắm mà tắm tạp số tình dịch còn sót lại trên người của mình. Lúc đi ra thì đã thấy Tiến Dũng ngái khò khò bên giường của mình. Cậu đành qua chiếc giường trống kia mà ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro