40. MỘNG TƯỞNG! (10)

Bs: Cậu ấy đi rồi!

Nghe thấy câu này mà 2 con người to lớn kia cũng ngã quỵ xuống, Lúc này nền nhà có lạnh lẽo cách mấy cũng không lạnh bằng trái tym của họ. Mạnh thật sự không tin vào việc này, anh đứng dậy vồ lấy cậu bác sĩ kia.

Mạnh: Anh nói dối, hôm qua Trọng rõ ràng còn rất khỏe cơ mà, có phải em ấy bảo cậu lừa chúng tôi không? Nói đi, nói đi, có phải không hả?

Mạnh càng lúc dùng lực càng mạnh khiến cho cậu bác sĩ kia cũng sợ xanh mặt, thiếu điều như Mạnh muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta luôn vậy, lúc này các đồng đội cùng thầy Park cũng đã đến bệnh viện, thấy cảnh tượng kia ai nấy cũng chạy đến lôi Mạnh ra.

Hải Quế: Mạnh, em bình tỉnh lại, chuyện gì từ từ nói đã.

Mọi người ra sức kéo Mạnh ra, còn Dũng thì cứ thừ người ngồi dưới sàn nhà như kẻ mất hồn.

Hậu: Anh Dũng, anh Dũng. Anh Trọng sao rồi anh.

Dũng chỉ lắc đầu: Em ấy đi rồi.

Hậu: Anh ấy đi đâu hả, anh nói rõ xem nào.

Dũng lúc này đã không kìm được nước mắt nữa, anh đã khóc, anh khóc thật rồi. Đây có lẻ là lần đầu tiên anh ấy khóc trước mặt nhiều người như vậy, một người bình thường lạnh lùng như anh vậy mà lại vì một người khác mà rơi lệ.

Thầy: Thôi, đến nước này thầy cũng không giấu các em nữa.

Mọi người đều im lặng, không khí trầm xuống, ai cũng nghiêm mặt chờ đợi câu nói của thầy.

Thầy: Trọng bị mắc phải khối u trong não, Chuyện này thầy và gia đình em ấy đã biết cách đây hơn 3 tháng, nhưng bác sĩ cũng đã nói tỉ lệ phẩu thuật thành công là rất thấp, thế nên em ấy đã xin thầy cho tham gia trận bóng cuối cùng này. Giờ chắc Trọng đã cùng gia đình sang nước ngoài điều trị rồi.

Mạnh: Vậy là em ấy vẫn còn cơ hội đúng không thầy.

Mạnh nắm chặt lấy tay của thầy Park nhưng đang đợi chờ 1 tin tốt lành gì đó từ thầy, nhưng nhận lại là 1 cái lắc đầu ngao ngán.

Thầy: Thầy e rằng....

Mạnh chạy ra ngoài thật nhanh, trên người vẫn mặc bộ áo đấu lắm lem bùn đất do trận đấu vừa rồi mà bắt taxi chạy đến sân bay, Tiến Dũng cũng nhanh chống đuổi theo cậu.

Hải Quế: Để 2 đứa nó đi vậy con không an tâm, để con chạy theo tụi nó.

Thầy: Ừ, con mau đi đi, mang 2 lá thư này giao cho Dũng và Mạnh giùp thầy.

Hải Quế cầm lấy rồi chạy ra ngoài. Mạnh đến sân bay, cậu chạy khắp nơi tìm Đình Trọng, vừa chạy vừa hét lớn tên cậu.

Mạnh: Trọng, em ở đâu trả lời anh đi, Đình Trọng.

Vì làm ồn và mất trật tự nên cậu đã bị nhóm bảo vệ đuổi ra ngoài, Lúc này Trọng ngồi ở phòng chờ nhìn thấy Mạnh đang bị bảo vệ lôi đi, trong lòng cậu như bị thứ gì đó siết lại làm cậu không thể thở được, mặt mài cậu tái nhạt, rất muốn, thật sự cậu rất muốn chạy ra ôm anh lần cuối nhưng lại sợ giây phút li biệt. Trọng đành ngậm ngùi nhìn anh lần sau cùng qua lớp kiếng, giữa dòng người kia cho đến kia anh khuất hẳng.

Mạnh: Các anh làm gì vậy, buông tôi ra, tôi phải tìm em ấy, buồn ra.

Mạnh không kìm chế được mà động thủ với 2 tên bảo vệ đó, nhưng sức của cậu thì làm sao có thể. Mạnh nhanh chống bị đẩy ra khỏi sân bay. Bên ngoài những hạt mưa phùn của trời Hà Nội cũng bắt đầu rơi, từng đợt gió như xe nát tâm cang của Mạnh lúc này vậy.

Mạnh từ đấm tay mình thật mạnh xuống đường, từng dòng máu, từng thớ thịt trên mu bàn tay cứ thế mà nứt ra, nhộm đỏ 1 mảng lớn, dòng máu thứ theo nước mưa mà hoàn vào nhau. Dũng cũng chạy đến, anh chạy đến ôm Tiến Dũng thặt chặc vào lòng.

Mạnh: Anh Dũng, anh tìm Trọng giúp em đi anh, chắc giờ em ấy đang đau lắm, em ấy sợ lắm, em phải phải bên cạnh em ấy.

Mạnh gần như đã bấn loạn rồi, Dũng siết thật chắc cơ thể của Mạnh vào người của mình.

Dũng: Em ấy sẽ không sao đâu, rồi em ấy sẽ trở về bên cạnh chúng ta sớm thôi.

Xe của Hải Quế cũng chạy tới, anh đưa Dũng và Mạnh lên xe trở về khách sạn. Mạnh vì quá mệt mõi nên cũng đã ngất đi trong vòng tay của Dũng.

Hải Quế đưa cho Dũng 2 lá thư: Nè, đây là thư của Trọng gửi cho 2 đứa đấy.

Dũng cầm lấy lá thư của mình mở ra đọc.

" Anh Dũng, thật lòng xin lỗi anh vì bấy lâu nay đã luôn làm phiền anh, lúc nào em cũng bám chặt lấy anh như vậy, thái độ lạnh nhạt của anh như vậy chắc anh ghét em lắm đúng không. Lúc đầu thật sự em không biết là anh cũng thích anh Mạnh, nên em mới bám lấy anh như vậy để anh Mạnh từ bỏ tình cảm của em mà yêu một người khác xứng đáng hơn với anh ấy. Nhưng khi thấy anh chăm sóc anh ấy ở bệnh viện như vậy, em cũng yên tâm. Hãy hứa với em sau này phải luôn đối xử tốt với anh ấy như thế nhé, sau này chắc em cũng sẽ không còn cơ hội được tham dự đám cưới của 2 người được rồi, giờ em chỉ biết gửi 2 người lời chúc trăm năm hạnh phúc tại đây vậy. Cảm ơn anh. - Đình Trọng"

Dũng cầm chặt lá thư trong tay mà hai dòng nước mắt không biết từ khi nào mà nó đã rơi xuống.

Dũng: Em thật ngốc, sao anh lại có thể ghét em được chứ. Em nhất định phải sớm khỏe mạnh còn quay về đây cùng nhau đá bóng, cùng nhau thi đấu nữa chứ.

Xe chạy hơn 30 phút cuối cùng cũng đến khách sạn, Dũng bế Mạnh lên phòng, giúp cậu thay đồ cũng như chăm sóc cho cậu. Mạnh lúc này toàn thân có phần hơi sốt, trong miệng cứ nhắc tên của Đình Trọng. Dũng cầm lấy tay của Mạnh đặt lên má của mình.

Dũng: Thì ra tình cảm mà em giành cho Trọng lại lớn đến như vậy.

Cứ thế mà 2 người cùng nhau ngủ thiếp đi cho đến tận sáng hôm sau.

Buổi sáng Mạnh là người thức dậy trước, thấy Dũng đang ngồi kế bên mình, tay anh nắm chặt lấy tay của mình mà tựa đầu ngủ Mạnh cũng có chút siêu lòng, Cậu lấy tay mình ra khỏi tay của Dũng, định chồm lấy điện thoại nhưng bên trên đó lại có 1 lá thứ. Cậu mở ra xem thì mới biết lá thư đó là của Trọng gửi cho mình.

" Chào người anh mà em yêu quý nhất, lúc anh đọc được lá thư này chắc có lẻ là em đã đi thật xa rồi, anh cũng đừng buồn hãy thay em sống thật tốt, thật vui vẻ. Em thật sự xin lỗi anh vì sự lạnh nhạt của em trong hơn 3 tháng qua. nhưng em nghĩ rằng đó là điều duy nhất mà giờ đây em có thể làm cho anh, anh hãy quên em đi, hãy giành hết tình cảm đó cho một người khác xứng đáng hơn em. Em cũng đã biết chuyện anh Tiến Dũng thích anh rồi, mà em không có thích anh Tiến Dũng đâu, chỉ vì lúc trước muốn anh quên em đi nên em mới bám lấy ảnh. Em thấy ảnh chắm sóc anh rất chu đáo, Chúc 2 người anh thân nhất của em sau này sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ. À mà chuyện đêm ấy thật sự em cũng không biết vì sao em và anh ấy lại xảy ra chuyện như vậy, mong anh sẽ tha lỗi cho em, hẹn gặp anh ở kiếp sau vậy, Duy Mạnh người em yêu, tạm biệt.- Đình Trọng"

Mạnh đọc từng câu, từng chữ đấy mà như chết lặng.

Mạnh: Vì sao chứ? Sao lúc đấy mình lại không nhận ra là em ấy không được khỏe, vì sao mình lại......

Mạnh đứng dậy xuống giường thu xếp đồ đạt. Tiến Dũng cũng bị tiến ồn của cậu đánh thức.

Dũng: Mạnh, em xếp quần áo đi đâu vậy.

Mạnh: Em phải ra nước ngoài ngay, lúc này Trọng em ấy rất cần em ở bên cạnh.

Dũng: Em biết em ấy ở đâu không mà tìm.

Một câu nói chí mạng, Mạnh chạy xuống phòng tìm thầy Park.

Mạnh: Thầy có biết Trọng điều trị ở nước nào không hả thầy, thầy nói cho em biết đi thầy.

Mạnh gấp gút, rất nôn nóng nhưng lại 1 lần nữa làm cậu thất vọng.

Thầy: Thầy xin lỗi con Mạnh à, Thật sự thầy cũng không biết, lúc đầu thầy cũng có hỏi nhưng Trọng nhất quyết không chịu nói.

Mạnh lấy điện thoại gọi cho Trọng như lại là thuê bao, cậu ấn số gọi cho cha mẹ Trọng nhưng cũng không được. Mọi thứ về Trọng bây giờ gần như không có gì cả, Mạnh cảm thấy thật sự bất lực mà lẵng lặng quay về phòng mình. Mạnh kéo va li ra ngoài cổng khách sạn.

Dũng: Em định đi đâu vậy Mạnh.

Mạnh: Em muốn về nhà.

Dũng: Để anh về với em.

Mạnh: Không cần đâu, em tự đi một mình được.

Nói xong cậu bắt xe ra sân bay nhưng không phải về nhà mà là về Đa Tốn, nhà của Đình Trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro