07.

Sau một màn ôm ấp đó, Khương Tiểu Soái bắt đầu say. Hóa ra không phải do cậu tửu lượng tốt, mà là do cơ thể phản ứng chậm. Quách Thành Vũ còn chưa bình tâm lại trước những rung động trong tim, Khương Tiểu Soái đã say sưa ngây ngất, cuối cùng vẫn phải để Quách Thành Vũ dìu cậu trở về phòng.

Bọn họ đặt một căn phòng suite, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn. Quách Thành Vũ kéo Khương Tiểu Soái lên giường, đứng cạnh bên nhìn cậu chằm chằm. Khương Tiểu Soái ngủ mê mệt không có chút phòng bị nào, thậm chí chẳng coi Quách Thành Vũ là người ngoài.

Cũng phải, hắn vốn dĩ đã chẳng phải người ngoài.

Quách Thành Vũ nhìn khuôn mặt say ngủ không màng hình tượng của Khương Tiểu Soái, tay đặt lên má cậu ngắm nghía hồi lâu. Cuối cùng, hắn kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Khương Tiểu Soái, rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, không làm gì thêm.

Từ sau đêm đó, thái độ của Quách Thành Vũ với Khương Tiểu Soái đã thay đổi. Hắn vẫn theo đuổi Khương Tiểu Soái, nhưng đã không còn cái vẻ ve vãn trêu đùa như lúc ban đầu. Mục tiêu của hắn đã thay đổi từ tìm kiếm niềm vui cho bản thân thành làm thế nào để Khương Tiểu Soái được vui vẻ.

Hắn muốn rủ Khương Tiểu Soái đi lướt sóng, Khương Tiểu Soái chưa kịp nghe hết câu đã vội vã lắc đầu, viện cớ lo lắng cho xương khớp tuổi già của chính mình. Cậu không có hứng thú với mấy môn vận động kích thích, trong lòng chỉ thấy khó hiểu trước bộ môn thể thao nguy hiểm đến tính mạng này.

Quách Thành Vũ cũng không tiếp tục trêu chọc hay khiêu khích cậu như trước kia. Thay vào đó, hắn chịu cùng Khương Tiểu Soái đi đào cua trên bãi biển. Một người xắn quần lên tận đầu gối, còn người kia thì mặc áo sơ mi trắng ngắn tay lấm lem cát mịn, cả hai cứ như hai đứa trẻ ngồi xổm trên bãi biển quan sát hàng giờ liền.

Khương Tiểu Soái tìm thấy trên mạng thông tin về một bãi biển huỳnh quang gần đó, nửa đêm nửa hôm không chịu đi ngủ, nhất quyết xách theo đèn pin hướng về rạn san hô đi tìm. Quách Tử không yên tâm để cậu đi một mình, chỉ đành bám theo, tay cầm đèn pin bước thấp bước cao đi trước mở đường cho Khương Tiểu Soái.

Nếu không phải do Khương Tiểu Soái đề nghị, Quách Thành Vũ có đến đây thêm một ngàn lần nữa cũng không chịu làm cái trò này. Nhưng khi ánh sáng xanh nhạt đột nhiên lập lòe hiện lên khi sóng biển vỗ vào rạn san hô, khi hắn thấy đôi mắt Khương Tiểu Soái sáng lên vì ngạc nhiên, Quách Tử mới nhận ra chuyện này cũng không đến mức nhàm chán tới vậy.

Khương Tiểu Soái có lẽ đã nhận ra thái độ của Quách Thành Vũ có gì đó không giống trước kia, nhưng cũng không nói thẳng ra. Người lớn cả rồi, không phải chuyện gì cũng cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy. Cậu chỉ lặng lẽ âm thầm thay đổi thái độ với Quách Thành Vũ. Hai người họ không còn chí chóe mỗi ngày, cũng không cần làm gì cũng nghiêm túc đúng mực nũa. Khương Tiểu Soái sẽ đỏ mặt nổi nóng mỗi khi Quách Thành Vũ trêu chọc, khi cảm động sẽ cúi đầu thấp giọng nói lời cảm ơn, sẽ thoải mái vui cười đuổi theo Quách Thành Vũ chơi trò tạt nước trên bãi biển.

Quách Thành Vũ là một con cáo già tinh ranh, tất cả những thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất của Khương Tiểu Soái hắn đều để vào trong mắt.

Sự gần gũi của hai người họ lúc này khiến bất kỳ ai không biết chuyện cũng nghĩ rằng họ là một cặp đôi đang trong giai đoạn nồng nhiệt nhất của tình yêu.

Nhưng có tốt thì cũng có xấu. Trong khi mối quan hệ của họ đang phát triển tốt đẹp, thì việc phục hồi trí nhớ của Quách Thành Vũ vẫn chưa có dấu hiệu tiến triển. Lúc đó bác sĩ đã trấn an hắn, nói rằng trí nhớ sẽ tự khôi phục lại thôi. Nhưng giờ đây ngay cả một mảnh ký ức hắn cũng không nhớ lại được, chứ đừng nói là một đoạn trí nhớ.

Nhưng Khương Tiểu Soái chưa từng bỏ cuộc, ngày nào cũng kiên trì giúp Quách Thành Vũ phục hồi trí nhớ. Cậu đã thử nhiều cách, liên tục dùng những người thân thiết và sự kiện quen thuộc khơi gợi trí nhớ, khuyến khích Quách Thành Vũ kể lại những sự kiện trong bảy năm qua, dù chỉ là những mảnh ký ức rời rạc cũng được.

Thế nhưng Quách Thành Vũ ngay cả những mảnh ký ức rời rạc cũng không ghép lại được với nhau. Hắn có thể nhớ rõ mấy chuyện vụn vặt trước khi hai mươi mốt tuổi, đến một trận đánh nhau với gã công tử nào đó ở một con ngõ nhỏ cũng nhớ như in, nhưng mọi chuyện sau năm hai mươi mốt tuổi lại không đọng lại chút ấn tượng gì.

Mỗi lúc như vậy, ánh mắt Khương Tiểu Soái lại thoáng chút thất vọng.

Có vài lúc Quách Thành Vũ thật sự không chịu đựng nổi ánh mắt này, hắn bắt đầu bịa ra những ký ức không có thật dựa trên hiểu biết và trực giác hai mươi mốt năm qua của bản thân, nhưng rồi cũng bị Khương Tiểu Soái phát hiện. Tối đó, sau khi Quách Thành Vũ lại bị bắt quả tang bịa chuyện linh tinh, Khương Tiểu Soái chỉ đứng thẫn thờ bên cửa sổ, vẻ mặt thất vọng không thể che giấu. Quách Thành Vũ thấy vậy không chịu đựng được thêm nữa, liền kéo Khương Tiểu Soái ra ngoài.

Khương Tiểu Soái hỏi hắn muốn làm gì, hắn chỉ nói muốn đi ngắm bình minh. Mãi đến khi nhìn thấy một chiếc du thuyền đậu ngay trước mặt, Khương Tiểu Soái mới nhận ra họ đang ra khơi ngắm bình minh trên biển. Chiếc du thuyền đó là của Quách Thành Vũ, một món quà sinh nhật từ cha hắn mà hắn đã quên mất là từ khi nào. Bình thường hắn luôn giữ con thuyền ở đây để bảo dưỡng, chỉ khi nào đến đây nghỉ ngơi mới dùng đến nó.

"Đi thôi, đi ngắm bình minh" Quách Thành Vũ nói, đưa tay về phía Khương Tiểu Soái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro