2.

Tỉnh dậy lúc sáng sớm, đôi mắt cậu lờ đờ vì thiếu ngủ, vệ sinh cá nhân trong vô thức, lấy xe đạp ra khỏi nhà trong trạng thái ngái ngủ. Trịnh Phồn Tinh vào giảng đường bước chân vẫn còn ngật ngưỡng, tên bạn thân Tống Kế Dương ở trong lớp nhìn thấy Trịnh Phồn Tinh liền thốt lên. "Mày say à??" Hẳn là cậu say, say trong cơn mộng mị. Dạo gần đây Trịnh Phồn Tinh mới xin đi làm thêm, công việc chưa quen, tối nào về đến nhà thấy cả người đều đau, hai bắp tay mỏi nhừ. Lên đến phòng là nằm vật ra ngay, chả muốn làm gì ngoài việc nhắm mắt, bởi cái mí mắt nặng trĩu có chịu tha cho cậu đâu.

Cuộc đời như một sa mạc rộng lớn, cậu chỉ là một hạt cát bé nhỏ, bị cơn gió thổi bay. Trịnh Phồn Tinh không có ba, mẹ lại mất sớm, để lại căn nhà với chút tiền ít ỏi. Cậu phải sớm tự lập. Ông bà ngoại già yếu, cậu không muốn trở thành gánh nặng của ai cả. Việc mưu sinh trong cuộc đời vốn là lao đầu vào bể khổ. Có đôi lúc cậu ước được ai đó nâng niu, được ai đó quan tâm, được ai đó cưng nựng, cậu thèm cảm giác có gia đình. Nhưng ông trời chưa một lần chịu thấu lời thỉnh cầu của cậu.

Trịnh Phồn Tinh đến quán cà phê làm việc. Quán không đông lắm. Chân cậu vẫn nhức nhối khi phải di chuyển. Tiếng chuông reo báo có khách mới vào. Trịnh Phồn Tinh tập tễnh bước ra từ sau quầy. Đi tới bàn xem khách gọi gì. Bê khay đựng đồ uống, đi qua dãy bàn kê hơi khít, chân vấp phải chiếc ghế, tay bưng đồ rung lắc, người cậu bắt đầu chới với đổ về phía trước. Khoảnh khắc bất ngờ, một cánh tay vươn ra đỡ Trịnh Phồn Tinh, đỡ luôn cả khay đồ uống trong tay cậu. Phút bối rối qua đi, Trịnh Phồn Tinh đứng thẳng người, lời cảm ơn mấp mé cửa miệng, chủ nhân của đôi tay vừa đỡ cậu lên đã mở miệng trước.

"Chân cậu chưa đỡ à?"

Cậu chợt thấy cảm giác quen thuộc từ giọng nói trầm ấm vừa cất lên. Trịnh Phồn Tinh ngước mắt, liền nhận ra cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro