3.

Sau ngày hôm đó, cậu bắt gặp Quách Thừa nhiều hơn, ở trên đường tới trường hay gần quán ăn sáng cậu vẫn thường lui tới. Sáng nay xe Trịnh Phồn Tinh hỏng, cậu đi nhờ xe Tống Kế Dương tới trường, cuối giờ phải lên phòng đoàn họp, sợ Tống Kế Dương đợi lâu nên cậu bảo cậu ấy về trước. Giờ tan qua lâu rồi, không mảy may thấy một bóng dáng quen thuộc nào để xin đi nhờ cả. Mải nhòm ngó phía trước tìm người quen mà không để ý phía sau. Quách Thừa đạp xe tới gần, phanh kít lại ngay trước mũi chân Trịnh Phồn Tinh. Đột ngột làm cậu đứng tim.

"Sao cậu ra trễ thế? Lên xe đi, tớ cho đi nhờ!"

Quách Thừa lúc nào cũng cư xử dịu dàng và ga lăng, còn tặng thêm một suất mãn nhãn hiệu là nụ cười tươi rói. Trịnh Phồn Tinh muốn từ chối, nhưng đường phố vắng teo, bến xe bus vẫn còn xa lắc xa lơ, mà giờ này có lẽ chẳng còn xe bus nào chạy nữa. Ngồi sau xe Quách Thừa, giữa hai người là một khoảng lặng, nghe bên tai chỉ thấy tiếng gió vi vu. Nhưng nếu đã có duyên gặp gỡ, thì sự im lặng giữa những người quen thân nhau chưa bao giờ làm ta thấy sượng sùng và nhàm chán.

Quách Thừa đạp xe về nhà cũng tối muộn, nhà sáng đèn, mẹ anh chắc vừa đi công tác về. Ba anh đã lâu không còn về nhà. Ông ấy có cô bồ nhí và đứa con riêng, họ kéo nhau về tổ ấm của mình để mẹ anh lạc lõng giữa căn phòng trống rỗng. Bà chưa bao giờ khóc hay than vãn điều gì với anh, chỉ biết câm nín chịu đựng, úp mặt xuống gối khóc thầm trong đêm tối. Anh thương mẹ, hận người cha - người đã phá nát tổ ấm đẹp đẽ mà mẹ anh đã dày công xây dựng. Quách Thừa lên phòng cất đồ, ăn vội bữa cơm rồi sắp xếp vào bồn rửa. Tự dưng, anh nghĩ đến Trịnh Phồn Tinh. Lúc anh đưa cậu ấy về, ngôi nhà cửa trắng ấy tối ôm, Phồn Tinh bảo cậu sống một mình khiến Quách Thừa tò mò.

Anh ra ban công ngồi, gió đêm thổi nhè nhẹ vờn khẽ khàng. Hương hoa quỳnh trong đêm lan toả khắp vườn, tràn về thấm vào hồn người. Cảm giác êm ái, trong lành đến khó tả. Hoa quỳnh quyến rũ, bí ẩn, đậm chất đê mê, chỉ nở khi về đêm. Anh thấy rõ một rào cản đang chắn không cho anh tiến gần Trịnh Phồn Tinh. Vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu ấy không thể khoá lấp được tâm hồn nhạy cảm, đầy sợ hãi kia. Trong đầu anh nảy ra một vài ý nghĩ có vẻ điên rồ. Nhưng dù sao cũng phải thử thì mới biết nó có thực sự điên rồ hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro