5.

Từ sau buổi sinh nhật Quách Thừa, Phồn Tinh không còn thấy tin nhắn hay hồi âm nào của anh nữa. Như thể  bong bóng xà phòng chợt vỡ tan, biến mất ngay trong khoảnh khắc, không còn gì xót lại. Trịnh Phồn Tinh vẫn đi học, đi làm thêm. Có điều trong lòng cậu có chút gì đó hụt hẫng, mất đi thứ gì đó giống như thói quen hằng ngày. Giá cậu biết được mình bị mất thứ gì để có thể đi tìm lại, để trong lòng thôi bồi hồi, thôi nhớ nhung. Cơn giông kéo đến bất ngờ, mây đen kéo đến, con quái vậy từ đâu đến nuốt trọn chút ánh sáng nhỏ bé của ngày tàn. Những giọt mưa đầu tiên rớt trước mái hiên dần nặng hạt, kêu lộp bộp, tiếng chân người và tiếng xe cộ phía con đường nhạt nhoà...

Có tiếng chuông cửa vang lên. Quái, ai lại đến nhà cậu giữa lúc bão. Trịnh Phồn Tinh lấy ô, bật đèn ngoài sân, chạy ra mở cửa. Cánh cửa cổng vừa hé, cậu chưa kịp nhìn mặt vị khách đã có bóng đen lao đến ôm lấy cậu. Hoảng sợ, Trịnh Phồn Tinh hét lên đấm lên lưng bóng đen ấy. Cánh tay dừng lại khi nghe tiếng nói quen thuộc bên tai. Là Quách Thừa - là người con trai đến khuấy đảo trái tim cậu rồi lặng lẽ bỏ đi giờ trở lại rồi.

Người anh rung lên từng hồi, tiếng nấc nghẹn không dám phát ra thành tiếng kìm nén trong lòng ngực. Trịnh Phồn Tinh không lên tiếng, cũng không chống cự không đẩy anh ra. Hai bóng đen cứ lặng lẽ cùng nhau hoà làm một giữa cơn giông. Quách Thừa thở ra nhè nhẹ, giọng có chút khàn.

"Mẹ anh mất rồi, Tiểu Tinh. Anh sắp phải đi Sing, rời khỏi đây thôi. Nơi này khiến anh đau đớn quá. Ngay cả ông ấy cũng không còn cần anh nữa..."

Lần đầu tiên có người con trai ôm cậu chặt đến thế, lần đầu tiên có người con trai làm cậu buồn đến vậy. Quách Thừa không nói rõ "ông" là ông nào, nhưng chắc người ấy là ba anh. Cánh tay cậu xoa nhẹ lên lưng anh.

Giữa hai người chỉ còn khoảng lặng không lời. Chỉ có họ mới biết, họ thấu hiểu tâm hồn nhau đến đâu. Cuộc đời của mỗi người thiếu niên có ngọt ngào xen lần sóng gió cay đắng khiến họ vấp ngã đau đớn. Nỗi đau đớn ấy hoá ra lại do chính những người thân thiết ruột thịt tạo ra. Khoét sâu vào da thịt của mỗi người thiếu niên một vết thương suốt cuộc đời cũng không thể lành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro