6.
Sau cơn mưa trời còn hửng thêm chút nắng. Trịnh Phồn Tinh tỉnh dậy quơ tay tìm điện thoại xem giờ, vô tình chạm phải mảnh giấy, cậu ngồi hẳn dậy xoa con mắt cho đỡ mờ. [ Cảm ơn Tiểu Tinh, 8 giờ anh bay rồi. Hẹn gặp lại em vào một ngày đẹp trời. - Huy]. Anh ấy không đánh thức cậu dậy, rời đi trong im lặng, chỉ để lại mảnh giấy với vài câu ít ỏi. Đồng hồ đã điểm 07.30, giờ này đi tới sân bay chắc không còn kịp nữa rồi. Trịnh Phồn Tinh nghĩ vậy nhưng vẫn vô thức vẫn ngồi dậy thay quần áo và làm vệ sinh cá nhân. Khóa cửa nhà rồi ra đầu phố bắt taxi, cậu không cầu được gặp chỉ mong thấy hình ảnh chiếc máy bay chở người ấy đi.
Sân bay đông nghịt điều hòa tỏa hơi lạnh mà tay cậu vẫn đầy mồ hôi. Lòng cậu vẫn thấp thỏm mong được gặp mặt anh. Qua ô kính chiếc máy bay đi Singapore đang cất cánh trên đường băng, phóng vút lên bầu trời, từ từ lẩn vào tầng mây không còn thấy hình thấy khối. Đôi chân cậu không nghe lời, cứ đứng đó mong chờ một hình bóng. Trịnh Phồn Tinh cất bước đi ra phía cửa, bất ngờ va vào một người, cậu vội xin lỗi, ngước mắt nhìn lên khiến cậu bàng hoàng. Trịnh Phồn Tinh không tin vào điều ngay trước mắt mình nữa. Mọi âm thanh vụt tắt, mọi hình bóng xung quanh mờ nhoè vì con người ấy trước mắt cậu. Anh ấy vẫn cười cái nụ cười tự dưng cậu thấy ghét quá.
"Anh nghe nói, khi đã yêu thật lòng, Những người đang yêu thần kinh sẽ hơi điên và có xu hướng làm liều. Giờ anh thấy nó đúng quá."
"Anh yêu ai?"
Chất giọng khàn đục vang lên đến cậu còn không tin nổi đây là giọng của chính mình.
"Anh yêu một người có mái tóc xoăn tự nhiên mặt trái xoăn, có lúm đồng tiền trông duyên ơi duyên, và em ấy tên đầy đủ là Trịnh Phồn Tinh, em giúp anh tìm cậu ấy có được không?"
Trịnh Phồn Tinh thấy khóe mắt mình nóng rực, hai dòng nước mắt nóng hổi cứ trào ra. Quách Thừa tiến đến ôm Trịnh Phồn Tinh thật như sợ cậu sẽ chạy mất biến khỏi tầm mắt của mình. Lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được hạnh phúc của một người có gia đình, có người thân, có người yêu thương, có người ghé tai thủ thỉ như vậy.
"Tại sao anh không đi? Ở đây làm anh khổ mà?"
"Anh không biết nữa, tiếng nói của em giữ anh lại đấy! Anh muốn được làm người thân của em, chăm sóc em, mang hạnh phúc đến cho em, có được không?"
Trịnh Phồn Tinh không đáp lại, chỉ gật đầu. Nhìn hướng khác vô thức bật ra câu hỏi. "Tại sao?"
"Không có tại sao gì cả. Chỉ đơn giản là anh thích em, yêu em. Mà yêu thì đâu cần lý do và bao giờ có lý do đâu. Yêu là yêu."
Tiếng loa giục hành khách qua cửa soát vé lên máy bay. Bắt đầu hành trình ở một mình nước mới xa lạ. Hai người họ vẫn bình thản hòa nhịp con tim tìm lại được nhau giữa biển người, hai trái tim đang nở hoa, rễ quấn vào nhau vươn cao dần tới tận trời xanh.
=END=
20220105
Cảm ơn vì đã luôn luôn chờ đợi những cái fic không đầu không cuối, không có quy tắc quy luật. Những chiếc fic mà vui thì tui viết, buồn thì tui quăng đó. Cảm ơn đã luôn bên cạnh. Kết thúc thêm 1 fic Thừa Tinh nữa rồi. Dù nó ngắn nhưng nó là 1 phần của mình và các bạn.
TKS YOU ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro