10


Máy bay hạ cánh êm ái tại sân bay quốc tế của hòn đảo nhiệt đới, cửa cabin vừa mở ra, làn gió biển ẩm ướt và hơi ấm cuốn theo không khí thư giãn đặc trưng của khu nghỉ dưỡng ập tới.


Trì Sính đi đằng trước, đeo kính râm che cả nửa mặt. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và quần short đơn giản nhưng vẻ kiêu ngạo và dáng người cao ráo của anh vẫn thu hút không ít ánh nhìn. Anh chỉ cầm theo một chiếc túi du lịch nhẹ, rõ ràng phần lớn hành lý để lại cho người "khổ sai" phía sau.


Quách Thành Vũ đẩy chiếc xe chất đầy hai chiếc vali lớn, trên cổ còn đeo một chiếc túi máy ảnh Trì Sính đưa cho, gương mặt lại không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn mỉm cười theo sát thiếu gia, ánh mắt gần như dán chặt vào vòng eo thon lộ ra khi Trì Sính giơ tay lên.


"Sính Sính, chậm thôi, không vội, xe đón chắc đã đến rồi." Quách Thành Vũ bước nhanh hơn, đi cạnh anh.


Trì Sính liếc hắn qua kính râm, hừ một tiếng: "Anh trai Quách ơi, ở đây nóng quá ấy." Miệng thì phàn nàn vậy, bước chân lại vô thức chậm lại.


"Lỗi của tôi, lỗi của tôi." Quách Thành Vũ nhanh chóng nhận tội, một tay rảnh rỗi, rất tự nhiên nhận lấy chiếc túi du lịch không nặng lắm từ tay Trì Sính: Đợi chút nữa đến khách sạn là ổn thôi, view hướng ra biển, có điều hoà mát mẻ còn có hồ bơi vô cực, em nhất định sẽ thích."


"Tốt nhất là như thế." Trì Sính hơi hất cằm, như một con mèo kiêu ngạo tận hưởng phục vụ từ a đến z của người hầu riêng.


Chiếc xe đến đón là xe thương mại rộng rãi, đi thẳng đến khu nghỉ dưỡng sang trọng bên bãi biển tư nhân. Dọc đường, hàng cây dừa rợp bóng, biển xanh trời trong, cảnh đẹp như trong bưu thiếp. Chiếc xe lướt qua, Trì Sính tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt sau cặp kính râm thoáng nhìn qua khung cảnh bên ngoài, có vẻ như không mấy quan tâm, nhưng khoé miệng hơi nhếch lên vẫn tiết lộ chút hài lòng của anh.


Quách Thành Vũ bận rộn làm thủ tục check-in, xác nhận với tài xế đặt trước bữa tối, bận rộn không ngơi tay, trong lúc đó vẫn không quên mở một chai nước lạnh đưa cho Trì Sính: "Uống chút nhé, bổ sung nước."


Trì Sính uống hai ngụm nước từ tay hắn, nhíu mày: "Lạnh quá." Quách Thành Vũ lập tức lấy lại chai, dùng lòng bàn tay xoa xoa: "Vậy để lát nữa uống."


Tài xế nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, không nhịn được bật cười. Quách Thành Vũ cũng cười tươi đáp lại, có chút khoe khoang như thể đang nói: "Nhìn xem, người nhà tôi khó chiều mà cũng đáng yêu."


Phòng khách sạn quả thật không có gì thất vọng, ban công nhìn ra biển góc 180 độ, phòng ngủ rộng rãi hướng ra biển trời xanh biếc, nội thất thiết kế phong cách hiện đại tối giản, vừa thoải mái vừa sang trọng.


Trì Sính vừa vào cửa đã đi thẳng tới bảng điều khiển điều hoà, hạ nhiệt độ xuống hai độ, rồi ném mình xuống sofa mềm mại, thở phào: "Cuối cùng cũng sống lại rồi."


Quách Thành Vũ "cần cù chịu khó" cẩn thận sắp xếp lại hành lý, lấy gối và dép lê của Trì Sính ra xếp gọn gàng. Hắn quỳ một chân bên cạnh sofa, xoa bóp bắp chân cho Trì Sính: "Mệt rồi nhỉ? Bay lâu như vậy. Tối nay muốn ăn gì? Khách sạn có vài nhà hàng được đánh giá khá tốt, hải sản, món Pháp hay đặc sản địa phương?"


Trì Sính nhắm mắt, tận hưởng cảm giác vừa đủ lực ở bắp chân, lười biếng mở miệng: "Gì cũng được." Điều mà Quách Thành Vũ sợ nhất là "gì cũng được" này, nó thường dẫn đến vòng lặp vô tận kéo dài nửa tiếng đồng hồ:


"Em muốn ăn gì?" - "Gì cũng được."

"Cái này thì sao?" - "Không muốn ăn lắm."

"Vậy còn cái này?" - "Bình thường."


Mắt hắn nhìn một vòng, ý tưởng loé lên trong đầu, ghé sát vào tai Trì Sính, hạ giọng, giọng điệu mờ ám: "Hay là... ăn chút 'món khai vị' trước?"


Trì Sính mở mắt, kính râm đã được tháo ra, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hắn mang ý cảnh cáo lại có chút quyến rũ: "Quách Thành Vũ, anh là gấu bông à? Trong đầu có nghĩ được cái gì khác nữa không?"


"Đối với em, không thể." Quách Thành Vũ cười tươi như hoa, hôn nhẹ môi anh một cái rồi nhanh nhẹn nhảy ra, tránh được cú đá của Trì Sính: "Vậy tôi đi sắp xếp. Đảm bảo làm thiếu gia hài lòng!"


Cuối cùng bữa tối được đặt tại một nhà hàng ngoài trời bên bờ biển. Những chiếc bàn ăn trắng được bày trên cát mịn, ánh nến lung linh, sóng biển rì rào vỗ về bãi cát rồi lại rút đi, phát ra âm thanh như thì thầm.


Trì Sính thay sang một chiếc sơ mi lụa. Gió đêm thổi tung những sợi tóc loà xoà trên trán, dưới ánh nến, các đường nét trên khuôn mặt càng trở nên tinh tế, thậm chí mang theo chút dịu dàng thư thái. Anh cắt con tôm hùm trên đĩa, động tác tao nhã, quả thực không chê vào đâu được với sắp xếp của Quách Thành Vũ.


Quách Thành Vũ bận rộn lột vỏ tôm, gỡ xương cá, rót rượu cho Trì Sính, bản thân cũng chỉ ăn vài miếng, nhưng nhìn Trì Sính ăn cũng mãn nguyện: "Thử cái này xem." Quách Thành Vũ đưa miếng tôm to đã lột vỏ có sẵn nước sốt đến môi Trì Sính: "Đây là món đặc trưng của họ." Trì Sính há miệng, nhai từ từ, gật đầu: "Cũng được."


Quách Thành Vũ cười như được mùa, hơn cả khi mình ăn. Hắn biết, từ miệng Trì Sính nói "cũng được" thì gần như nghĩa là "rất ngon".


Bữa tối đang diễn ra giữa chừng, bỗng nhiên từ xa, bầu trời pháo hoa nổ rực rỡ, hình như là chương trình đặc biệt mà khách sạn chuẩn bị dành tặng khách. Ánh sáng nhiều màu sắc chiếu sáng cả mặt biển, cũng làm sáng lên đôi mắt của Trì Sính.


Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn, ánh sáng chói loà phản chiếu trong đôi mắt, khoé miệng bất giác nhếch lên. Quách Thành Vũ nhìn mà ngẩn người, quên cả lấy điện thoại ra chụp. Trong mắt hắn, dù những chùm pháo hoa có đẹp đến đâu, vạn phần không sánh bằng góc nghiêng của Trì Sính lúc này.


"Nhìn ngốc cái gì đấy?" Trì Sính cảm nhận được ánh mắt hắn, quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn si mê của hắn, có hơi không thoải mái liếc hắn một cái.


"Nhìn em." Quách Thành Vũ buột miệng, đôi mắt dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chìm đắm: "Em đẹp hơn cả pháo hoa."


Tai Trì Sính nóng bừng, quay mặt đi cầm ly rượu nhấp một ngụm, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được nhếch môi: "Quách công chúa cũng không kém." Quách Thành Vũ chỉ cười, lặng lẽ nắm lấy tay anh dưới gầm bàn, mười ngón đan xen. Trì Sính không phản kháng mà còn nắm chặt hơn.


Sau bữa tối, hai người tản bộ dọc bờ biển. Biển đêm sâu thẳm và huyền bí, tiếng sóng vỗ rì rào. Rời xa khung cảnh quen thuộc, dường như không khí cũng trở nên mờ ảo và thư giãn.


Trì Sính hiếm khi không vội về, thậm chí còn cởi giày, chân trần hoà vào làn nước biển mát lạnh, để sóng biển liên tục vỗ vào mắt cá chân. Quách Thành Vũ cầm giày của anh, chậm rãi theo sau, nhìn bóng lưng gầy gò phía trước, cảm thấy trong lòng mềm nhũn.


"Quách Thành Vũ." Trì Sính đột nhiên dừng bước, quay người lại.

"Ừm?" Quách Thành Vũ bước nhanh tới.

"Cõng tôi." Trì thiếu gia ra lệnh như thể là điều hiển nhiên.


Quách Thành Vũ dừng lại một chút, cười khẽ, không chút do dự hạ người nửa ngồi nửa quỳ: "Tuân lệnh, công chúa." Trì Sính trèo lên tấm lưng vững chãi ấm áp của hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Quách Thành Vũ cõng anh nhẹ nhàng, chầm chậm đi dọc bờ biển.


"Nặng không?" Trì Sính tựa cằm lên vai Quách Thành Vũ, nói khẽ.


"Rất nhẹ. Sau này phải cho em ăn nhiều hơn." Quách Thành Vũ quay đầu lại, má chạm vào những sợi tóc mềm mại của Trì Sính, trong lòng ngứa ngáy.


"Chê tôi gầy?" Trì Sính bất mãn kẹp cổ hắn.


"Không dám, không dám. Em như thế nào cũng đẹp, tôi đều thích." Quách Thành Vũ vội vàng biểu đạt lòng trung thành.


Gió biển thổi, ánh sao như rơi xuống, thế giới dường như chỉ còn lại hai người và biển cả mênh mông. Trì Sính nằm yên trên lưng Quách Thành Vũ, cảm nhận nhịp tim và bước chân đều đặn, một cảm giác an toàn chưa từng thấy bao trùm lấy anh. Anh nhắm mắt, hít hà mùi hương quen thuộc, dễ chịu toả ra từ Quách Thành Vũ.


Về tới phòng, bầu không khí ấm áp ban nãy nhanh chóng thay đổi. Vừa vào phòng, Quách Thành Vũ đã ép Trì Sính ở cửa, hôn lên. Nụ hôn mang theo vị mặn của gió biển, hương thơm nồng nàn của rượu vang đỏ, hơn nữa là mang theo cả ham muốn không che giấu đã tích tụ suốt cả ngày.


Trì Sính đáp lại hắn, chủ động hơn thường lệ, luồn tay qua mái tóc ngắn của Quách Thành Vũ. Cả đoạn đường quấn lấy nhau từ cửa vào đến phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp nơi.


Đến đoạn tình cảm cao trào, Quách Thành Vũ ôm Trì Sính lật người, để anh nằm trên người mình, những nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ và xương quai xanh ướt đẫm mồ hôi của anh.


"Sính Sính..." Hắn gọi khẽ, giọng hơi khàn đầy gợi cảm.

"Ừm..." Trì Sính uể oải đáp, toàn thân mềm nhũn, ngay cả đầu ngón tay cũng thấy vẻ mệt mỏi.


Quách Thành Vũ nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn dễ bảo hiếm có của anh, yêu không chịu được, lại muốn trêu chọc: "Thiếu gia, dịch vụ có hài lòng không? Cho một đánh giá năm sao nhé?"


Trì Sính mở mắt liếc hắn, ánh mắt vì cảm xúc mà long lanh, hoàn toàn không có một chút sức uy hiếp nào, ngược lại quyến rũ chết người. Anh giơ bàn tay đau nhức vỗ nhẹ má Quách Thành Vũ: "Đánh giá kém... kỹ thuật cần cải thiện."


Quách Thành Vũ cười nhẹ, nắm lấy tay anh, hôn lên đầu ngón tay: "Vậy... tôi sẽ cố gắng hết sức để thiếu gia thay đổi đánh giá nhé?"


Nói xong, không đợi Trì Sính phản ứng, một nụ hôn sâu khác rơi xuống, chặn lại phản đối và cứng miệng.


Tiếng sóng vỗ không ngừng nghỉ ngoài cửa sổ, tựa như tiếng thì thầm của những cặp đôi yêu nhau, nhẹ nhàng bao bọc lấy đôi tình nhân đang quấn quýt trong phòng. Kỳ nghỉ chỉ mới bắt đầu và Quách Thành Vũ tự tin có thể đảm bảo đem lại trải nghiệm năm sao hoàn hảo cho thiếu gia khó tính nhưng đáng yêu nhà mình. Dù sao, lợi thế và niềm vui lớn nhất của hắn là nuông chiều vô hạn và yêu thương người trong lòng, cho đến khi anh không thể nói "không".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro