2
Tiếng động long trời lở đất trong bếp đã báo hiệu cho kỳ tích đầu tiên trong "công cuộc nhập cư" vào lãnh địa riêng của Quách Thành Vũ. Chiếc nồi súp inox còn mới toanh, mang theo một vẻ bi tráng gần như tuyệt vọng, lăn từ bếp xuống, "loảng xoảng" một tiếng thật mạnh trên nền gạch men sáng bóng. Nắp nồi lăn tròn ra xa, để lại một bãi chiến trường gồm nước súp và vài cọng rau trơ trọi.
Trì Sính đứng cứng đờ tại chỗ, ngón tay vẫn còn cảm giác đau nhói do bị cán nồi nóng bỏng làm bỏng. Vài giọt nước súp nóng hổi văng lên ống tay áo chiếc sơ mi thủ công đắt tiền của anh, loang lổ những vết bẩn màu sẫm. Anh nhìn chằm chằm vào bãi chiến trường trên sàn, quai hàm căng cứng. Một cảm giác bực bội xen lẫn sự xấu hổ và tức giận vì bị bắt gặp trong tình trạng lúng túng dâng lên đến tận đỉnh đầu. Dưới ánh đèn sáng choang của nhà bếp, anh giống như một con mãnh thú non trẻ lỡ bước vào tổ ấm tinh tế của con người, nhưng lại vụng về làm đổ mọi thứ.
Tiếng bước chân vững chãi từ xa lại gần, dừng lại ở cửa bếp. Quách Thành Vũ nghiêng người dựa vào khung cửa, chất liệu vải mềm mại của bộ đồ ở nhà cũng không thể che giấu được sự tự tin và vẻ quyền lực vốn có của hắn. Ánh mắt hắn lướt qua chiếc nồi đã "anh dũng hy sinh" trên sàn, rồi lại dừng trên gương mặt căng thẳng và những ngón tay ửng đỏ vì bỏng của Trì Sính, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong rất nhẹ. Nụ cười đó không hề có chút trách móc nào, ngược lại, nó mang một vẻ thấu hiểu, thậm chí... một niềm vui sướng kín đáo.
"Chậc." Hắn thốt ra một âm tiết ngắn gọn, rồi bước tới gần.
Trì Sính nghển cổ, cố gắng duy trì chút sĩ diện ngạo mạn cuối cùng, nhưng giọng nói lại trở nên cứng nhắc vì cơn hoảng sợ ban nãy và sự lúng túng hiện giờ: "...Cái nồi trơn quá."
Quách Thành Vũ dường như không nghe thấy lời biện bạch vụng về ấy, hắn đi thẳng đến trước mặt Trì Sính, không nói không rằng nắm lấy cổ tay vẫn đang cứng đờ trong không trung của anh. Bàn tay hắn rộng và mạnh mẽ, mang theo hơi ấm. Những đầu ngón tay có vết chai mỏng, không thể từ chối mà trải phẳng những ngón tay ửng đỏ vì bỏng của Trì Sính lên lòng bàn tay mình. Vệt đỏ đó nổi bật trên làn da trắng lạnh của Trì Sính một cách chói mắt.
"Không biết nấu ăn thì đừng động vào mấy thứ này," Giọng Quách Thành Vũ trầm thấp, giống như một miếng nhung ấm áp lướt qua màng nhĩ, mang theo một sự chắc chắn đầy tự nhiên. Lực nắm ở cổ tay Trì Sính không mạnh, nhưng lại mang một ý nghĩa không thể thoát ra. Đầu ngón tay cái của hắn vô thức nhẹ nhàng xoa xoa quanh vết đỏ, khiến Trì Sính khẽ rùng mình. "Làm bị thương cả tay rồi, không đáng."
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt Trì Sính đang sáng lên bất thường vì cố kìm nén cảm xúc. Nụ cười nhẹ trên môi càng sâu hơn, hắn dứt khoát nói nốt vế sau, giống như tuyên bố chủ quyền lãnh thổ một cách không thể nghi ngờ: "Tôi nấu cho cậu ăn, tôi nuôi cậu."
Yết hầu của Trì Sính lăn lên lăn xuống một cách dữ dội. Anh muốn phản bác, muốn giãy giụa, muốn nói rằng ai mà thèm được hắn nuôi. Nhưng nơi cổ tay bị nắm chặt lại truyền đến một hơi ấm liên tục và an tâm, ánh mắt của Quách Thành Vũ vừa chuyên chú vừa thành thật, chặn đứng mọi lời mạnh miệng của anh trong cổ họng. Cuối cùng, anh chỉ biết quay mặt đi, khịt mũi một tiếng rất khẽ, gần như là bực bội, coi như là ngầm đồng ý.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Trì Sính hoàn toàn bị Quách Thành Vũ tiếp quản một cách ngăn nắp. Ba bữa mỗi ngày, đều đặn như một cỗ máy chính xác. Dù Trì Sính đang lười biếng nằm phơi nắng trên ban công hay cau mày nhìn màn hình máy tính trong thư phòng, chỉ cần Quách Thành Vũ nói một tiếng "Ăn cơm thôi", giọng nói không cao nhưng luôn xuyên qua không gian, chính xác lọt vào tai anh. Trên bàn ăn luôn bày những món anh thích, nhiệt độ vừa phải. Quách Thành Vũ dường như đã nắm rõ mọi thói quen kén ăn của anh: Hành, gừng, tỏi mà anh không thích đều được nhặt sạch, còn những hương vị anh yêu thích thì được làm nổi bật đến mức tối đa.
Cuộc sống được "nuôi dưỡng" này, chỉ việc giơ tay là có quần áo mặc, há miệng là có cơm ăn, ban đầu khiến Trì Sính cảm thấy khó chịu, như thể bị trói buộc bởi một xiềng xích vô hình. Nhưng sự chăm sóc của Quách Thành Vũ lại len lỏi một cách vô cùng tự nhiên, nhẹ nhàng như mưa dầm thấm đất, trong sự mạnh mẽ lại ẩn chứa một sự thoải mái không thể chối từ. Trì Sính ngoài miệng không nói gì, nhưng cơ thể lại dần quen với cảm giác được sắp xếp chu đáo này, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh một sự phụ thuộc kín đáo, đến mức chính anh cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Cho đến một buổi chiều cuối tuần đó.
Quách Thành Vũ hiếm hoi có một buổi gặp mặt nên ra ngoài. Trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình Trì Sính. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn, đổ bóng dài trên sàn nhà. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng bụi bay. Một sự bồn chồn không rõ nguyên nhân lặng lẽ trỗi dậy trong lòng Trì Sính. Anh nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, lại liếc qua gian bếp quá đỗi yên tĩnh và sạch sẽ. Khi ý nghĩ đó nảy sinh, nó giống như một cây dây leo điên cuồng quấn lấy anh - Anh muốn thử.
Không phải để chứng minh điều gì, và càng không phải để lấy lòng Quách Thành Vũ. Có lẽ, chỉ là muốn xem liệu bản thân có làm được không? Hoặc... đơn giản chỉ là, muốn làm một thứ gì đó chỉ dành cho người đó? Trì Sính lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ có chút sướt mướt ấy, nhưng bước chân lại không tự chủ mà di chuyển về phía nhà bếp.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu, ánh mắt anh đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở một hộp thịt gà tươi - món gà cay. Quách Thành Vũ thỉnh thoảng sẽ làm món này. Mỗi lần bưng lên bàn, mùi thơm nồng nàn và cay nồng đó luôn ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Trì Sính. Nhìn anh ăn đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi mà vẫn không thể ngừng đũa, ý cười trong mắt Quách Thành Vũ luôn vô thức mà sâu thêm.
Chính là nó. Trì Sính tự cổ vũ bản thân, lấy điện thoại ra, mở công thức nấu ăn đã tìm sẵn, vẻ mặt nghiêm trọng, như thể đang thực hiện một nhiệm vụ gỡ bom phức tạp và tinh vi.
Việc chặt gà khá thuận lợi, mặc dù kích thước không đều nhau lắm. Đổ dầu, bật bếp, làm theo hướng dẫn trong công thức, nhiệt độ dầu phải đạt "bảy phần nóng". Trì Sính nhìn chằm chằm vào mặt dầu phẳng lặng trong nồi, sự kiên nhẫn dần cạn kiệt. Bảy phần nóng? Làm sao để phán đoán? Anh cau mày, thử ném một miếng da gà nhỏ vào.
"Xèo—"
Tiếng dầu nổ lách tách vang lên, vài giọt dầu nóng hổi bất ngờ bắn vào mu bàn tay anh, đau đến mức anh hít một hơi lạnh, đột ngột lùi lại một bước. Dầu trong nồi dường như bị sự xáo động nhỏ này làm cho tức giận, bắt đầu nổi những bọt nhỏ li ti.
Trì Sính cắn răng, cắm đầu, đổ gần hết một bát gà đã tẩm bột vào!
"Ầm!"
Chảo dầu nổ tung! Một luồng khói trắng bốc lên ngay lập tức, hòa cùng mùi thơm cay nồng của ớt bột và tiêu bột bị dầu nóng kích hoạt, tuôn trào ra như một vụ phun trào núi lửa. Những giọt dầu nóng văng tứ tung, kêu tanh tách, cả bếp trở nên hỗn độn. Khói cuồn cuộn, nhanh chóng lan khắp nhà bếp, thậm chí tràn cả ra phòng khách. Mùi cay xộc thẳng vào mũi, khiến Trì Sính nước mắt giàn giụa, cúi người ho sù sụ, không mở nổi mắt. Anh luống cuống muốn tắt bếp, nhưng khói dầu và những giọt dầu bắn ra liên tục buộc anh phải lùi lại, tiếng ho xé lòng.
Đúng lúc Trì Sính bị khói dầu làm choáng váng, lúng túng, thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa vặn ổ khóa gấp gáp. Gần như ngay lập tức, ở lối vào vang lên giọng nói căng thẳng đầy lo lắng của Quách Thành Vũ: "Trì Sính?"
Cảnh tượng khói cuồn cuộn khiến đồng tử Quách Thành Vũ co lại đột ngột. Hắn không kịp thay giày, lao thẳng vào bếp chỉ với vài bước. Dáng người cao lớn mang theo một luồng gió mạnh, ngay lập tức xé tan làn khói dày đặc. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Trì Sính đứng trước bếp lộn xộn, mặt đỏ bừng vì bị sặc, khóe mắt còn vương những giọt nước mắt sinh lý.
"Có chuyện gì vậy? Bị thương ở đâu không?" Giọng Quách Thành Vũ trầm hơn và gấp gáp hơn bình thường rất nhiều, mang theo sự lo lắng không thể nhầm lẫn. Hắn tóm lấy vai Trì Sính, lực mạnh, nhanh chóng quét mắt lên xuống, xác nhận anh không bị bỏng. Đường quai hàm căng thẳng mới hơi thả lỏng một chút, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Ánh mắt hắn sắc bén quét qua chảo dầu vẫn còn bốc khói và những mảnh vụn nguyên liệu vương vãi trên bếp.
Trì Sính bị hắn quát làm cho sững sờ. Sau đó là sự bẽ bàng và xấu hổ dâng lên, trộn lẫn với nỗi sợ hãi còn sót lại vì suýt nữa làm nổ tung nhà bếp. Anh đột ngột giật tay ra khỏi Quách Thành Vũ, vẻ đỏ bừng trên mặt do ho và khói dầu hun càng sâu hơn. Anh cứng cổ, cầm lấy mấy miếng gà có màu sẫm bất thường, thậm chí cả những vết cháy đen đáng ngờ trên mép.
"Không... không sao!" Giọng anh hơi khàn, mang theo dư âm của cơn ho. Nhưng động tác lại nhanh đến lạ thường, mang theo một sự liều lĩnh, anh trực tiếp nhặt một miếng gà trông "thảm hại" nhất, bất chấp tất cả nhét vào miệng Quách Thành Vũ.
"Ăn thử đi!" Giọng Trì Sính cao hơn một chút, mang theo ý vị gần như là khiêu khích, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào đôi môi của Quách Thành Vũ. Trong ánh mắt đó ẩn chứa một chút căng thẳng và... mong đợi cực kỳ nhỏ mà chính anh cũng không nhận ra? "Đặc biệt làm cho cậu đấy!"
Ánh mắt Quách Thành Vũ lướt từ gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Trì Sính, đến miếng gà tỏa ra mùi cháy khét kỳ quái, được bọc trong lớp nước sốt sẫm màu đáng ngờ. Làn khói dày đặc trong bếp vẫn chưa tan hết, trong không khí ngoài mùi cay nồng còn lơ lửng mùi cháy khét nồng nặc. Hắn không hề dừng lại, thậm chí không một chút do dự, cứ thế há miệng ngậm miếng gà nhỏ từ tay Trì Sính.
Khoảnh khắc răng cắn xuống, một hương vị phức tạp khó tả bùng nổ trong khoang miệng. Hạt muối dường như chưa tan, mặn chát đến đắng nghét. Ngay sau đó là vị đắng của than cháy, lấn át tất cả các hương vị khác, xông thẳng lên đỉnh đầu. Vị cay của ớt thì ngoan cường bứt phá, nhưng chỉ còn lại cảm giác khô nóng và khó chịu, trộn lẫn với vị chua ngọt kỳ lạ (có lẽ là giấm bị cho quá nhiều?), tạo thành một trải nghiệm ẩm thực thảm họa.
Cơ mặt của Quách Thành Vũ căng cứng một cách gần như không thể nhận ra, yết hầu khó khăn lên xuống một cái. Hắn không hề nhai, gần như dựa vào ý chí mạnh mẽ mà nuốt trọn miếng gà tập hợp tất cả "mùi vị kỳ lạ" trên đời kia. Thực quản có cảm giác hơi khó chịu, như bị cào xước.
"Khụ..." Hắn ho nhẹ một tiếng, nén lại cảm giác khó chịu dâng lên từ sâu trong cổ họng. Khi hắn ngẩng lên nhìn Trì Sính, đáy mắt sâu thẳm đã trở lại vẻ tĩnh lặng, thậm chí còn nở một nụ cười cực kỳ nhạt, có thể coi là dịu dàng. Giọng hắn có chút khàn, nhưng lại rõ ràng đến lạ, vang vọng trong căn bếp vẫn chưa tan hết khói: "Ngon lắm."
(Đấy khen đi mốt ngộ độc cả đôi là tôi cười vô mặt =]])
Hai từ này như có ma lực, ngay lập tức phá vỡ lớp vỏ bọc kiên cố của Trì Sính. Vẻ hung hăng và khiêu khích trên mặt anh tan biến như thủy triều rút, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng thuần túy và một chút ngượng ngùng khó nhận ra. Tai anh nóng ran một cách muộn màng, lan dần đến chóp tai, nổi bật trên làn da trắng nõn. Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào những ngón tay dính dầu mỡ của mình. Giọng nói bỗng trở nên nhỏ đi, mang theo chút do dự, lại giống như thăm dò, nhỏ như tiếng muỗi kêu hỏi: "Vậy... ngày mai cậu muốn ăn gì?"
Mùi khói dầu và mùi cháy khét nồng nặc trong không khí dường như đông cứng lại vào khoảnh khắc này. Ánh mắt Quách Thành Vũ khóa chặt vào hàng mi cụp xuống của Trì Sính và vành tai đang nhanh chóng đỏ lên đến mức như rỉ máu. Vẻ mềm yếu và sự vụng về lấy lòng ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh ấy, giống như một chiếc lông vũ, chính xác gãi đúng chỗ ngứa ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim hắn. Có thứ gì đó bùng lên trong lồng ngực hắn, mang theo sức nóng bỏng cháy.
Hắn đột nhiên hành động không có bất kỳ báo trước nào. Thân hình cao lớn tiến lên một bước với sức ép không thể cưỡng lại, ngay lập tức rút ngắn khoảng cách vốn đã không còn nhiều giữa hai người. Một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ với lực kiểm soát tuyệt đối, đột ngột siết lấy gáy Trì Sính!
Trì Sính chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, một hơi thở quen thuộc, thoang thoảng mùi nước cạo râu mạnh mẽ bao trùm lấy anh. Ngay sau đó, đôi môi ấm áp với lực đạo không thể nghi ngờ đã đè xuống, chính xác bắt lấy môi anh.
"Ưm!" Toàn thân Trì Sính cứng đờ, não bộ ngay lập tức trống rỗng. Chỉ có cảm giác nóng bỏng từ gáy và lực nghiền ép từ đôi môi là vô cùng rõ ràng.
Nụ hôn này đến một cách dữ dội và trực tiếp, mang theo sự mạnh mẽ trong xương tủy của Quách Thành Vũ và sự chiếm hữu không hề che giấu của hắn vào lúc này. Đầu lưỡi mang theo hơi nóng bỏng, không thể chối từ cạy mở kẽ răng anh, công thành chiếm đất, bá đạo càn quét từng tấc trong khoang miệng anh, mang theo một vẻ thèm khát nếm trải. Anh rõ ràng nếm được vị mặn chát và vị chua, ngọt, đắng, cay kỳ quái còn sót lại của món gà cay thảm họa do chính tay anh làm. Tuy nhiên, hương vị này trong hơi thở của Quách Thành Vũ, lại ma sát tạo ra một giải thích nóng bỏng khác lạ.
Đúng lúc Trì Sính bị hôn đến mức hơi thở hỗn loạn, gần như nghẹt thở, Quách Thành Vũ lùi lại một chút nhưng môi vẫn không rời, mà lưu luyến, với một sự mút mát nóng bỏng, nhẹ nhàng liếm qua khóe môi hơi sưng đỏ của Trì Sính - Nơi dính một chút nước sốt màu nâu sẫm khi nãy Trì Sính đút cho hắn.
Tiếng mút nhẹ nhàng trong căn bếp yên tĩnh, chỉ còn lại hai hơi thở dồn dập, trở nên rõ ràng và đầy ám muội.
Trán Quách Thành Vũ tựa vào trán anh, chóp mũi chạm nhau, hơi thở nóng bỏng quấn quýt. Giọng hắn trầm khàn, mang theo tiếng thở dốc nặng nề và một nụ cười thỏa mãn, giống như những hạt cát nóng bỏng cọ xát vào màng nhĩ của Trì Sính, rõ ràng tuyên bố đáp án:
"Ăn em."
*Đổi xưng hô thôi chứ sắp húp đc rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro