9


Trì Sính cảm thấy anh có lẽ bị sốt rồi, nếu không tại sao toàn thân lại rã rời, đầu óc còn quay cuồng.


Anh cố gắng chống người ngồi dậy khỏi giường, mò điện thoại xem giờ -- 10 giờ 30 sáng. Anh lại ngủ đến giờ này, hơn nữa Quách Thành Vũ lại không đến làm phiền anh.


Chuyện này không bình thường.


Trì Sính ôm trán, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Hình như là cùng Quách Thành Vũ đi dự một buổi tiệc rượu, sau đó... sau đó anh không còn ấn tượng gì nữa. Anh chỉ nhớ bản thân đã uống khá nhiều, Quách Thành Vũ luôn ở bên cạnh dõi theo, sau đó hình như còn ghen vì anh và người khác đứng quá gần.


"Tên khốn..." Trì Sính lẩm bẩm chửi một tiếng, không biết là mắng Quách Thành Vũ hay mắng cơ thể không chịu thua của chính mình.


Anh thử bước xuống giường, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, đành phải nằm xuống lại. Lúc này anh mới không thể không thừa nhận, bản thân thực sự đã bị bệnh.


Trì Sính hiếm khi bị bệnh, cả năm trời ngay cả cảm cúm cũng khó có một lần. Vì vậy, một khi bị bệnh, anh sẽ trở nên vô cùng khó chiều, tính tình tệ hơn bình thường gấp mười lần.


Ngay lúc anh chuẩn bị gọi điện thoại mắng Quách Thành Vũ một trận thì cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đẩy ra.


"Tỉnh rồi à?" Quách Thành Vũ bưng một cốc nước bước vào, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa mà Trì Sính ghét nhất: "Thấy sao rồi?"


"Chưa chết được." Trì Sính bực bội đáp lại, quay mặt đi không nhìn hắn.


Quách Thành Vũ cũng không tức giận, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay sờ trán Trì Sính.


"Đừng chạm vào tôi!" Trì Sính muốn tránh, nhưng vì chóng mặt nên chậm mất một bước.


Lòng bàn tay Quách Thành Vũ ấm áp và khô ráo, áp vào trán đang nóng rực rất dễ chịu, nhưng Trì Sính tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều đó.


"Bị sốt rồi." Quách Thành Vũ nhíu mày: "Tối qua không nên để em uống nhiều như vậy, đáng lẽ lúc em đứng ngoài ban công hóng gió là tôi nên kéo em vào rồi."


"Đừng có nói cái kiểu sau khi sự việc xảy ra mới tiếc nuối ở đây." Trì Sính lườm hắn một cái, nhưng vì vẻ mặt ốm yếu nên ánh lườm này hoàn toàn không có uy hiếp, ngược lại còn khiến Quách Thành Vũ thấy đáng yêu chết đi được.


"Phải phải phải, là lỗi của tôi." Quách Thành Vũ cười hiền lành, "Uống thuốc đã rồi ăn chút cháo."


"Không ăn." Trì Sính dứt khoát từ chối, "Anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ."


Quách Thành Vũ đã sớm đoán trước được sẽ như vậy. Trì Sính khi bị bệnh còn ngang ngược bướng bỉnh hơn bình thường, giống hệt một đứa trẻ đang giận dỗi.


"Không được, bắt buộc phải uống thuốc." Quách Thành Vũ hiếm hoi tỏ ra cứng rắn, "Em tự uống, hay để tôi đút cho?"


Trì Sính quay phắt đầu lại, suýt nữa lại chóng mặt: "Quách Thành Vũ anh gan to rồi đấy à? Dám uy hiếp tôi?"


"Không dám." Quách Thành Vũ nói miệng như vậy, nhưng tay lại đưa viên thuốc đến gần hơn, "Chỉ là nghĩ cho em thôi."


Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Trì Sính đành chịu thua -- chủ yếu là vì anh quá khó chịu, không còn sức lực để tiếp tục cãi cọ nữa.


"Đưa đây." Anh bực bội đưa tay ra.


Quách Thành Vũ đặt viên thuốc vào lòng bàn tay anh, rồi đưa cốc nước. Trì Sính nuốt thuốc xong liền nằm xuống lại, quay lưng về phía Quách Thành Vũ, ra vẻ rõ ràng là "Tôi không muốn nói chuyện với anh".


Quách Thành Vũ cười khẽ, không những không đi, ngược lại còn bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Trì Sính.


"Anh làm gì đấy!" Trì Sính kinh ngạc quay người, nhưng vì động tác quá mạnh mà choáng váng.


"Giúp em lau người hạ nhiệt." Quách Thành Vũ nói một cách đương nhiên, "Em ra mồ hôi rồi, không lau khô sẽ còn nghiêm trọng hơn."


"Tôi không cần!" Trì Sính túm lấy cổ tay Quách Thành Vũ, nhưng vì đang bệnh nên không có sức.


Quách Thành Vũ dễ dàng thoát ra, tiếp tục hành động: "Đừng làm loạn, sẽ xong nhanh thôi."


Trì Sính còn muốn phản kháng, nhưng khi Quách Thành Vũ dùng chiếc khăn ấm áp lau cơ thể anh, anh buộc phải thừa nhận đúng là dễ chịu hơn nhiều. Chiếc khăn đi qua đâu mang lại một cảm giác mát mẻ, giảm bớt sự nóng bức do sốt gây ra.


"Quay người lại." Quách Thành Vũ khẽ nói.


Trì Sính trừng mắt nhìn hắn, sau nửa buổi mới miễn cưỡng lật người. Quách Thành Vũ cẩn thận lau lưng cho anh, động tác dịu dàng đến mức khiến Trì Sính hơi muốn khóc.


Chết tiệt, chắc chắn là do bị sốt nên mới trở nên yếu đuối. Trì Sính nghĩ, vùi mặt vào gối.


Lau người xong, Quách Thành Vũ giúp Trì Sính thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, rồi lại bưng đến một bát cháo.


"Tôi tự ăn." Trì Sính nói trước, sợ Quách Thành Vũ lại đòi đút cho anh.


Quách Thành Vũ nhướng mày, nhưng vẫn đưa bát cháo qua. Trì Sính miễn cưỡng ăn được nửa bát thì không ăn nổi nữa, Quách Thành Vũ cũng không ép, nhận lấy bát đặt lên tủ đầu giường.


"Ngủ tiếp đi, tôi ở đây với em." Quách Thành Vũ nói.


"Vậy anh đừng đi." Trì Sính lầm bầm, nhưng cũng không đuổi người. Anh thực sự cảm thấy kiệt sức, nhắm mắt lại không lâu sau liền ngủ thiếp đi.


Giấc ngủ này rất sâu, khi anh tỉnh lại lần nữa, trời đã tối. Trì Sính cảm thấy tốt hơn nhiều, mặc dù còn hơi yếu, nhưng ít nhất đầu không còn chóng mặt nữa.


Anh phát hiện Quách Thành Vũ thật sự vẫn còn ở trong phòng, ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ xử lý tài liệu, chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, có lẽ là sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.


Trì Sính lặng lẽ nhìn bóng lưng Quách Thành Vũ. Người đàn ông này luôn như vậy, chăm sóc anh chu đáo từng li từng tí, bao dung mọi tính khí xấu của anh. Ngay cả bản thân anh cũng thấy đôi khi mình quá đáng, nhưng Quách Thành Vũ lại chưa bao giờ than phiền.


Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Quách Thành Vũ ngẩng đầu lên, thấy Trì Sính đã tỉnh, lập tức đặt tài liệu xuống đi tới.


"Em thấy đỡ hơn chưa?" Quách Thành Vũ lại đưa tay thử nhiệt độ trên trán Trì Sính, "Ừm, hết sốt rồi."


Trì Sính không tránh né, chỉ khẽ hừ một tiếng thể hiện vẫn còn chưa thoải mái.


"Đói không? Muốn ăn gì?" Quách Thành Vũ hỏi.


Trì Sính lắc đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cau mày hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty à?"


"Không có chuyện gì lớn, xử lý từ xa là được." Quách Thành Vũ nói một cách nhẹ nhàng.


Trì Sính biết Quách Thành Vũ chắc chắn đã từ chối công việc quan trọng. Gã cuồng công việc này bình thường hận không thể ngủ luôn ở công ty, giờ lại vì chăm sóc anh mà ở nhà cả ngày.


"Nói dối," Trì Sính nói miệng như vậy, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.


Quách Thành Vũ cười, hắn quá hiểu Trì Sính, biết đây đã là cách biểu đạt lời cảm ơn rồi.


"Có muốn tắm không? Ra mồ hôi rồi tắm một cái sẽ dễ chịu hơn." Quách Thành Vũ đề nghị.


Trì Sính suy nghĩ một lát, gật đầu. Anh lúc này quả thực cảm thấy toàn thân dính nhớp, rất khó chịu.


Quách Thành Vũ đỡ anh dậy, Trì Sính vốn định từ chối, nhưng chân vẫn còn hơi mềm, đành mặc kệ Quách Thành Vũ dìu anh vào phòng tắm.


"Tôi tự mình làm được." Trì Sính đứng dưới vòi sen, nói với Quách Thành Vũ rõ ràng không có ý định rời đi.


"Em đứng còn không vững, ngã thì sao?" Quách Thành Vũ nói một cách hợp lý rồi bắt đầu cởi quần áo, "Tắm chung đi, tôi tiện trông chừng em."


Trì Sính muốn phản bác, nhưng Quách Thành Vũ đã trần truồng bước vào. Nước nóng xối từ trên đầu hai người xuống, làm ướt tóc và cơ thể họ.


"Quay lưng lại, tôi gội đầu cho em." Quách Thành Vũ bóp một ít dầu gội đầu ra tay.


Trì Sính do dự một chút, rồi cũng làm theo. Ngón tay Quách Thành Vũ nhẹ nhàng mát-xa da đầu anh, thoải mái đến mức anh gần như muốn rên lên. Anh nhắm mắt lại, tận hưởng dịch vụ hiếm có này.


Gội đầu xong, Quách Thành Vũ lại cẩn thận bôi sữa tắm khắp người Trì Sính, động tác chuyên nghiệp đến mức không giống đang tắm mà giống như đang mát-xa vậy.


"Này, tay anh đang sờ vào đâu đấy?" Trì Sính nắm lấy bàn tay Quách Thành Vũ ngày càng trượt xuống.


"Đảm bảo mọi chỗ đều sạch sẽ chứ." Quách Thành Vũ làm bộ mặt vô tội, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng.


Trì Sính muốn lườm hắn, nhưng trong hơi nước mờ ảo, ánh mắt này không hề có uy hiếp. Ngược lại, vì vừa hết sốt, mắt anh long lanh nước, má ửng hồng, trông giống như đang làm nũng.


Ánh mắt Quách Thành Vũ tối sầm lại, cúi đầu hôn lên môi Trì Sính. Trì Sính sững sờ một chút, rồi lập tức đáp lại. Nước nóng xối lên hai cơ thể đang dính chặt vào nhau, không khí trở nên mờ ám.


Kết thúc nụ hôn, cả hai đều thở dốc.


"Anh đúng là đồ khốn, tôi còn đang bị bệnh." Trì Sính thở hổn hển nói, nhưng lại không thực sự đẩy Quách Thành Vũ ra.


"Bác sĩ nói ra mồ hôi một chút giúp phục hồi nhanh hơn." Quách Thành Vũ nói một cách đường hoàng, tiếp tục hôn lên cổ Trì Sính.


cái gì bây cũng nói đc, cũng nói như chính đáng lắm ha Quách Quách =]] ăn em tôi là nhanh thôi!!!


Trì Sính còn muốn nói gì đó, nhưng bị hành động của Quách Thành Vũ làm cho không nói nên lời. Cuối cùng anh từ bỏ chống cự, mặc kệ Quách Thành Vũ muốn làm gì thì làm.


Đợi đến khi hai người bước ra khỏi phòng tắm, đã là một giờ sau. Trì Sính mệt đến mức gần như không đứng vững, được Quách Thành Vũ bế trở lại giường.


"Anh thật là..." Trì Sính ngay cả sức mắng chửi cũng không còn, nằm liệt trên giường không động đậy.


Quách Thành Vũ cười đắc ý, giúp Trì Sính lau khô cơ thể, sấy khô tóc, rồi lại đi tìm đồ ngủ sạch sẽ mặc vào cho anh.


"Ngủ đi." Quách Thành Vũ sắp xếp xong xuôi, cũng leo lên giường, ôm Trì Sính vào lòng.


Trì Sính giãy giụa một chút: "Nóng."


"Vừa ra mồ hôi xong, không được để bị lạnh." Quách Thành Vũ nói có lý có lẽ, cánh tay siết chặt hơn.


Trì Sính thực sự không còn sức để cãi với hắn, đành tìm một tư thế thoải mái, tựa vào lòng Quách Thành Vũ. Lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, anh cảm thấy một sự an tâm chưa từng có.


Ngay lúc Quách Thành Vũ tưởng rằng Trì Sính đã ngủ, đột nhiên nghe thấy người trong lòng khẽ nói: "Cảm ơn."


Quách Thành Vũ sững sờ một chút, rồi bật cười, hôn lên đỉnh đầu Trì Sính: "Khách sáo với tôi làm gì."


Trì Sính không nói gì nữa, chỉ rúc vào lòng Quách Thành Vũ thêm một chút.


Sáng hôm sau, Trì Sính hoàn toàn bình phục. Khi anh tỉnh dậy Quách Thành Vũ đã dậy rồi, trong không khí thoang thoảng mùi thơm. Trì Sính theo mùi hương đi đến nhà bếp, thấy Quách Thành Vũ đang đeo tạp dề bận rộn trước bếp.


"Làm gì đấy?" Trì Sính dựa vào khung cửa hỏi.


Quách Thành Vũ quay lại, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng: "Cháo hải sản, tẩm bổ cho em. Còn có món sủi cảo chiên và vài món ăn kèm em thích ăn."


Trì Sính nhướng mày nhìn Quách Thành Vũ thuần thục đảo chảo, trong lòng có chút cảm giác khó tả. Tên này sao cái gì cũng biết làm, ngay cả nấu ăn cũng giỏi như vậy.


Ừm, người đàn ông của tôi giỏi thật, là của tôi.


Quách Thành Vũ cười, gắp sủi cảo chiên ra đĩa: "Nếu không sao tôi chăm sóc được Trì công chúa kén ăn nhà mình chứ?"


Bữa sáng nhanh chóng được chuẩn bị xong, Quách Thành Vũ nhanh nhẹn bày bát đũa, thậm chí còn chu đáo kéo ghế cho Trì Sính. Trì Sính nhìn bàn ăn đầy những món ăn đẹp mắt, thơm ngon, hương vị đậm đà, sự ấm áp trong lòng lại tăng thêm vài phần.


"Ăn thử xem, có hợp khẩu vị không." Quách Thành Vũ mong chờ nhìn anh.


Trì Sính gắp một miếng sủi cảo chiên cắn một miếng, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, độ lửa vừa phải. Anh phải thừa nhận, tài nấu nướng của Quách Thành Vũ quả thật rất đáng nể.


"Ngon." Trì Sính đưa ra đánh giá, rồi không nhịn được gắp miếng thứ hai.


Quách Thành Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu đó của anh, không nhịn được bật cười: "Thích thì ăn nhiều vào, trong nồi còn đấy."


Ăn sáng xong, Quách Thành Vũ đang định dọn dẹp bát đĩa, Trì Sính đột nhiên ấn tay hắn lại: "Để tôi."


Quách Thành Vũ ngạc nhiên nhướng mày: "Em biết rửa bát à?"


Trì Sính lườm hắn: "Rửa bát thì ai mà chẳng biết?"


Nói thì nói vậy, nhưng khi Trì Sính đứng trước bồn rửa, Quách Thành Vũ vẫn lo lắng đứng bên cạnh canh chừng, sợ anh lỡ tay làm rơi vỡ hết bát đĩa.


Quả nhiên, chưa đầy năm phút, "choang" một tiếng, một cái đĩa anh dũng hy sinh.


"Tôi biết ngay mà." Quách Thành Vũ bất lực thở dài, bước tới nhận lấy miếng rửa bát trong tay Trì Sính, "Để tôi làm, thiếu gia cứ đi nghỉ đi."


Trì Sính nhìn những mảnh vỡ dưới đất, hiếm khi không phản bác, chỉ vành tai hơi ửng đỏ: "Tại đĩa nhà anh trơn quá."


"Phải phải phải, đều là lỗi của cái đĩa." Quách Thành Vũ cố nhịn cười hùa theo.


Khi Quách Thành Vũ dọn dẹp xong bếp, thấy Trì Sính đang ngồi trên sofa, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.


"Qua đây." Trì Sính nói.


Quách Thành Vũ đi tới ngồi xuống, Trì Sính lập tức dựa vào, gối đầu lên đùi hắn.


"Chóng mặt." Trì Sính giải thích ngắn gọn, nhắm mắt lại.


Quách Thành Vũ cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng mát-xa thái dương Trì Sính. Trì Sính thoải mái hừ một tiếng, giống như một con mèo được vuốt ve.


"Sau này bị bệnh thì phải thành thật nói ra, biết chưa?" Quách Thành Vũ dịu dàng nói.


Trì Sính hừ một tiếng, không xác nhận cũng không phủ nhận.


Quách Thành Vũ cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của anh, trong lòng mềm nhũn. Hắn biết Trì Sính không giỏi thể hiện tình cảm, mọi sự quan tâm và yêu thương đều ẩn giấu trong những hành vi và lời nói bướng bỉnh. Nhưng chính Trì Sính như vậy lại khiến hắn yêu say đắm.


"Nhìn cái gì mà nhìn." Trì Sính đột nhiên mở mắt, trừng hắn.


"Nhìn bạn trai tôi sao mà đẹp trai đến thế." Quách Thành Vũ cười nói.


Vành tai Trì Sính đỏ lên, quay mặt đi: "Dẻo miệng."


Quách Thành Vũ cười, cúi đầu hôn lên trán Trì Sính: "Chỉ dẻo miệng với em thôi."


Trì Sính không nói gì, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên. Anh xoay người, đối diện với Quách Thành Vũ, vòng tay ôm lấy eo hắn.


"Buồn ngủ." Trì Sính lầm bầm.


"Ngủ đi, tôi ở đây." Quách Thành Vũ khẽ nói, ngón tay tiếp tục dịu dàng mát-xa da đầu Trì Sính.


Không lâu sau, hơi thở của Trì Sính trở nên đều đặn và sâu lắng, rõ ràng là đã ngủ. Quách Thành Vũ nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của anh, trong lòng tràn đầy sự ấm áp.


Người đàn ông kiêu ngạo và bướng bỉnh này, chỉ khi bị bệnh và ngủ mới lộ ra vẻ mềm mại như vậy. Quách Thành Vũ cảm thấy vô cùng may mắn, vì hắn là người duy nhất được thấy mặt này.


"Ngủ ngon, Trì Sính của tôi." Quách Thành Vũ khẽ nói, in một nụ hôn nhẹ lên môi Trì Sính.


Trì Sính trong giấc ngủ vô thức đáp lại nụ hôn đó, rúc vào lòng Quách Thành Vũ thêm một chút.


Quách Thành Vũ cười, ôm chặt người trong lòng. Hắn nghĩ, đây chính là tất cả những gì hắn muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro