Quai di khach 62
Hồi 62: Cướp mỹ nhân, phần 1
Khi Vân Linh dùng kế lọt vào trong gian lều mới nhận ra ý nghĩ của mình ban đầu về người ở trong lều hết sức sai lầm, thực tế hiện giờ chàng nhìn thấy lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp phi thường, con người nàng từ đầu cho đến chân đều ẩn hiện nét mê hoặc, khuôn mặt mỹ miều ủ đột lại càng tăng thêm sắc thái phong vị khiến người khác nhìn vào càng thêm choáng váng.
Quả thật là Vân Linh cũng đang choáng váng, chàng hô một tiếng trong lòng "đẹp, quá đẹp ! không tưởng trên đời có người đẹp đến thế, không hiểu nàng là ai ? Sao lại bị bắt vào đây?"
Vân Linh trong đầu còn đang nghĩ ngợi, mắt nhìn mãi vào mỹ nhân đang ngồi trên bàn mà không cảm thấy mình quá hỗn đản.
Mỹ nhân này nếu so về phong vận yêu kiều thì kém hơn Tiêu hồn ma nữ một chút, so về vẻ ngây thơ, tinh nghịch thì lại kém hơn so với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Ấy thế nhưng, nếu gộp chung những thứ kém đó lại thì nàng lại hơn hẳn hai người kia về cả phong vận lẫn sự ngây thơ.
Mỹ nhân trên ngồi đó đang buồn ủ rũ, hai mắt nàng phủ mờ bởi thứ nước trong vắt, long lanh, lắng đọng mà không rơi, tựu chung đều ở cả trên hai nhãn châu động nhân đó. Nàng đang khóc, nhưng mà nước mắt chỉ mới hoen mi chứ chưa chảy thành dòng đó thôi.
Vân Linh thấy y phục trên thân mỹ nữ toàn một màu đỏ, lập tức đoán ra mỹ nhân kia đang chuẩn bị trở thành nương tử của đại vương Sa Lâm Tinh, trong lòng chàng tự nhiên trào lên một cổ khí tức, tự nhiên cảm thấy không cam tâm để cho một người đẹp như nàng phải uỷ khuất làm vợ một tên đại vương cướp biển được.
Đến lúc này chắc mọi người đã đoán ra nàng nọ chính là Tây Lương mỹ nhân Lộ Hoa Phương. Lộ Hoa Phương chính đang tủi thân, tủi phận muốn khóc, giờ thấy một tên hải tặc anh tuấn xuất hiện trước mặt với ánh mắt vô lễ nhìn nàng thì vừa xấu hỗ vừa buồn bực cúi đầu xuống bàn, đưa tay áo lên che lấy khuôn mặt diễm lệ tang thương của mình.
Ba nàng thiếu nữ hầu cận đứng xung quanh Lộ Hoa Phương nhìn thấy Vân Linh đột ngột xuất hiện đã cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại còn thấy hắn hỗn đản nhìn ngắm chủ nhân của mình một cách si mê như vậy thì không khỏi tức giận. Bọn thiếu nữ này chính là người đã từng hầu hạ các cận tướng dưới trướng đại vương, do đó cũng có chút danh khí, một nàng thiếu nữ chịu không được đã lên giọng tức tối:
- Tên hỗn đản nhà ngươi sao lại dám tuỳ tiện vào đây, lại còn dám biểu lộ "sắc lang" nhìn ngó chủ nhân, ngươi muốn chết hay sao?
Câu nói của thiếu nữ khiến Vân Linh nhận ngay ra sự thất thố của mình, trong lòng thầm thẹn bản thân cư xử vô lễ, háo sắc. Chàng nhìn 4 nữ nhân trong ph*ng chưa kịp nói lời nào thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào vọng tới.
Vân Linh vừa nghe tiếng lập tức giật mình, kêu thầm trong lòng "trùng hợp". Chàng thoắt cái đã nhảy ra phía sau, núp vào góc khuất chỗ thay y phục của nữ nhân.
Lộ Hoa Phương và 3 tỳ nữ đều kinh hãi thất sắc, không tưởng được tên hỗn đản hải tặc đó lại đi trốn trong chỗ kỳ cục đó được. Hơn nữa bản thân 4 người đều không sao hiểu được hành vi kỳ lạ của tên cướp này. 4 người còn chưa kịp hoàn hồn, thì bên ngoài đã có tiếng chân bước chắc nịt vọng tới, rồi sau đó là khuôn mặt to bè, thân hình cao lớn của đại vương Sa Lâm Tinh xuất hiện trong ph*ng.
Sa Lâm Tinh vào ph*ng làm cho các nữ nhân trong ph*ng thêm sợ hãi. Lúc này đây Sa Lâm Tinh y phục hoa lệ, tóc để xõa dài ra sau lưng, hàm râu t**** tót gọn gàng, uy mãnh không thể nào hơn.
Lộ Hoa Phương sau phút kinh ngạc lẫn sợ hãi liền từ từ trở lại trạng thái ban đầu, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ cúi xuống, không nhìn đến Sa Lâm Tinh nữa.
Sa Lâm Tinh thấy nàng xinh đẹp phi thường, lộ ra biểu tình động nhân thì không kìm được cười lớn lên một tiếng, nhanh chóng bước lại sau lưng Lộ Hoa Phương miệng nói:
- Nương tử của ta. Nàng làm gì mà chập chạp vậy. Mau theo ta ra ngoài nào.
Vừa nói, Sa Lâm Tinh vừa nắm lấy tay ngọc của Lộ Hoa Phương, rồi kéo nàng đứng lên.
Lộ Hoa Phương khuôn mặt thảm biến, nước mắt tự nhiên trào ra. Hai vai khẽ rung lên, đột nhiên ngước mắt nhìn Sa Lâm Tinh nói lớn:
- Ta .... ta ... ta không muốn gả cho ngài.
Sa Lâm Tinh trong lòng đang vui đột nhiên thấy nàng nói như vậy thì trầm mặt xuống, đôi mắt loé lên tia lửa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp của Lộ Hoa Phương.
Hắn không nói gì nhưng uy thế bức nhân đó, một thiếu nữ chân yếu tay mềm như Lộ Hoa Phương làm sao mà chịu cho nỗi, ngay lập tức thân hình nàng run lên, khuôn mặt tái xanh, tay chân luống cuống, đứng như không muốn vững.
3 nàng thiếu nữ hầu cận Lộ Hoa Phương từ lúc nghe nàng lên tiếng phản đối hôn sự, khuôn mặt đã kinh hãi sững sờ, không dám tin chủ nhân của mình lại dám liều lĩnh như vậy. Bọn họ thấy đại vương đang giận dữ nhìn chủ nhân thì sợ khiếp vía, không ai dám nhìn hay thở mạnh nữa.
Sa Lâm Tinh sau phút tức giận liền bật lên tiếng cười chấn động gian lều, hữu thủ hắn đang giữ lấy hổ khẩu Lộ Hoa Phương liền kéo mạnh lại, tức thì thân hình Lộ Hoa Phương như một con rối nhào ngay vào lòng hắn.
Sa Lâm Tinh ôm lấy người ngọc, vận lực xiết nàng vào người, lời nói thoát ra rất sắt đá:
- Nàng không muốn cũng phải chịu. Chưa có nữ nhân nào dám kháng lại mệnh lệnh của đại vương như ta cả.
Lúc này Lộ Hoa Phương toàn thân dính sát vào người Sa Lâm Tinh, mặt úp vào ngực hắn, cố gắng vùng thoát chỉ như muối bỏ bể, một chút nhích động cũng không có.
Lộ Hoa Phương uất ức, nước mắt tràn mi, nói:
- Ngài có thể chiếm được thân xác ta, cũng đừng hòng chiếm được tâm hồn ta. Ta hận ngài !
Sa Lâm Tinh ôm Lộ Hoa Phương trong tay, mũi ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, tay quàng lấy eo thon nhỏ, tận lực cảm nhận hương vị phong nhũ đàn hồi của nàng đang ép trên ngực mình, cười lớn nói:
- Ha .... ha ... Nàng hận ta thì cứ hận đi. Ta bây giờ chỉ muốn cơ thể nàng. Mọi thứ khác ta không cần.
Sa Lâm Tinh vừa nói, thân hình chuyển động đã tiến về phía giường, làm như chuẩn bị ép liễu nài hoa ngay lập tức.
Lộ Hoa Phương đang trong lòng Sa Lâm Tinh sợ hãi kêu réo liên hồi, hai bàn tay nhỏ nhắn liên tục vùng vẫy, miệng nói lớn: Buông ta ra ... buông ta ra ... tên hỗn đản nhà ngươi.
Sa Lâm Tinh lúc này trong lòng cực kỳ tức giận, chưa bao giờ có nữ nhân nào dám vô lễ với hắn như Lộ Hoa Phương, hầu hết các nữ nhân khác, khi gặp hắn đã sợ đến mức không bảo gì mà không nghe, không mệnh lệnh nào mà không làm. Ấy vậy mà hôm nay lại có người dám chống đối lại, như vậy làm sao không khiến hắn nổi giận cho được.
Ban đầu Sa Lâm Tinh cũng định đưa Lộ Hoa Phương ra khỏi lều chào mọi người, cùng nhau ăn uống cho thỏa chí, sau đó mới đưa nàng vào ph*ng, từ từ thưởng thức hương vị mỹ nhân tuyệt sắc của Tây Lương quốc.
Nhưng hiện giờ vì Lộ Hoa Phương đã có lòng chống đối, do vậy Sa Lâm Tinh nổi giận không thèm để ý đến nghi lễ gì khác, cực lực cưỡng bách nàng phải thất thân với hắn ngay trong lều này.
Lộ Hoa Phương bị Sa Lâm Tinh đè xuống giường, sợ hãi kêu réo trong tuyệt vọng, hiển nhiên đối với đại vương Sa Lâm Tinh, thì còn ai ở đây dám ra mặt ngăn trở hắn chứ.
3 nàng thiếu nữ nhìn thấy tình cảnh tuyệt vọng của chủ nhân thì vội cúi gằm mặt xuống, không ai dám thở mạnh chứ đừng nói là mở miệng cầu xin cho chủ nhân, thật là đáng tiếc cho Lộ Hoa Phương vốn rất xem trọng các nàng nhưng giờ đây không ai chịu lên tiếng nói giúp nàng hết cả.
Không ngờ ngay lúc đó, trong lều lại xuất hiện thêm một người, người này chính là Vân Linh, chàng xuất hiện bởi vì không chịu nổi cái kiểu ép người, bức người thái quá của tên đại vương Sa Lâm Tinh đối với nữ nhân yếu đuối và mỹ lệ kia.
Sự xuất hiện của Vân Linh lập tức tạo nên một trường sát khí thấy rõ, thứ sát khí này chính là do Vân Linh vì quá giận mà phát xuất ra, nó vô hình nhưng lại tiến công về phía Sa Lâm Tinh, làm cho hắn đang định cưỡng ép Lộ Hoa Phương liền dừng lại.
Vân Linh cười lạnh lùng tiến về phía giường, hai tay thủ dụng nội lực, trong lòng muốn một
chưởng giết ngay tên hải tặc.
Sa Lâm Tinh đột nhiên buông Lộ Hoa Phương ra, quát lên một tiếng lớn để hỏi người mới đến là ai, nhưng tuyệt nhiên không thấy tiếng trả lời, hắn ngạc nhiên quay người lại mới phát hiện ra tên hải tặc lạ mặt đó chẳng phải là người của hắn, chính xác là một tên đột nhập từ nơi khác đến.
Sa Lâm Tinh khuôn mặt tức giận, tức tốc rời khỏi giường, tiến ra chỗ trống, trong khi đó hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn đối phương, tự lượng khả năng đấu chiến của địch.
Thực ra đối với Sa Lâm Tinh mà nói, võ công của gã đã đến điểm cực hạn, lại còn có sức khỏe trời sinh, sức địch trăm người, do đó mà nói đối với một kẻ chỉ đứng cao chưa qua tai hắn, lại có thân hình nhỏ con như Vân Linh thì không có gì đáng ngại.
Quả vậy, Sa Lâm Tinh lúc này hai mắt xoe tròn, rất tự tin bước tới mấy bước, đột nhiên thân hình chớp động, hữu thủ vung ra đánh thẳng về phía đối phương, tả thủ liên hoàn nối tiếp, đánh ra một chưởng mạnh như núi đổ.
Vân Linh lúc này không né không tránh, vận nội lực lên cánh tay, trực tiếp va chạm cùng đối phương.
Hai đằng đều dùng sức mạnh, lập tức mấy tiếng bình bình vang lên, thân hình hai người đều chấn động.
Thế nhưng cả hai đều không ai muốn ngừng, liền lập tức giở ra thế công khác, nhằm người đối phương tấn công luôn.
Vân Linh vừa đánh vừa né tránh, thân pháp nhanh nhẹn lạ kỳ, chàng đã biết nội lực bản thân chỉ còn 5 thành, không thể va chạm trực tiếp với tên đại vương nội lực hùng hậu này được, do đó trong lòng chuyển biến, lập tức sử dụng ảo bộ pháp biến hóa cấp kỳ, liền bao bọc Sa Lâm Tinh vào trong vòng chưởng, sử dụng Tùy Phong Chưởng của sư phụ Hoạt Thiên Tà đánh ra nhanh như chớp giật, chiêu nào chiêu đó biến hóa vô cùng, quyết định phải hạ gục đối phương.
Sa Lâm Tinh bị chiến pháp đột kích biến hóa nhanh chóng của Vân Linh làm cho kinh hãi, trong lòng lập tức nổi lên một chuỗi ý niệm quyết chiến, hùng hỗ không lui cố sức đánh với đối phương, có điều là thân pháp Vân Linh nhanh quá nên Sa Lâm Tinh không cách nào đánh trúng chàng được.
Hai người đánh vùi cùng nhau trong lều, mới chỉ có 20 hiệp, mà đã đánh động đến bọn lính canh, lập tức bọn hải tặc canh gác đó nhanh chóng xông vào lều, đứng chắn ngay phía ngoài.
3 nàng thiếu nữ hầu cận Lộ Hoa Phương đã lui vào góc lều, sát gần với chỗ lối cửa ra vào, trong khi đó chủ nhân của chúng là Lộ Hoa Phương thì đang kinh hãi đứng nép vào phía đối diện.
Vân Linh thấy đánh đã lâu mà tên đại vương Sa Lâm Tinh vẫn chưa chịu bại thì tức giận lắm, chàng tiếc rằng cơ thể mình chưa hồi phục nội lực, nếu không chưa quá 10 chiêu chàng cũng có thể thu thập được tên tướng cướp này, đâu cần phải đánh với hắn lâu như thế.
Hiện giờ hai bên đánh nhau đã gây sự chú ý của bọn hải tặc, bọn chúng ngày càng đến đông khiến cho Vân Linh cảm thấy bất an.
Chàng hai mắt chớp động, đột nhiên thủ dụng vô hình thần công đánh thẳng tới mình Sa Lâm Tinh, chưởng phong vô hình đánh ra lại không tạo ra tiếng gió, chỉ đến khi chưởng phong gần sát vào người địch nhân mới tạo nên một áp lực cực lớn, khi đó thì đối thủ của chàng có muốn tránh cũng không kịp nữa.
Đây là thứ vũ khí bí mật mà từ lúc đầu đến giờ đấu với Sa Lâm Tinh chàng chưa dùng đến, quả nhiên đến lúc này Vân Linh sử dụng ra, lập tức tạo nên một tình huống đột phá.
Sa Lâm Tinh bị bất ngờ, né không khỏi, bị kích trúng một chưởng cực nặng, lập tức ngã văng ra phía sau, miệng đổ máu tươi.
Bên ngoài mấy tiếng hô lớn vang lên, mười mấy tên hải tặc thấy thủ lĩnh bị thương đã xông cả vào, tên nào tên nấy vũ khí cầm tay nhằm người Vân Linh chém luôn.
Vân Linh miệng cười ha hả, hai tay chớp động, thân hình như một bóng ma tới tấp đánh về phía bọn cướp, tiếng kêu rên và tiếng vũ khí văng ra cùng thân người ngã xuống bình bịch liên hồi.
Bọn cướp kinh hoàng nhiều tên không kịp né tránh bị chưởng lực của Vân Linh đánh trúng kêu lên thảm thiết, bầu không khí hỗ loạn cực kỳ.
Vân Linh lúc này không ham đánh, chàng ra uy khiến cho bọn cướp kinh hãi lui lại, nhân cơ hội đó thân hình chàng biến đổi, lao đến cạnh Lộ Hoa Phương cắp nàng đi luôn.
Lộ Hoa Phương trong lúc bất ngờ không kịp nhìn thấy ai đã bắt mình, nàng vừa định la lên thì đã bị trúng mê huyệt, rồi tiếp theo là mấy tiếng động ầm ầm nổi lên, gian lều tức thời đổ xuống, cảm giác cuối cùng của Lộ Hoa Phương là thân hình nàng như phiêu bồng bay bỗng lên cao, sau đó là một trời đen tối, bất chi bất giác không còn cảm giác gì nữa.
Vân Linh lúc này đã phá đổ gian lều làm cho bọn hải tặc phải một phen kinh hoàng, chàng nhảy mấy bước đã đưa Lộ Hoa Phương đi ra.
Đột nhiên ngay lúc ấy một thân ảnh bắn tới trước mặt, ánh chớp lóe lên, đồng thờ với nó là cảm giác lạnh buốt bất thần ập tới.
Vân Linh trong lòng kinh hãi, kêu lên một tiếng lớn, thân hình chớp động đã né khỏi một chiêu kiếm nhanh như sao xẹt của người đó. Chàng chưa kịp trông rõ hình dạng kẻ tập kích, thì bên tai đã nghe tiếng quát tháo đuổi bắt của bọn hải tặc.
Lúc này bóng nhân ảnh tập kích chàng cũng không ngừng nghỉ, trong màn đêm mờ mịt, thân ảnh đó liên tục chuyển động, công tới chiêu kiếm mạnh mẽ và ác liệt vô cùng.
HỒI THỨ 62 - CƯỚP MỸ NHÂN (phần cuối)
Tác giả: Tiểu Long
Cuồng phong, đúng thật là cuồng phong a ! Vân Linh trong lòng kinh hãi liên tục né tránh, cước bộ biến đổi không ngừng, trong phút chốc đã vận ra Ảo bộ pháp đến cực hạn, mới có thể thoát ra từ trong nguy hiểm.
Độc nhãn Tinh Lang song kiếm hợp công, tấn tới như vũ bão mà vẫn không đ.ng tới được người đối phương, lúc này liền nổi giận quát lớn, kiếm thế đột nhiên biến đổi, nhằm thẳng vào thân hình rủ rượi của Lộ Hoa Phương mà đâm chém.
Vân Linh hiện giờ đã nhận ra đối thủ tập kích chàng chính là đại cao thủ dưới trướng đại vương hải tặc ó đen Sa Lâm Tinh, chàng bất giác kêu thầm bất diệu, hai chân nhanh chóng đổi hướng, phóng thẳng sang bên, vừa hay thoát khỏi chiêu công bức người của Độc nhãn Tinh Lang.
Nhưng Độc Nhãn Tinh Lang đâu dễ chịu buông, thân hình gã chớp động, lại tiếp tục tấn công về phía người của Lộ Phương Hoa.
Vân Linh thấy vậy nổi giận quát lớn "hèn hạ", đồng thời ngay khi ấy, hữu thủ vung lên, tấn công cực lực một chưởng về phía đối phương.
Độc Nhãn Tinh Lang thấy Vân Linh một tay bận giữ một người mà vẫn kiên trì thoát được ngũ chiêu sát thủ của mình thì hết sức kinh hãi lẫn thán phục, gã quyết định đem toàn lực, dùng đủ cách miễn giết được Vân Linh hoặc gây ra cái chết cho nữ nhân đang bị chàng giữ trên tay thì mới cam lòng.
Lúc này Độc Nhãn Tinh Lang thấy Vân Linh không né không tránh mà vung một tay lên chống đỡ thế công của mình thì cười dài một tiếng, song kiếm cùng lúc đột biến, hữu kiếm đâm tới bộ vị nơi thân Lộ Hoa Phương, tả kiếm nhằm vào tay Vân Linh đang tấn tới chém luôn.
Tuy nhiên Độc Nhãn Tinh Lang không biết Vân Linh tạo nghệ như thế nào, sao có thể dễ dàng để y uy hiếp như thế. Do đó mà nói, tiếng cười của Độc Nhãn Tinh Lang chưa kịp kết thúc, thì phía trước ngực đã trúng nhằm một chưởng vô thanh vô tức, toàn thân tức thời rung động, bộ pháp loạng choạng, 2 chiêu kiếm đánh ra đã không còn có thể khai triển nữa.
Vân Linh lúc này thương thế đã phát tác, chàng vừa nãy đấu chưởng với đại vương Sa Lâm Tinh đã thụ nội thương, bây giờ miễn cưỡng vận toàn bộ công lực đánh thêm ra một thức thứ 5 Vô Hình Chưởng đã khiến cho toàn thân nội thương càng nặng, chàng thấy Độc Nhãn Tinh Lang trúng thương lùi lại thì cũng không ham đánh vội vàng chạy đi.
Phía sau Vân Linh, bọn hải tặc cũng đang ồn ào nổ lực đuổi theo, phía trước mặt thỉnh thoảng lại xuất hiện vài nhóm hải tặc nghe tiếng ồn ào chạy tới. Vân Linh thấy thế chỉ còn biết tận lực chém giết, cuối cùng mới thoát chạy được vào khu hoang lâm.
Bọn cướp thấy trời đã tối, mà võ công của kẻ mới đến cực kỳ lợi hại, do đó sau khi Vân Linh bỏ chạy vào rừng rồi, bọn chúng không dám đuổi theo mà quay trở về chờ lệnh của thủ lĩnh.
Vân Linh đưa Lộ Hoa Phương đến ngụ trong một sơn động kín
đáo, sau đó mới tiến hành khai mở mê huyệt cho nàng.
Lộ Hoa Phương tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một hang đá, bên cạnh có một thanh niên khuôn mặt tuấn mỹ đang ngồi nhìn mình. Nàng kinh ngạc xen chút sợ hãi, kêu lên một tiếng thánh thót, cử động thân hình dụ hoặc, lùi vội ra xa, ngồi tựa sát vào tường.
Vân Linh thấy nàng thần thái sợ hãi như vậy thì bật cười nói:
- Ta có hại nàng đâu mà nàng lại sợ thế. Lúc trước ta thấy nàng can đảm lắm mà, trước mặt đại vương Sa Lâm Tinh mà còn dám cự tuyệt, không chấp nhận hôn sự với hắn, khí khái đó quả là làm cho ta phải ngạc nhiên.
Lộ Hoa Phương sau phút kinh hãi liền nhận ra nam tử hán đang ở bên cạnh mình chính là người đã cứu mình thoát khỏi sự hủy nhục của tên đại vương hải tặc. Nàng chợt nhớ đến tình cảnh kinh hiểm lúc đó đột nhiên tâm tư chuyển động, không cầm được nước mắt bắt đầu chảy ra, tự nhiên trong động lại vang lên những tiếng thút thít mê hoặc, làm cho không khí chợt biến đổi u uẩn lạ lùng.
Vân Linh vừa cười nói mấy câu thì Lộ Hoa Phương đã bật khóc, chàng ta lúng túng không hiểu ra làm sao, tự nhiên nữ tử mỹ lệ này lại khóc, trong lòng không minh bạch được sự việc, nhất thời kêu lên mấy tiếng:
- Thôi, thôi. Nàng có việc gì phải khóc chứ. Dù sao chỉ là ta nói chơi thôi mà, có phải là khinh thường nàng đâu ...
Ai ngờ chàng nói vậy lại càng khiến mỹ nữ nọ khóc to hơn,
tiếng khóc bây giờ âm thanh đã rõ ràng hơn nhiều, càng khiến cho người khác phải cảm động.
Lộ Hoa Phương tâm tình gần đây bị đả kích rất lớn, con thuyền chở nàng đi toàn bộ thủy thủ đoàn đều bị giết chết, bản thân thì bị hải tặc bắt được, rồi bị ép trở thành người của chúng, hỏi làm sao nàng chịu đựng cho được.
Tuy nhiên, thời gian khốn khó đó nàng lại tự mình cố gắng kìm giữ mình, không dám để lộ ra sự yếu đuối, chỉ có tự mình để lệ chảy vào trong, âm thầm gậm nhấm sự đau khổ trong tìm.
Ngờ đâu trong lúc tuyệt vọng nhất nàng lại được người khác cứu ra khỏi tay bọn hải tặc, thế rồi trong một phút khích động, tâm tình nhi nữ bùng nổ một trận bão tố dồn nén đau khổ bấy lâu, trở nên một cơn hồng thủy lệ, ào ào chảy ra không thể kìm nén.
Lúc này mà nói chỉ tội cho Vân Linh không biết làm sao an ủi nàng, càng an ủi thì nàng nọ lại càng khóc, cuối cùng chàng chịu không nổi tiếng khóc và nước mắt chảy ra trên khuôn mặt mỹ lệ của mỹ nhân, liền bước vội ngoài tìm một chỗ vắng âm thầm vận dụng nội công chữa trị thương thế.
Vân Linh ngồi im vận hành công phu chữa thương cho đến tận lúc bình minh ló dạng mới chịu ngừng nghỉ. Chàng sau một đêm kiên trì, đại đại năng lực trong cơ thể đã gần như khôi phục hoàn toàn, sức lực đại tăng, cơ thể có thể nói là như đang bay trên không trung, cực kỳ sảng khoái a.
- Hừ ! Mãi rồi cũng đến lúc ta khôi phục được 8 phần nội lực.
Bọn hải tặc kia, hãy đợi xem ta giáo huấn bọn ngươi như thế nào ?
Vân Linh trong lòng tư tưởng thống khoái, không e ngại chi nữa phóng người lên trên không, đạp vách đá mà bay lên, chỉ thoáng chốc đã đứng trên đỉnh cao nhất của núi đá, phóng tầm mắt nhìn ra rất xa.
Ở phía xa đó, hàng cây không che được nhãn tuyến của chàng, Vân Linh đã nhận ra bọn hải tặc đang chuẩn bị lực lượng truy quét mình, hành động của bọn chúng, chỉ nhìn qua thì cũng đủ biết, chúng đang định tìm kiếm hai người.
Hiện giờ Vân Linh đã đạt được 8 phần nội lực, nhưng do vừa qua chàng gặp đả kích lớn nên đã đột ngột thăng tiến võ công lên thêm một tầng nữa của môn Vô hình thần công, nên 8 phần nội lực này so với 10 phần nội lực lúc còn ở đất liền thì cũng không chênh lệch nhau mấy. Chỉ nội điều đó thôi cũng đủ khiến chàng ngạo thị giang hồ rồi.
Theo quan sát của Vân Linh, bọn hải tặc đang chia làm 3 hướng, truy quét về phía chỗ này. Ba hướng đó, giống như ba gọng kìm, tấn công cùng lúc vào khu rừng nơi Vân Linh và Lộ Hoa Phương đang cư ngụ.
Vân Linh nhìn biết được rồi, khẽ cười gằn một tiếng lẩm bẩm nói:
- Bọn hải tặc này quả là không biết sống chết. Ta chưa đến tìm chúng bay mà các ngươi lại dám dẫn thân vào đây, để xem ta hạ thủ bọn ngươi như thế nào ?
Chàng nói rồi quay đầu nhìn xuống bên dưới, liền nhận ra Lộ Hoa Phương hoa dung thất sắc, đang chạy tới chạy lui gần cạnh cửa, miệng kêu í ới tìm chàng.
Vân Linh thấy thế lấy làm tức cười, thân hình nhanh chóng phóng xuống, chỉ sau vài cái chớp mắt toàn thân đã ở trên mặt đất.
Lộ Hoa Phương thấy Vân Linh đột ngột xuất hiện từ trên không bay xuống, thì thất sắc la lên một tiếng. Đứng sững ra nhìn chàng như thể trước mắt nàng là một quái vật vậy ?
Vân Linh thấy nàng lộ ra hình thái ngơ ngác như vậy thì khẽ cười nói lớn:
- Nàng nhìn ta cái gì ? Có điều gì muốn nói với ta không?
Lộ Hoa Phương vẫn chưa hết ngạc nhiên buột miệng hỏi:
- Ngươi ! Ngươi biết bay?
Vân Linh cười mỉm xua tay nói:
- Đó không phải là bay, mà là khinh công. Ta luyện khinh công nên có thể đi lại nhanh chóng được như vậy đó ? Nàng chẳng lẽ chưa từng nghe ai nói về việc này?
- Hoá ra là vậy ? Thế mà ta cứ tưởng ngươi biết bay, làm ta sợ quá ? Lộ Hoa Phương mở miệng nói lí nhí, chỉ là tự nói cho mình nghe, không tưởng được Vân Linh nội công thâm hậu nên nghe hết được những gì nàng nói.
Vân Linh cảm nhận Lộ Hoa Phương quả thật ngây thơ, trong lòng không khỏi cảm thán thương cho một mỹ nhân tuyệt diệu như vậy mà suýt chút nữa đã bị hại trong tay hải tặc. Tội nghiệp.
Bây giờ hai người đứng đối diện với nhau ngay giữa ban ngày, Lộ Hoa Phương mới chợt nhận ra nam tử hán nọ anh tuấn vô cùng. Không những khuôn mặt tuấn mỹ, mà hai mắt cũng thật có thần, nó làm trái tim nàng bỗng đập lộn nhịp, không biết trong lòng nghĩ gì mà hai má chợt đỏ hồng.
Vân Linh lúc này nhớ đến bọn hải tặc đang truy tới, liền dẹp bỏ những thứ linh tinh trong đầu, bước lại kéo tay Lộ Hoa Phương đi luôn.
Lộ Hoa Phương thần tình hoảng kinh khi bị Vân Linh lôi đi, nhưng nàng cũng không kịp phản kháng, chỉ e lệ kêu lên một tiếng, tức thì sau đó thân hình đã lướt đi rất nhanh rồi.
Lần này Vân Linh vì sự truy bức của bọn hải tặc nên rất giận dữ, quyết định trực tiếp tìm đường đối kháng với bọn chúng, diệt cho bọn hải tặc phải một phen kinh hoàng mới nghe.
Chàng kéo tay Lộ Hoa Phương tiến thẳng về phía cánh trái,
mục đích hạ thủ phía cánh trái trước, sau đó sẽ càn quét sang các cánh kia, từ từ triệt phá toàn bộ âm mưu truy sát của bọn chúng.
Lộ Hoa Phương bị Vân Linh kéo đi, chân như không hề chạm đất, toàn thân cảm giác như bồng bềnh, trong lòng vừa thấy kì quái lại vừa hoang man, liền không chịu được mở miệng hỏi:
- Ngươi ... ngươi mang ta đi đâu đấy ?
Vân Linh chân không dừng bước nói luôn:
- Bọn hải tặc kia đang tiến hành truy tìm chúng ta, bọn chúng lần này huy động rất đông người. Vì thế nên ta mới quyết định đi tìm bọn chúng ... giết bớt đi một ít.
- Ôi chao ! Ngươi nói cái gì ? Ngươi không định đi đánh nhau với bọn ác tặc kia chứ ? Có phải vậy không ?
Lộ Hoa Phương vừa hỏi mà trong lòng hết sức kinh mang. Ai ngờ nàng hỏi xong, Vân Linh lại cười khẩy nói:
- Phải rồi ! Ta chính đang muốn tìm bọn chúng. Không ngờ bọn chúng lại không sợ chết dám tìm đến, vậy thì chớ trách ta hạ thủ vô tình được.
Lộ Hoa Phương nghe đến đây kinh hoảng quá kêu lên:
- Thánh thần ơi! Ngươi điên mất rồi. Một mình ngươi mà dám đánh nhau với bọn chúng. Bọn hải tặc đó có phải vừa đâu, bọn chúng gian ác lắm.
Nàng nói xong cố gắng vùng khỏi tay Vân Linh, cương quyết không chịu đi. Hiển nhiên nàng không dại gì vừa thoát khỏi tay bọn hải tặc lại tự chui đầu vào rọ, lại để bọn chúng bắt được thì lần này chỉ có chết, không thể khác hơn được nữa.
Ấy thế nhưng nàng vùng vẫy cách nào, cũng không thể ra khỏi vòng cương toả của Vân Linh được, do đó Lộ Hoa Phương đột ngột kêu lên: Buông ta ra, ta không muốn đi cùng ngươi. Ta không muốn chết.
Vân Linh thấy nàng như vậy thì không biết làm thế nào, liền dừng lại để Lộ Hoa Phương rời khỏi ma thủ, đoạn nói:
- Được rồi ! Nàng không muốn đi thì thôi. Ta không ép. Vậy để ta một mình đi trước nhé.
Vân Linh nói xong thân hình chớp động, thoắt cái đã biến mất trong rừng cây lá, báo hại Lộ Hoa Phương lúc đó sợ hãi cuống cuồng, liên tiếp vừa chạy theo vừa gọi, âm thanh hoảng hốt cùng cực.
Thiếu nữ này ban đầu nhất định không chịu đi cùng Vân Linh đối đầu với bọn hải tặc, nhưng khi Vân Linh bỏ nàng ở lại một mình thì nàng lại sợ hãi quá độ, nước mắt chảy ra hoen mi, cương quyết chạy theo hướng mà Vân Linh vừa bỏ đi, miệng không ngớt kêu lớn: Đừng ... đừng bỏ ta một mình ... ta sợ lắm ...
Lộ Hoa Phương vừa chạy vừa gọi, âm thanh nữ nhân cao vút, đánh động Vân Linh đã phóng đi cách đó 50 trượng vẫn còn nghe rõ.
Chàng bực mình quay người lại, chạy đến chỗ Lộ Hoa Phương đang kêu réo, miệng quát lên một tiếng:
- Nàng muốn chết hay sao mà la to thế ? Sợ bọn chúng không tìm ra nàng hay sao?
Lộ Hoa Phương mếu máo nói:
- Ngươi, ngươi bỏ ta !
Âm thanh giọng nói thập phần nhu nhuyễn, ấm ức, khiến cho Vân Linh đang giận dữ cũng phải mềm lòng, chào thua cái cô nàng "mít ướt" này.
Vân Linh khẽ khàng dịu giọng nói:
- Thôi được rồi ! Có muốn đi cùng ta không ?
Lộ Hoa Phương mặt hoa lúng túng, mãi mới nói:
- Ngươi ! Ngươi tên là gì vậy ? Lúc nãy ta muốn gọi tên ngươi mà không biết gọi như thế nào, làm ta sợ quá, tưởng ngươi đi mất luôn rồi.
Vân Linh phì cười nói:
- Tiểu cô nương lắm chuyện quá. Ta là Vân Linh, còn nàng là Lộ Hoa Phương đúng không ?
Lộ Hoa Phương khuôn mặt tươi tỉnh lên một chút, miệng nói:
- Vậy ta gọi ngươi là Vân ca có được không ?
Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn Vân Linh, biểu tình hết sức đáng yêu, khiến cho Vân Linh thoạt nhìn thấy cũng phải động tâm, cảm nhận phong vị mỹ nữ này đúng là mê hoặc lòng người, làm cho chàng phải một phen chao đảo, bồi hồi.
Vân Linh vội vàng hít sâu một hơi thở, quay mặt đi không dám nhìn lâu vào đôi mắt mỹ lệ còn đang ướt nước cực kỳ khuyến rũ kia, miệng khẽ nói:
- Tuỳ nàng, muốn gọi sao cũng được. Chúng ta đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro