Chương 3: Giao Ước Ngầm

Căn biệt thự rộng lớn nằm giữa trung tâm Bắc Kinh, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ những ô cửa sổ lớn, nhưng bên trong lại mang một không khí lạnh lẽo đến ngột ngạt. Sun Yingsha đứng trong phòng tân hôn, đôi mắt đăm chiêu nhìn quanh từng góc tường, nơi từng đồ vật xa hoa đều được sắp đặt hoàn hảo đến mức không ai có thể nghi ngờ rằng đây là chốn cư ngụ của một cô dâu. Nhưng với cô, đó chẳng khác gì một chiếc lồng vàng rực rỡ, giam cầm mọi tự do của bản thân.

Cô thở dài nhẹ nhàng, bước từng bước chậm rãi trên tấm thảm dày mềm mại, nghe tiếng bước chân của mình vang vọng trong căn phòng rộng. Bức tranh lớn trên tường với hình ảnh những đóa hoa sen trắng tinh khiết dường như lại càng khiến cô cảm thấy mình lạc lõng, tĩnh lặng giữa một thế giới giả tạo. Đôi tay cô nhẹ nhàng chạm lên bàn trang điểm, nơi có một lọ nước hoa đắt tiền mà cô chưa từng dùng đến.

Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên đều đặn, như một nhịp cầu nối đưa cô từ sự cô đơn quay trở lại với thực tại. Cửa mở ra, và anh bước vào – Wang Chuqin, với vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không giấu được chút tò mò pha lẫn căng thẳng.

"Đây là phòng của em," anh nói, giọng trầm thấp mà sắc lạnh, không hề có chút ấm áp. "Phòng tôi nằm ngay đối diện. Nhưng dù sao thì... em cũng không nghĩ chúng ta sẽ ngủ chung đâu nhỉ?"

Sun Yingsha mỉm cười nhạt, ánh mắt sáng lên chút sắc bén khi nhìn thẳng vào anh. "Gia tộc anh muốn một nàng dâu ngoan, vậy tôi sẽ là một quân cờ biết diễn."

"Vậy em có thể giả tạo đủ tốt để làm hài lòng họ không?" Wang Chuqin hỏi, giọng nói như một thử thách, đầy mỉa mai.

Cô bước lại gần, chống tay lên thành ghế bành da, ánh mắt sắc như dao rạch qua không khí lạnh lẽo. "Còn anh, có đủ bản lĩnh để làm chồng tôi không?"

Hai người đứng đối diện, mắt nhìn mắt, không ai chịu nhường ai. Đó không chỉ là một cuộc tranh đấu giữa hai cá thể, mà là cuộc chiến giữa hai gia tộc quyền lực, với những âm mưu chưa hé lộ.

Wang Chuqin ngồi xuống, rót rượu vào ly thủy tinh mảnh, xoay nhẹ trong tay như đang suy tính. "Gia tộc tôi muốn em là người hoàn hảo, biết lúc nào phải im lặng và lúc nào phải lên tiếng."

Sun Yingsha cười nhẹ, giọng nói thách thức: "Gia tộc tôi cũng cần một con rể đủ mạnh mẽ để không phải cúi đầu."

Anh nhìn cô sâu sắc, như đang cố đọc vị từng suy nghĩ. "Tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" cô hỏi, không hề giấu sự tò mò.

"Cá nhân em, đừng để bị vướng bận bởi những ràng buộc từ gia tộc. Chúng ta sống đời mình riêng, nhưng trước công chúng, phải là một cặp đôi hoàn hảo."

Cô suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, đôi mắt ánh lên quyết tâm: "Được. Nhưng tôi cũng có điều kiện."

Wang Chuqin nhướn mày, giọng nói cứng như thép: "Nói đi."

"Mỗi khi anh cần tôi xuất hiện, dù với bất kỳ lý do gì, tôi sẽ không từ chối. Truyền thông, gia tộc, cổ đông... Em sẽ có mặt."

Anh bắt tay cô, cái bắt tay không có chút ấm áp, chỉ là sự thỏa thuận lạnh lùng. "Thỏa thuận."

**

Tin tức kết hôn bí mật giữa vận động viên số một Sun Yingsha và người thừa kế tập đoàn Wang thị như một quả bom nổ trên mạng xã hội Weibo. Các bài báo, bình luận, tranh cãi không ngừng, làm rung chuyển cộng đồng thể thao và giới thượng lưu Bắc Kinh.

Trong phòng tập bóng bàn, cô ngồi yên, ánh mắt lơ đãng nhìn điện thoại liên tục rung chuông. Bạn bè, đồng đội, huấn luyện viên gọi đến không ngừng, nhưng cô không trả lời. Trái tim cô như bị một sợi dây vô hình trói chặt lại, không biết mình nên nghĩ gì, cảm nhận thế nào giữa cuộc hôn nhân chính trị này.

Tiếng bóng bàn nảy đều vang lên trong căn phòng trống, tiếng rổ bóng lọt vào bàn như một nhịp đập căng thẳng của số phận.

Đột nhiên, giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: "Đừng chạy trốn khỏi cảm xúc của em."

Cô quay lại, thấy anh đứng đó, vest bảnh bao nhưng cởi bỏ cà vạt, tay xắn lên, ánh mắt sâu sắc không giấu nổi vẻ nghiêm trọng.

"Tôi đến đưa em về," anh nói chắc nịch. "Gia tộc họ Wang chuẩn bị buổi tiệc tối nay. Em phải đi gặp các cổ đông phía Nam."

"Tôi đang tập," cô trả lời, giọng cương quyết, mồ hôi nhỏ xuống trán. "Tôi là vận động viên trước khi là vợ anh."

Anh bước đến bàn bóng bàn, cầm vợt, ánh mắt thách thức: "Vậy thì đánh một trận. Nếu tôi thắng, em đi cùng tôi. Nếu em thắng, tôi sẽ không ép em đi đâu cả."

Sun Yingsha nở một nụ cười lạnh lùng, không chút do dự: "Anh nghĩ mình thắng nổi tôi sao?"

"Không thử sao biết," anh đáp, giọng thách thức.

Cuộc đối đầu bắt đầu. Tiếng vợt va chạm, tiếng bóng nảy liên hồi, cả hai đều bung hết sức, không chỉ để thắng một trận bóng bàn mà còn để giành quyền kiểm soát cuộc sống riêng tư vốn đang bị ràng buộc bởi âm mưu và quyền lực.

Cú đánh cuối cùng vang lên, bóng lăn chậm trên bàn trước khi chạm vào lưới. Sun Yingsha nhìn anh, ánh mắt đầy thách thức và một chút ngầm ý không dễ bị khuất phục.

Wang Chuqin cười nhẹ, giọng nói đong đầy ý nghĩa: "Ván cờ lửa máu mới chỉ bắt đầu, em ạ."

**

Sau trận bóng bàn căng thẳng ấy, Sun Yingsha đứng lặng một lúc, hơi thở dồn dập, mồ hôi nhễ nhại trên trán nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Wang Chuqin. Cô nhận ra trong ánh nhìn của anh không đơn thuần là sự thách thức, mà còn là một quyết tâm, một sự cam kết lặng lẽ mà chưa từng ai thấy.

Anh bước lại gần, giọng nói trầm xuống, như chỉ dành riêng cho cô nghe: "Em biết không, từ lâu tôi đã không muốn bất cứ ai bắt tôi phải làm điều gì, kể cả gia tộc họ Wang."

Sun Yingsha hơi khựng lại, bất ngờ trước sự thổ lộ hiếm hoi đó, nhưng cô không để lộ ra. "Vậy tại sao anh lại chọn con đường này? Cưới tôi, trở thành một phần của gia tộc?"

Wang Chuqin nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm: "Bởi vì trong cuộc chơi này, đôi khi không thể đi một mình. Và tôi biết, em cũng thế."

Cô lặng người, cảm giác có một sự đồng cảm kỳ lạ len lỏi trong tim, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu nhẹ nhàng, phủ nhận: "Chúng ta là hai quân cờ, dù có đồng cảm đến đâu, cũng không thể nào là đồng minh thật sự."

"Đúng vậy," anh thừa nhận, "Nhưng đồng minh tạm thời, có thể làm thay đổi cả ván cờ."

Khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ ngoài khung cửa. Cả hai đứng đó, như hai chiến binh sau cuộc chiến, đang thăm dò và cân nhắc bước tiếp theo trong cuộc chơi vô hình mang tên hôn nhân này.

Sun Yingsha bước ra cửa, chuẩn bị rời khỏi phòng, cô quay lại nhìn anh lần cuối, giọng nói thấp nhưng rõ ràng: "Hãy nhớ, dù anh có là ai, trong mắt tôi, em vẫn là một cá thể độc lập, không phải vật sở hữu."

Wang Chuqin mỉm cười, đôi mắt lóe lên vẻ kiên định: "Và tôi cũng sẽ không để em phải chịu cảnh đó. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta phải cùng chiến đấu."

Cánh cửa khép lại, để lại trong không gian một dư âm đầy hứa hẹn nhưng cũng đầy rẫy thử thách phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro