Chương 42

Cố Huyền Quân là người tham công tiếc việc, khoảng thời gian cô hôn mê đến bây giờ đã dồn rất nhiều công việc và Lục Vân Diễm phải xử lý lượng công việc gấp đôi.
Mới phẫu thuật xong mắt, xung quanh cô đều hạn chế cô sử dụng điện thoại, lôi kéo mãi mới có người chịu mượn laptop để xử lý công việc. Nhưng cô chỉ dám dùng khi mọi người đã đi hết.
Cô ngồi dựa đầu giường, ánh sáng màn hình chiếu vào gương mặt vẫn còn tái nhợt. Dù nhìn mờ, nhưng từng ngón tay cô vẫn lướt nhanh trên bàn phím, xử lý gọn ghẽ từng tệp tài liệu tồn đọng.
Chưa được hai mươi phút, cánh cửa bật mở.
Giọng nói lạnh tanh nhưng rõ ràng có sự kìm nén:
- "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Huyền Quân cứng người. Ngẩng đầu lên, cô thấy Vũ Hà đứng đó, ánh mắt tối sầm.
- "Không phải em đi rồi sao?"
Cố Huyền Quân định nói gì đó, nhưng Vũ Hà đã bước tới, cầm lấy laptop đóng sập lại. Cô không nổi giận, nhưng tay run lên thấy rõ:
- "Cậu muốn mù lần nữa à? Cậu vừa mới phẫu thuật xong cậu biết không?"
Sự im lặng kéo dài khiến cả hai lặng người. Một lúc sau, Cố Huyền Quân nhẹ giọng:
- "Tôi chỉ muốn giúp Lục Vân Diễm một chút, lượng công việc tồn đọng còn nhiều quá."
Vũ Hà ngồi phịch xuống cạnh giường, tay vẫn ôm chặt chiếc laptop, mắt hoe đỏ:
- "Tớ đã rất sợ. Cậu có biết lúc cậu nằm bất động trên bàn mổ, tớ đã sợ thế nào không?"
Cố Huyền Quân im lặng nhìn bàn tay Vũ Hà đang siết lấy tay mình. Bàn tay nhỏ hơn cô, nhưng ấm và run rẩy - như chứa đựng biết bao lo lắng đè nén suốt quãng thời gian vừa qua.
Cô khẽ thở ra một tiếng, nhẹ như gió thoảng.
- "Xin lỗi."
Chỉ hai từ, nhưng như đánh sập bức tường Vũ Hà gắng gượng bấy lâu. Nàng cúi đầu, hai vai khẽ run, Cố Huyền Quân vội vàng ôm nàng vào lòng. Không khóc lớn, không oán trách, nhưng từng giọt nước mắt rơi xuống vai Cố Huyền Quân lại nóng như lửa.
- "Sau này tôi hứa sẽ không giấu em nữa."
- "Cậu hứa rồi đấy"
- "Tôi hứa"
Vũ Hà ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười sau nước mắt khiến cả phòng bệnh như ấm lên vài phần. Nàng khẽ nghiêng người, đặt lên má Cố Huyền Quân một nụ hôn nhẹ như gió:
- "Sau này, cậu không được rời mắt khỏi tớ. Dù là mù, cũng phải nhìn tớ đầu tiên."
Cố Huyền Quân khẽ cười. Lần đầu tiên sau bao ngày mệt mỏi, tiếng cười ấy như một lời thầm hứa - cho tất cả những lần sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: