Chương 2:Có bom (tiếp)

~BurninGyro~

Quả Quả thấy lão bản cùng A Thành đều nói như vậy, cũng liền nói cái gì, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên trong quầy, quyết định trước khi nam nhân cổ quái kia đi cũng sẽ không bước ra ngoài.

"Giúp chị pha một ly Cappuccino, chị đi phòng sau đọc sách." Y La nói với Quả Quả một tiếng, xoay người liền hướng bên trong tiệm cà phê mà đi đến.

Đằng sau quán cà phê của Y La cô có xây một phòng sách nhỏ, nơi đó để không ít các loại sách khác nhau, từ truyện tranh thiếu nữ, đến các tác phẩm văn học nổi tiếng, chủng loại khác nhau, đều là Y La tự mình chọn.

Y La có một sở thích nhỏ, chính là thích thu thập các sách mà mình đã từng đọc qua, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô thích quyển nào, liền sẽ lưu lại quyển đó. Thời gian đọc không dài, thế nhưng cũng tích được một giá lớn đầy sách, lúc trước thời điểm cô chuyển đến Long Thành, sách của cô phải lấy hai thùng lớn để đựng mới đủ hết.

Y La sau khi tiếp quản ngôi nhà cùng tiệm cà phê liền sửa lại phòng ốc tạo cho mình một phòng đọc sách riêng, thuận tiện chính mình đọc sách đồng thời, cũng cho khách trong tiệm mượn miễn phí.

"Chú ý, có bom." Đi được nửa đường, đột nhiên, có một giọng nói lạnh băng phát ra một cách máy móc như tiếng robot bỗng nhiên ở bên tai Y La vang lên.

"Cái gì?" Y La hoảng sợ, phản xạ có điều kiện quay đầu lại, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa trông thấy một đôi mắt cảnh giác lạnh như băng.
Đúng là lạnh run người!

Vừa rồi là người đàn ông này đang nói chuyện sao? Y La không dám hỏi, cô bị nam nhân nhìn có chút sợ hãi, miễn cưỡng cười lễ phép, Y La thế nhưng ma xui quỷ khiến xoay người lại đi đến quầy thu ngân.


"Cô chủ, chị như thế nào lại đã trở lại." A Thành đang pha cà phê, thấy Y La đi vào rồi lại đi ra, thấy kỳ quái liền hỏi.

"A Thành......" Y La do dự một chút hỏi, "Vừa rồi trong tiệm có ai nói chuyện hay không?"

"Nói cái gì?" A Thành có chút khó hiểu, trong tiệm tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng khách cũng có đến bảy tám người, lão bản hỏi ai a?

"Có...... Không có gì." Y La dừng một chút, cô bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi vừa rồi mình có phải bị ảo giác hay không, nếu thật sự có người ở quán cà phê hô một câu có bom đó, trong tiệm hẳn là sớm đã lộn xộn, nào sẽ giống như hiện tại an tĩnh đến vậy, "Có thể là chị nghe lầm."

A Thành vâng một tiếng, không có tiếp tục hỏi cô, chỉ là đem mới cà phê vừa pha đem đưa cho Y La: "Cô chủ, cà phê xong rồi."

"Cảm ơn." Y La cười tiếp nhận, tự mình bưng cà phê hướng phòng sách đi đến một lần nữa.

"Chú ý, có bom." Âm thanh lại lần nữa vang lên.

"Ai đang nói chuyện?" Lần thứ hai nghe thấy được, Y La nhịn được hỏi, lại không người trả lời.

Y La cau mày, xoay người muốn tìm được nơi nào phát ra âm thanh kia, lại một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng kia.

Ánh mắt của người đàn ông kia bây giờ càng lạnh thấu người, cả người hắn căng lên sắc mặt âm trầm nhìn Y La, phảng phất tùy thời sẽ có một mãnh thú lao đến.

Ánh mắt nam nhân này quá âm lãnh, Y La bị hoảng sợ, người không tự giác lui ra sau một bước, lại bởi vì quá mức hoảng loạn, thân thể không cẩn thận đập vào góc bàn phía sau. Ly cà phê trong tay cô không cầm chắc, phịch một tiếng ngã trên mặt đất, nước trong ly đổ đầy trên sàn nhà.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không có làm dơ túi của ngài đi." Y La thấy cà phê đổ đầy đất, thậm chí có vài giọt bắn tung tóe lên túi du lịch bên chân người đàn ông kia, cô liên tục xin lỗi vội vàng rút khăn giấy ở trên quầy ra lau thật nhanh.

"Đừng chạm vào!" Người đàn ông nhanh tay quơ lấy cái túi để không cho cô chạm vào.

"Thực...... Thực xin lỗi." Y La xấu hổ ngây ngốc đứng một chỗ.

"Cô chủ, chị không có việc gì chứ?" Lúc này A Thành cầm cây lau nhà chạy tới, "Chị đừng động để đấy em lau chỗ đó cho."

"A." Y La nghe theo A Thành mà chậm chạp đứng dậy.

"Tiên sinh, xin lỗi, tôi liền giúp ngài lau dọn sạch sẽ." A Thành quay đầu lại hướng người đàn ông kia xin lỗi.

"Tránh ra!" Người đàn ông kia thô bạo đẩy A Thành ra, xách theo túi du lịch xoay người liền đi đến buồng vệ sinh trong tiệm, hiển nhiên không muốn cùng bất kì kẻ nào tiếp xúc.

"Bị thần kinh a." A Thành chờ người đàn ông đi xa mới lẩm bẩm một câu, quay đầu thấy trên người Y La cũng bị dơ do cà phê bắn lên, liền quan tâm nói, "Cô chủ, quẩn áo chị cũng bị bẩn kìa, chị nhanh đi lau đi, bằng không dính lâu trên người sẽ rất khó chịu."

"A, được." Y La thấy chính mình cũng bị dính một ít cà phê lên người, cười khổ một tiếng, cũng xoay người hướng buồng vệ sinh trong tiệm đi đến.

Y La đứng ở trước bồn rửa tay ngoài buồng vệ sinh, cầm khăn giấy không ngừng chà lau lên vết bẩn, mới lau vài cái, cửa WC nam bỗng nhiên bị kéo ra, người đàn ông áo xám xách túi du lịch từ bên trong đi ra.

Y La lúc này mới nhớ tới, người này vừa rồi cũng tới buồng vệ sinh. Sớm biết như vậy liền không đứng ở đây, Y La có chút hối hận nghĩ.

"Thực xin lỗi, không có làm dơ quần áo của ngài chứ?" Tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng Y La vẫn xin lỗi một lần nữa vì hành vi của mình.

Người đàn ông kia không có phản ứng, chỉ mở ra vòi nước ra chuyên chú rửa tay mình.

Y La thấy đối phương không phản ứng, cũng liền không có ở lại để tránh xấu hổ, đang định tùy tiện rửa tay liền rời đi, liền nghe thấy âm thanh kia lại vô cớ xuất hiện thêm lần nữa: "Chú ý, có bom."

Lần thứ ba, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Y La lại lần nữa quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xám kia.

Người đàn ông kia có vẻ cảm nhận được ánh mắt của Y La, tựa hồ rốt cuộc có vài phần hứng thú, lạnh lùng hỏi: "Cô nhìn cái gì?"

Thanh âm không giống nhau, không phải âm thanh của người đàn ông này phát ra, Y La rốt cuộc có thể khẳng định.

"Không, không có gì." Y La đem khăn giấy trong tay ném vào thùng rác, tính toán rời khỏi nơi này.

"Chú ý, có bom!" Lần thứ tư vang lên.

Rốt cuộc là ai đang nói chuyện? Y La quả thực muốn điên rồi, như thế nào mỗi lần đi ngang qua người đàn ông này cô đều nghe thấy thanh âm này vang lên. Bom, nơi này sao có thể có bom a.

Y La lắc đầu, nhấc chân định đi ra bên ngoài.

"Có bom, có bom!" Lần thứ năm vang lên.

"Đừng nói nữa." Y La không thể nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng.

"Cô đang nói chuyện với tôi?" Người đàn ông quay đầu nhìn lại đây, biểu tình có chút nghi ngờ.

"Không phải, thực xin lỗi." Y La xoa cái trán, tiếp tục đi tiếp, chỉ là không đợi cô bước chân ra khỏi cửa, thân thể bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo lại phía sau.

"Ngô......"

"Làm gì mà đi vội vã như vậy, ở lại với tôi một lúc rồi đi." Người đàn ông áo xám che miệng Y La lại, không để ý Y La giãy giụa lịch liệt, cười dữ tợn đem người kéo vào WC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro