Chương 5:Tôi sẽ đem cô ném xuống biển
~BurninGyro~
Mạc Tôn từ cửa hông đi vào đại sảnh lầu một, chỉ liếc mắt nhìn một cái qua đám người đông nghìn nghịt kia, bỏ qua sau đầu liền xoay người từ lối thoát hiểm chạy lên lầu ba.
"Lão đại." Mạc Tôn từ cầu thang thoát hiểm chạy tới, liền nhìn thấy thành viên đội mình - Tiếu Bân.
"Hiện tại tình huống như thế nào?" Mạc Tôn một bên hỏi, một bên dùng tay chống lan can nhìn xuống xem xét tình huống.
"Tội phạm bắt cóc con tin tên là Triệu Minh, là phạm nhân vừa hết hạn tù được phóng thích vì tội buôn ma túy, phỏng chừng là sau khi ra ngoài cuộc sống trải qua không như ý, cho nên mới suy nghĩ ra một cái biện pháp ngu xuẩn là trở về trả thù Trương đội trưởng." Tiếu Bân dùng nhanh nhất tốc độ giải thích tình hình cùng căn nguyên và hậu quả.
"Trương đội trưởng, Trương Hoài Kỳ?" Mạc Tôn hỏi.
"Đúng vậy, cái này là Triệu Minh 6 năm trước bị Trương đội đích thân bắt giữ." Tiếu Bân nói, "Đối phương vừa vào cửa liền nói rõ bản thân muốn tìm Trương đội trưởng, bằng không liền kích nổ bom."
Buôn ma túy trả thù cảnh sát bắt giữ mình đây thực ra là hiện tượng thường thấy.
"Này bom không phải đã khởi động sao?" Mạc Tôn nghi hoặc hỏi,trước ngực con tin hàng số đỏ tươi kia không phải đang đếm ngược rồi sao, cho dù cách rất xa nhưng vẫn như cũ rất bắt mắt, chỉ là thấy không rõ con số cụ thể.
"Tội phạm yêu cầu Trương đội trưởng nửa giờ phải đến cục cảnh sát." Tiếu Bân bổ sung nói.
"Cho nên đúng giờ là nửa giờ đếm ngược của bom?" Mạc Tôn hiểu rõ gật đầu, "Kia Trương đội trưởng đâu đâu?"
"Trương đội trưởng sáng sớm hôm nay cùng cấp dưới đi đến huyện khu phá án rồi, nửa giờ làm sao kịp trở về." Tiếu Bân cười khổ nói, từ trong huyện lái xe đến thành phố nhanh nhất cũng phải hai tiếng đồng hồ.
Nếu Trương đội trưởng có thể kịp thời gian mà trở về cùng tên tội phạm nói chuyện có thể kéo dài thời gian một chút. Nhưng với cái tình thế hiện giờ, chỉ còn lại không quá mười phút, bom vẫn sẽ nổ a.
"Không kịp trở lại? Hiện tại tình huống này......" Mạc Tôn nhìn thoáng qua người phụ trách phía dưới Lý Thiên Nguyên hỏi, "Lý Thiên Nguyên tính toán xử lý như thế nào?"
"Cầm cự được." Tiếu Bân giải thích nói, "Bất quá Triệu Cục trưởng đã lửa giận đùng đùng rồi, hạ mệnh lệnh tử rằng, nhất định không thể làm bom phát nổ ở cục được."
Mạc Tôn cơ hồ có thể tưởng tượng đến hình ảnh Triệu Cục trưởng thẹn quá hoá giận, cười nói: "Này bom nếu là ở trong cục nổ mạnh,ông ấy là cục trưởng sẽ được biết đến đầu tiên."
"Hiện tại chỉ hy vọng tay súng bắn tỉa có thể tìm được cơ hội thích hợp đánh gục tội phạm." Tiếu Bân còn nói thêm.
"Tay súng bắn tỉa?" Mạc Tôn lúc này đã đem tình huống phía dưới quan sát không sai biệt lắm, anh nhìn nhìn xung quanh một chút, sau đó chỉ vào lầu hai chỗ ngoặt chắc chắn hỏi, "Tay súng bắn tỉa có phải hay không mai phục tại nơi đó."
"Đúng vậy."
"Phiền toái đấy." Mạc Tôn tuy rằng trong miệng nói phiền toái, nhưng ngữ khí lại như là đang thảo luận buổi tối nay ăn cái gì bây giờ, toàn thân không thấy có nửa điểm khẩn trương, lại còn có tâm tình chỉ vào hoàn cảnh ở phía dưới phân tích nói, "Cái Triệu Minh hẳn là có chuẩn bị mà đến, cậu xem vị trí hắn trốn tránh, trong đại sảnh tổng cộng có ba trụ đá, hắn chọn cây bên trong tận cùng, hoàn mỹ tránh đi tầm nhìn của cửa sổ. Như vậy, người của chúng ta liền không có biện pháp từ phía sau vòng qua đi."
"Với cả tay súng bắn tỉa, bọn họ nếu có thể tìm được thích hợp góc độ, phỏng chừng đã sớm nổ súng." Triệu Minh đến bây giờ còn chưa có chết, liền cho thấy tay súng bắn tỉa tìm không thấy vị trí thích hợp.
"Chẳng lẽ không có biện pháp? Còn có tám phút nữa bom liền phải nổ rồi." Tiếu Bân vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía đội trưởng nhà mình.
Còn tám phút nữa.
"Bang!" Mạc Tôn chợt giơ tay, hung hăng đánh một cái lên đầu của Tiếu Bân.
"Lão đại, anh sao lại đánh em làm gì?" Tiếu Bân vẻ mặt nhăn nhó hỏi.
"Chỉ còn tám phút nữa, sao giờ cậu mới nói?" Mạc Tôn nổi giận đùng đùng mắng.
Mạc Tôn lúc trước chỉ biết là còn nửa giờ nữ bom sẽ bị kích nổ, lại không biết thời gian đã qua đi nhiều như vậy, cư nhiên chỉ còn lại có vài phút mà thôi.
"Em ...... em cho rằng anh đã biết a." Tiếu Bân vẻ mặt đầy ủy khuất nói.
"Tôi biết mà biết thì còn lôi kéo cậu hỏi nửa ngày?" Mạc Tôn ghét bỏ vung tay lên, ra lệnh nói, "Đừng nhiều lời, đi cho tìm cho tôi một cuộc dây thừng lại đây."
"Lão đại, anh muốn làm gì?" Tiếu Bân vừa nghe, tức khắc ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ lão đại nhà đây là muốn lập công?
Cậu đi theo bên người Mạc Tôn không sai biệt lắm cũng được một năm rồi, đối với thân thủ của Mạc Tôn cậu biết rõ ràng,thân thủ lão đại nhà mình quả thực có thể so với đặc công trên màn ảnh Hollywood. Cũng đúng bởi vì thực lực của lão đại cậu hiểu, nên cậu mới nghe lời Mạc Tôn tìm đồ vật, vừa nghe lão đại muốn tìm dây theo bản năng cậu cho rằng Mạc Tôn muốn đích thân động thủ thu thập Triệu Minh. Nếu lão đại đã muốn đích thân động thủ, có lẽ thật sự sẽ có biện pháp giải quyết cục diện.
"Còn hơn bảy phút nữa!" Mạc Tôn chỉ chỉ đồng hồ nhắc nhở nói.
Đang ngớ người, Tiếu Bân giật mình kêu lên một tiéng, xoay người dùng hết sức như chạy thi một trăm mét chạy thật nhanh đến văn phòng tìm ra một bộ dây thừng, sau đó chạy như bay trở về.
"Lão đại." Tiếu Bân đem dây thừng đưa cho Mạc Tôn.
Thừa dịp Tiếu Bân lấy dây thừng, Mạc Tôn soạn một cái tin nhắn gửi đi cho Lý Thiên Nguyên, rồi sau đó mới tiếp nhận dây thừng Tiếu Bân đưa qua, xoay người đi đến phía đông của lầu ba.
=
"Tích!"
Nghe được âm thanh di động vang lên, Lý Thiên Nguyên cho rằng là tin tức cục trưởng gửi tới, cúi đầu nhẹ nhàng click mở, kết quả vừa thấy tin nhắn ông liền sửng sốt.
Mạc Tôn: ( Hấp dẫn sự chú ý, đừng nhìn lên trên, tôi tới thu phục. )
Lý Thiên Nguyên chỉ sửng sốt một lát, ngay sau đó rất mau trấn lại, nỗ lực khắc chế mình muốn nhìn lên trên xem anh làm gì, đi lên phía trước hai bước, tính toán hấp dẫn lực chú ý của Triệu Minh: "Triệu Minh, Trương đội trưởng đã ở trên đường, chỉ là thời gian tương đối gấp, ngươi có thể hay không trước đem đồng hồ đếm ngược dùng lại đã."
"Hắn tới tao liền dừng." Triệu Minh nói.
"Trương đội trưởng đang trên đường trở về rồi, nhưng tình hình giao thông của Long Thành ngươi cũng là biết mà, vạn nhất lại kẹt xe ở đâu đó." Lý Thiên Nguyên tiếp tục nói. "Ngươi trước đem đồng hồ đếm ngược tạm dừng, không cần hại người vô tội."
"Tao nói rồi, nửa giờ sau mà không đến, tao liền cho nổ tung nơi này." Triệu Minh hiển nhiên là quyết tâm, không cần ai cùng thương lượng.
Lý Thiên Nguyên nhìn con số trên mặt đồng hồ đếm ngược đã từ bảy nhảy đến sáu, trong lòng lại là cả kinh, nhịn không được mắng: Mạc Tôn con mẹ nó nếu có biện pháp, thì mau nhanh lên a.
Mạc Tôn đem dây thừng cột ở trên người, sau đó từ trên hành lang xuất phát chạy, một chân đạp lên can can lầu ba, lại một chân mượn lực, cả người nháy mắt bay lên không trung, hai tay trước duỗi, giống như nhũ yến đầu lâm giống nhau??? bay về phía xà ngang trên trần nhà.
"Lạch cạch!" Tiếu Bân hoảng sợ, tầm mắt không rời khỏi Mạc Tôn đang ôm lấy xà ngang trên trần nhà.
Lầu một đại sảnh là thiết kế kiểu trần cao, độ cao ước mười ba mét, có ba cột đá chống đỡ, mà ba cột đá lại có sáu thanh ngang nối liền liên kết chặt chẽ với nhau trên trần nhà, Mạc Tôn nhảy lên đó, tương đương với trực tiếp từ lầu ba nhảy lên trần nhà.
"Ta đi!*" Tiếu Bân thấy lão đại nhà mình mạo hiểm nhịn không được phát ra một câu thô tục.
*Ta đi: trong tiếng trung hai từ này viết là 我去(wo qù) nhưng mình đi tìm hiểu thì không có ai giải thích về cái này là tiếng lóng hay gì cả. Nếu bạn nào hay xem phim Trung có lẽ sẽ thấy có một vài phim sử dụng từ này. Ai biết thì cmt cho mình với để mình sửa. 谢谢
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro