~BurninGyro~
Tuy rằng đồng hồ đếm ngược đã dừng lại, nhưng trước sau bom vẫn là một vật phẩm nguy hiểm, thật vất vả mới mang ra được bờ biển, rốt cuộc cũng không thể lại mang về. Vì thế Mạc Tôn chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại cho Lý Thiên Nguyên, bảo ông dẫn người đến đây tháo quả bom ra.
Chỉ chốc lát sau một chiếc xe cảnh sát đã đến nơi, cửa xe mở ra, Lý Thiên Nguyên cùng Tiếu Bân dẫn đầu chạy tới, phía sau là Lưu chuyên gia xách theo một cái thùng dụng cụ màu đen vội vã đuổi theo.
"Lão đại......"
"Đội trưởng Mạc ......"
Hai người chạy đến gần, Lý Thiên Nguyên nhìn thoáng qua quả bom trước ngực Y La kinh hỉ nói: "Quả nhiên đã dừng được?"
Mạc Tôn không có giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Hai người đến đây giúp cô ấy tháo quả bom xuống đi."
"Được!" Lý Thiên Nguyên lập tức nhìn về hướng Y La nói, "Y tiểu thư, cô cứ ở yên đấy, tôi cùng chuyên gia phá dỡ bom tới giúp cô đem quả bom đõ gỡ xuống."
Hơn ai khác Y La là người mong muốn quả bom này được tháo ra khỏi người mình, vì thế khi vừa nghe Lý Thiên Nguyên nói muốn giúp cô tháo bỏ bom, cô lập tức liền nghe theo ông cùng chuyên gia phá huỷ bom đang đi đến.
"Lão đại, anh quá trâu bò!" Tiếu Bân dựng thẳng ngón tay cái mà thốt lên, trong giọng nói tràn đầy kính nể, "Một quyền dứt khoát lưu loát đánh gục tội phạm, hiện tại đến cả bom đều có thể phá giải."
"Tôi mà giải được thì còn cần đến bờ biển sao?" Mạc Tôn tức giận nói.
"Kia...... Vậy bom như thế nào lại không nổ?" Tiếu Bân nghi hoặc nói.
"Tự cô ấy cắt dây."
"Tự cô ấy?" Tiếu Bân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là cảm thán nói "Xem ra là ông trời có mắt, mệnh không thể chết a, vị mỹ nữ này vận khí không tồi nha."
"Hy vọng cô ấy chỉ là vận khí tốt." Đối với Y La phía trước chột dạ, nhưng ký ức Mạc Tôn bây giờ vẫn còn mới mẻ, anh nhìn về phía Y La đang theo Lưu Chuyên gia đi đến một bên chuẩn bị tháo dỡ bom ý vị không rõ nói.
"Có ý tứ gì?" Tiếu Bân có chút phát ngốc.
Mạc Tôn thu hồi ánh mắt nhìn Tiếu Bân phân phó nói: "Một lát nữa sau khi về cục cảnh sát, cậu gọi cô gái kia đến thẩm vấn cẩn thận cho tôi."
"Lão đại, anh vậy là có ý gì? Cô gái này có vấn đề?" Tiếu Bân nghi hoặc nói.
"Có hay không, hỏi rõ ràng sẽ biết." Mạc Tôn nói, "Tôi cũng hy vọng cô ấy chỉ là đơn thuần gặp xui xẻo mà thôi."
Tuy nói hiện giờ khoa học kỹ thuật đã cực kì phát triển, cũng không thiếu thiên tài tồn tại, nhưng bom cũng không phải là vật mà ai cũng có thể thấy được, vừa rồi nếu không phải có chút vận khí mà nói, như vậy liền không biết sẽ ra sao. Mạc Tôn nghĩ, xoay người mở cửa xe, lập tức tiến cục cảnh sát.
=
Cục cảnh sát Long Thành.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi sự uy hiếp đến từ quả bom Y La ngồi một bên uống trà nóng một bên chờ cảnh sát tới để ghi chép lại vụ việc. Nghĩ chờ một lát tất cả đều kết thúc, cô nhất định phải về nhà tắm rửa thật tốt dội bỏ mấy thứ đen đủi này đi, ngày hôm nay thật là quá xui xẻo.
"Răng rắc!" Một âm thanh mở cửa vang lên, Tiếu Bân từ bên ngoài tiến vào.
"Đồng chí cảnh sát." Y La vội vàng đứng lên.
"Mỹ nữ mời ngồi, mời ngồi, không cần khẩn trương." Tiếu Bân cười ngồi xuống đối diện Y La, "Tôi tên là Tiếu Bân, tổ cảnh sát trọng án số hai, tôi tới ghi lời khai của cô."
"Được." Y La đối với việc ai tới lấy lời khai cũng không quan tâm cho lắm, cô chỉ nghĩ là mong việc ghi lời khai có thể nhanh một chút để có thể sớm về nhà. Vì thế toàn bộ quá trình cô vô cùng phối hợp, tường thuật tỉ mỉ kĩ càng từ việc Triệu Minh ở tiệm cà phê của cô uống cà phê, cùng với việc cô như thế nào lại không cẩn thận làm đổ ly cà phê khiến cho đối phương tức giận, đến cả quá trình việc bị đối phương bắt cóc lôi vào cục cảnh sát như thế nào.
"Nói như vậy cô từ trước tới nay chưa từng có gặp qua Triệu Minh." Tiếu Bân hỏi.
"Không có, ông ta chỉ là một người khách ngẫu nhiên đi vào trong tiệm của tôi thôi." Y La hiện tại nhớ tới còn có chút sợ hãi, "Thật là đáng sợ, tôi vốn dĩ cho rằng tiệm cà phê mở ở đối diện cục cảnh sát, khẳng định sẽ không có người xấu dám đến. Kết quả thì ngược lại, người xấu bình thường thì không dám tới, đã tới đều là cực kì hung ác."
"Khụ ~~" Tiếu Bân không dấu vết ho khan một chút.
Y La cũng phát hiện ra việc mình nói mấy lời oán giận không đúng địa điểm, vì thế xấu hổ cười cười: "Đồng chí cảnh, còn có cái gì muốn hỏi sao?"
Tiếu Bân nhìn thoáng qua Y La, từ ghi chép phía dưới rút ra một tập tài liệu, trên đó là hồ sơ về Y La vừa được đưa đến. Tiếu Bân nhìn thoáng qua, ngay sau đó hỏi: "Cô là cô nhi phải không?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Y La nghi hoặc trả lời.
"Không có, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái." Tiếu Bân nói, "Căn cứ theo tư liệu chúng tôi điều tra được, thời điểm cô được đưa đến cô nhi viện nuôi dưỡng là năm cô ba tuổi, thẳng đến khi học đại học mới rời đi, học phí đại học cũng đều là vay thông qua quỹ học tập."
"Vây cái đó...... Cùng với việc lần này quan hệ gì sao?" Y La nghe được có chút không thích hợp, không phải đang hỏi về người buôn ma tuý Triệu Minh kia sao, như thế nào đột nhiên lại hỏi tới thân thế của mình rồi.
"Nửa năm trước, cô bỗng nhiên kế thừa một phần tài sản, cũng chính là quán cà phê đối diện kia, cùng với một căn chung cư hai phòng rộng trăm mét vuông thuộc khu Hoa Uyển ở Long Thành." Tiếu Bân cười nói, "Tôi chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như cô là cô nhi, hơn nữa hơn hai mươi năm nay đều không có thân nhân đi tìm, như thế nào bỗng nhiên lại có một phần tài sản..... để kế thừa?"
"Anh có ý gì?" Y La nghe ra được, cảnh sát tại đang hoài nghi cô, cô dùng tay chống vào bàn có chút kích động đứng lên.
"Mỹ nữ, đừng kích động, chỉ là điều tra như thường lệ mà thôi." Tiếu Bân cười trấn an nói.
"Điều tra như thường lệ? Các anh không phải nên hỏi tôi về việc tên tội phạm hình sư kia bắt cóc tôi như thế nào sao, việc tôi kế thừa tài sản thì có liên quan gì chứ? Anh rõ ràng là hoài nghi tôi có vấn đề. Tôi rõ ràng là người bị hại kia mà." Y La không ngốc, cô lúc này đều nghe ra trong lời Tiếu Bân nói có ý như thế nào, đối phương rõ ràng bây giờ đang nghi ngờ cô.
"Cô đừng kích động, ngồi xuống đã, uống ly trà." Tiếu Bân đẩy chén trà của Y La về phía cô, chờ Y La bình tĩnh lại một chút rồi mới lại nói tiếp, "Là cái thế này, theo chúng tôi điều tra, thời gian mà Triệu Minh được mãn hạn tù ra ngoài cùng lúc lại là nửa năm trước."
Y La ngẩng đầu nhìn phía Tiếu Bân.
"Cô xem, cô nửa năm trước vô duyên vô cớ kế thừa một phần tài sản giá trị ngàn vạn." Nói tới đây nội tâm Tiếu Bân đau xót, giá nhà hiện tại cao như vậy, chính mình khi nào mới có thể mua nổi một căn phòng ở Long Thành, "Mà Triệu Minh cũng là nửa năm trước mãn hạn ra ngoài. Hôm nay, lại trùng hợp hắn bắt cóc cô mang vào cục cảnh sát, cuối cùng là việc chuyên gia phá huỷ bom của chúng tôi còn không thể huỷ quả bom đó, nhưng mà cô lại làm được."
"Hai cái việc này có quan hệ gì sao? Tôi kế thừa tài sản cùng Triệu Minh ra tù có cái gì liên quan chứ. Tôi vận khí tốt cắt đúng dây bom không được sao, chẳng lẽ các anh hy vọng bom nổ mạnh mới tốt." Y La chất vấn nói.
"Chúng tôi không phải có ý này, cô trước đừng kích động, đừng kích động......" Tiếu Bân nghĩ thầm, chúng tôi chỉ là cảm thấy kì quái là sao cô có thể huỷ đi quả bom một các dễ dàng như vậy thôi.
"Tôi có thể không kích động sao? Các anh khinh người quá đáng." Y La từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, cho dù tính tình có tốt, nhưng tính tình cũng tuyệt đối không mềm, cô lập tức cả giận nói, "Các anh hoài nghi việc tôi kế thừa tài sản có vấn đề, vậy các anh đi tra đi, tra không ra chứng cứ liền không cần ở đây nói hươu nói vượn. Còn có sự việc hôm nay, rõ ràng tôi mới là người bị hại, tôi là con tin. Các anh cảnh sát không phải bảo hộ dân chúng an toàn sao? Các anh không có bảo vệ tốt liền tính đến tôi, tự tôi có vận khí tốt sống sót, các anh cư nhiên còn hoài nghi tôi cùng tên tội phạm kia là đồng bọn. Các anh có chứng cứ gì mà hoài nghi như vậy, tôi muốn...... Tôi muốn khiếu nại các anh......"
"Hiểu lầm...... Hiểu lầm...... Tôi chỉ là làm theo quy định hỏi qua một chút mà thôi." Tiếu Bân đưa ra một loạt nghi vấn, hoàn toàn là xuất phát từ việc Mạc Tôn phân phó, nên là không thể nào hợp lí trong tình huống này được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro