Chương 160 - 164

Chương 160

Nhiếp Huyễn thấy hắn xấu hổ, ngón tay tựa như trấn an mà xoa nắn lên cánh mông căng tròn mềm mại cùa hắn, cũng không hối thúc, chỉ như cười như không mà nhìn.

Ôn Tử Nhiên quẫn bách cực kỳ, hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh, trên giường lúc nào cũng luôn có trò mới, mỗi một lần đều chồng chất đa dạng khiến cho hắn có chút chịu không thấu.

Nhiếp Huyễn dùng đầu ngón tay vuốt ve hõm eo của hắn, ôn nhu hỏi: "Vẫn không chịu?"

Ôn Tử Nhiên giật giật môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Chân mày Nhiếp Huyễn giương lên, lại không tiếp tục làm khó hắn, chỉ nắm lấy tay hắn đặt lên khố hạ của mình, nói: "Vậy trước tiên sờ sờ cho trẫm đi."

Tiết khố của Ôn Tử Nhiên đã bị kéo xuống đầu gối, áo vắt trên khuỷu tay, dạng chân ngồi trên đùi hoàng đế, giữa đùi mình thì lại ướt đẫm một mảng, dâm loạn không thể tả.

Trên một bên tay vẫn còn dính đầy cao chi tan chảy, thấm ướt kẽ hở từng ngón tay, nghe hoàng đế nói vậy, chậm rãi cúi đầu, dùng tay sạch sẽ kia cẩn thận rụt rẻ cởi vạt áo hoàng đế.

Ôn Tử Nhiên vốn là đang nghỉ ngơi, tóc dài buông xõa, tuy rằng không phải thác gấm đen bóng Arsirawa như Chu Hi, nhưng lúc tản ra đầy vai thế này cũng thật sự phù hợp với sự nhu thuận mềm mại của y, đem lại hiệu quả khác biệt. (chữ arsirawa là tác giả dùng, ứ phải mị làm bừa.) Nhiếp Huyễn vươn tay vuốt lên mái tóc hắn, Ôn Tử Nhiên cúi đầu, để hoàng đế thuận tiện động tác.

Cẩn thận dè dặt lấy ra long căn, tuy rằng chưa bột phát, đã có thể thấy được thước tấc ngạo nhân kia, Ôn Tử Nhiên thập phần quen thuộc với nam căn hùng tuấn này, đỏ mặt dùng bàn tay tràn đầy cao chi tan chảy kia nắm lên, lau hết cao chi lên trên tính khí của hoàng đế.

Bàn tay Nhiếp Huyễn đang vuốt tóc hơi ngừng lại, sung sướng thở dài.

Lòng bàn tay Ôn Tử Nhiên thật sự mềm, tóc cũng mềm, nghe nói sợi tóc cứng và lòng bàn tay cứng thường tượng trưng cho ý chí kiên định, tâm niệm bình tĩnh, tính cách mạnh mẽ, trái ngược với Ôn khanh của y, liền cảm thấy lời này cũng không hẳn là không có đạo lý.

Tóc của Dung Hàm Chi rõ ràng thô cứng rất nhiều, bàn tay cũng khỏe mạnh cứng rắn.

Tính khí được người nắm trong tay cẩn thận âu yếm, Nhiếp Huyễn thích ý nheo mắt, có chút thất thần nghĩ tới đã lâu chưa có tin tức từ Tây Nam, lần sau quân báo đến chỉ sợ lại là một lần mấy phong.

Tấu chương của giám quân và ngự sử phái đi thục châu chắc cũng sẽ cùng đến.

Nghĩ lại liền cảm thấy thật sự có ý tứ.

Ôn Tử Nhiên không biết hoàng đế lại thất thần. Tính khí thô dài hùng tuấn được vuốt ve chậm rãi bột phát, bởi vì còn được bôi thêm một tầng cao chi, ánh lên dưới ánh nến, thoạt nhìn càng làm cho người ta thêm sợ hãi, Ôn Tử Nhiên nhìn chằm chằm hoa văn trên giường gấm, không dám nhìn đến thứ đang trong tay mình.

Cho dù đã từng làm nhiều lần, hắn vẫn không có cách nào tưởng tượng chính bản thân mình từng vô số lần dùng thân thể dung nạp một vật đáng sợ như vậy.

Nhiếp Huyễn phục hồi tinh thần, cười cười bóp mông hắn, hỏi: "Thích không?"

Thích cái gì thì không nói, thế nhưng trong tình huống này, rõ ràng là không cần nói cũng biết.

Ôn Tử Nhiên xấu hổ đến chín đỏ, cúi đầu không nói, mái tóc dài trượt qua vai, che mất một bên chân mày.

Dưới ánh nến, lại có một cảm giác ôn thuận như ngọc khác biệt.

Nhiếp Huyễn bỗng nhiên ôm eo hắn nhấc lên một chút, tính khí đã sôi sục bột phát để ngay dưới huyệt khẩu ướt đẫm trơn bóng chưa được khuếch trương kia.

Ôn Tử Nhiên giật mình sợ hãi, theo bản năng kêu lên: "Bệ hạ!"

Nhiếp Huyễn vờ như muốn chen tính khí cứng rắn vào trong, lại vô cùng ôn nhu dỗ dành: "Tử Nhiên, thả lỏng chút."

Ôn Tử Nhiên nhất thời bị y dọa sợ tới nỗi rớt nước mắt, vươn tay chống lên ngực hoàng đế, cứng rắn nói: "Không được!"

Chương 161

Ôn Tử Nhiên sợ nhất là đau, Nhiếp Huyễn trên giường vẫn luôn ôn nhu săn sóc, hắn cũng đã thành quen, chưa từng nghĩ tới hoàng đế sẽ lại muốn cư thế trực tiếp cắm vào.

Tuy rằng vửa rồi đã lấy một ít cao chi, nhưng đầu ngón tay cón chưa tiến vào trong mật động, khẳng định bên trong vẫn khô khốc cực kỳ, vốn dĩ đã là nơi không phải dùng để làm loại chuyện này, nếu còn không được bôi trơn, vài ngày không xuống được giường đã là nhẹ.

Vật cứng nóng bỏng để ngay tại cửa huyệt, ái muội cọ cọ chỉ đợi xông vào công thành chiếm đất, Ôn Tử Nhiên vừa kinh vừa sợ, eo lưng căng thẳng, theo bản năng muốn trốn.

Nhiếp Huyễn sao có thể để cho hắn trốn, trên tay tăng thêm sức, lại lôi hắn trở về.

Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu, khóc lóc xin tha: "Đừng, đừng mà... Bệ hạ, xin bệ hạ tha ta..."

Nước mắt rơi xuống xoạch xoạch, rớt lên trên lồng ngực hoàng đế, thấm ướt một mảng trên vạt áo chưa kịp cởi bỏ.

Nhiếp Huyễn như cười như không mà ôm lấy hắn, hạ thân vờ đỉnh đỉnh lên, Ôn Tử Nhiên lại khóc càng thêm lợi hại, nhỏ giọng xin tha.

Nhiếp Huyễn cười hỏi: "Sợ đau sao?"

Ôn Tử Nhiên khóc gật đầu.

Hoàng đế vẫn dùng một tay giữ chặt hắn không để hắn chạy, dịu giọng dỗ dành: "Thả lỏng một chút."

Ôn Tử Nhiên khóc đến không kịp thở, nhưng việc đã đến nước này, nếu cứ tiếp tục gồng mình sẽ chỉ càng thêm đau hơn mà thôi, đành cố gắng ngượng ngùng thả lỏng thân thể, trong lòng lại vẫn cảm thấy khổ sở một cách khó hiểu, không hiểu vì sao hoàng đế nhất định phải làm như vậy đến cùng.

Tiến vào thân thể lại là hai ngón tay, còn mang theo một lượng lớn cao chi, từ từ cắm vào, đợi cao chi tan hết mới chậm rãi nhu ấn.

Ôn Tử Nhiên ngẩn người, giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hoàng đế.

Tay vốn đang giữ chặt lấy hắn của Nhiếp Huyễn bỗng thả lỏng, yêu thương xoa nắn thắt lưng hắn, thấp giọng nói: "Trẫm sao đành...khiến cho ngươi đau được chứ."

Dịu dàng như nước.

Ôn Tử Nhiên kinh ngạc lắng nghe, chớp mắt, nước mắt bên trong vành mắt trào ra, hắn lại chỉ cảm thấy lòng mình cũng mềm thành nước.

Không phải hoàng đế chưa từng nói lời yêu đương ôn tồn với hắn, nhưng chỉ có duy độc một câu này thật sự thâm tình nhất.

Lúc trước nói thích hắn, hiện giờ lại gần như là ôn nhu hứa hẹn sâu nặng như vậy, có thể nào không khiến cho hắn lòng như nổi trống.

Hắn vẫn luôn là người biết thân biết phận, ban đầu lúc bị hoàng đế muốn đã chưa từng cảm thấy vì mình dung sắc xuất chúng, chỉ dám cho rằng là nhất thời mới mẻ, khi phát hiện chuyện tình sự của hoàng đế và nhị tướng còn nhủ thầm rằng quả nhiên là vậy.

Nhưng hoàng đế lại chưa từng vì thế mà bỏ qua không đụng đến hắn, trái lại mỗi một lần lại càng thêm ôn nhu thâm tình.

Chính mình nhất thời hồ đồ gây ra sai lầm lớn, tuy rằng lúc ấy hoàng đế giận dữ không thể kiềm chế, nhưng sau đó vẫn chủ động lại đây quan tâm, không chỉ chu toàn cho hắn, mà còn càng thêm ôn nhu.

Cho đến đêm nay như vậy, hắn thật sự không có cách nào không cảm thấy...

Hoàng đế là thật sự thích hắn.

Phía sau, ngón tay cực kì có kỹ xảo mà kích thích vách ruột mềm mại, Ôn Tử Nhiên chậm rãi nhắm mắt, cúi xuống, chủ động ngậm lấy đôi môi hoàng đế.

Sau đó vươn đầu lưỡi ra, chậm rãi đưa vào giữa kẽ môi.

Nhiếp Huyễn hiếm khi cảm thấy giật mình thế này, Ôn Tử Nhiên quả thật thích được y hôn môi, nhưng trên giường sẽ không, cũng sẽ không chủ động quá mức, những lúc khát vọng được hoàng đế hôn, nhiều nhất cũng chỉ dám kề sát lại, dán cánh môi lên, lặng lẽ chờ đợi y ban cho một nụ hôn dịu dàng.

Chủ động nóng bỏng thế này, là lần đầu tiên.

Y hơi hơi hé môi nhận lấy nụ hôn này, từ từ rút ngón tay ra, thay bằng tính khí đặt ngay trước cửa huyệt đã được khai thác đến ướt át mềm mại.

Ôn Tử Nhiên nhẹ nhàng đè eo xuống, muốn chủ động dùng thân thể đón nhận lấy y.

Nhiếp Huyễn nhẹ nhàng vỗ về hắn, dẫn bước cho hắn chậm rãi nhét chính mình vào bên trong, rốt cuộc cũng tiến vào trọn vẹn, song phương đều nhẹ nhàng thở ra, miệng lưỡi tương giao khiến cho khí tức đối phương càng thêm sâu sắc thấm đẫm.

Nhiếp Huyễn nheo mắt, đầu ngón tay lướt theo mái tóc dài của Ôn Tử Nhiên, trong lòng âm thầm tự nhủ thêm một lần.

Trẫm sao đành lòng nỡ làm đau ngươi chứ?

Nhưng nếu không chịu giày vò, ngọc thô làm sao có thể trở thành liên thành chi bích đây.

Chương 162

Hành dinh Chinh Tây, Tham quân Lục sự Vương Triết thông bẩm được cho qua, bước vào giáo trường tạm thời của Dung Hàm Chi.

Dung Hàm Chi dẫn theo vài người đang tập bắn, vài cây cung quăng trên mặt đất, còn chưa kịp xưng tên, đã nghe thấy vị thứ tướng kia lạnh lùng nói: "Keo nối cung sợ nhất gặp mưa, năm nay trời mưa nhiều tới như vậy, mấy cây cung trong kho này đã sớm không còn dùng được nữa, vì sao không ai báo với ta?"

Vương Triết rụt rụt cổ, lặng lẽ đứng ngay ngắn, nhìn Dung Hàm Chi hung hăng mắng đám chủ quản kho quân nhu một trận, lúc này mới xoa xoa mũi, đánh bạo lên tiếng chào: "Dung tướng."

Dung Hàm Chi đang chăm chú nhìn, cũng không biết đang nhìn thứ gì, nghe thấy hắn đến, thần sắc hơi hòa hoãn, nhưng vẫn đanh mặt: "Lương thảo vẫn chưa tới sao?"

"Hộ bộ gởi văn thư đến, nói là đang điều vận." Vương Triết cẩn thận dè chừng nói.

Dung Hàm Chi nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ôn Thiện Chi thật sự là càng sống càng lùi, chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Không biết cái gì gọi là quân tình như lửa sao?"

Vương Triết cúi đầu không dám trả lời, ai cũng biết Ôn Thượng thư và Dung tướng là thân gia, loại chuyện ông thông gia mắng ông thông gia như thế này, cấp dưới người ngoài như bọn họ không thể nghe được.

Chỉ dám cẩn thận đáp: "Hồi bầm Dung tướng, hình như Hộ bộ đang xảy ra việc khác."

"Còn chuyện gì còn gấp hơn cả quân tình?"

"Lũ xuân ở Kinh Hồ."

Dung Hàm Chi giật mình, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn qua, lúc này Vương Triết mới thấy hắn đang cầm một cây nỏ đã kéo tên trên tay, theo bản năng liền né né, tránh khỏi vị trí đầu mũi tên lạnh lẽo kia hướng đến.

Dung Hàm Chi phì cười, đưa nỏ cho người bên cạnh.

Chiếc nỏ bằng đồng rất nặng, người kia nhìn thấy Dung Hàm Chi cầm có vẻ nhẹ nhàng, liền tùy tay nhận lấy, xém chút đã té ngã.

Dung Hàm Chi chỉ nhìn vào mắt, lại quay về phía mấy vị chủ sự vừa bị mắng đến không nâng nổi đầu kia, nói: "Thấy không, mấy thứ này giờ đã nặng đến Trương Trường Sử cũng khó mà cầm nổi, cho dù có sức khỏe, địa hình Thục Trung nhiều núi như vậy, ngươi muốn các tướng sĩ vác thứ này đi đánh giặc sao?"

Gương mặt già nua của Trương Trường Sử ửng hồng, cầm nỏ kia nhìn nhìn, nói: "Là hạ quan nhất thời không đề phòng, thực ra cũng vẫn ổn."

Dung Hàm Chi thản nhiên nói: "Nỏ nặng như vậy, không biết khi giương lên còn phải dùng bao nhiêu sức lực. Qua hai ba lượt, chỉ sợ phế mất một binh."

Nói xong hắn cũng thở dài, phất phất tay nói: "Bổn tướng sẽ viết tấu để Binh bộ nghĩ cách, các ngươi đều lui xuống hết đi."

Mấy vị chủ sự quân nhu kia tạ ơn xong liền chạy nhanh, đều muốn quay về lấy lại tinh thần.

Vị Dung tướng này không tính là lớn tuổi, khí thế ngược lại không hề nhỏ, lúc trước còn ở Thục Châu đã nghe nói Tri châu của Thục Châu cũng bị ép đến không nhấc nổi đầu, hiện giờ tiến quân đến tây nam này, mấy vị quan nhỏ bọn họ đây càng là chịu không nổi mà.

Tây Nam thật sự là có chút xa cách với Kinh sư, mấy vị quan nhỏ bọn họ một đời đều ở tại Tây Nam này, mí mắt cũng mỏng, Tri châu lão gia đã được xem là đại nhân vật rồi, không nghĩ tới đời này vậy mà còn phải chịu nghe sai bảo trước mặt thừa tướng.

Thục Trung không phải kinh thành, những lúc nhắc tới Dung tướng, trử vị Tri châu không hòa hợp với hắn, quan viên dưới đáy không ai dám nhắc tới cái thứ tự kia.

Vương Triết xem Dung Hàm Chi đuổi hết người đi, biết hắn đang đau đầu vì chuyện quân tình. Thục Trung mưa nhiều, bảo dưỡng cung nỏ không dễ, năm nay mưa nhiều nhất, ngay cả Kinh Hồ cũng gặp phải lũ xuân....

Đang nghĩ, đã nghe thấy Dung Hàm Chi gọi hắn: "Vừa rồi Vương tham quân nói cái gì, lũ xuân ở Kinh Hồ? Không phải Hoàng Hà mới có lũ xuân sao?"

Vương Triết vội trả lời: "Bẩm Dung tướng, Hộ bộ gởi văn thư đến, còn có thư tay của Ôn Thượng thư."

Vừa nói vừa cầm lá thư đưa tới.

Tuy hắn là Tham quân lục sự của quân chinh tây, nhưng nói rõ ra thì gần như là phụ tá cho Dung Hàm Chi, nhận được văn thư như vậy, không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa tới.

Dung Hàm Chi nhận lấy nhìn một lát mới gật gật đầu nói: "Chuyện có nguyên nhân, trái lại là ta không nên nói hắn không phải. Lát nữa tự ta viết thư trả lời."

Vương Triết không lên tiếng, cũng không cáo lui.

Dung Hàm Chi liền hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Vương Triết ngoan ngoãn nói: "Dung tướng, giám quân đến."

Chương 163

Dung Hàm Chi nói: "Theo lịch trình cũng nên đến rồi, có điều hắn quả thực là đi thật nhanh."

Vương Triết cúi đầu nói: "Dung tướng, từ xưa đến nay giám quân bại hoại chiến sự nhiều không đếm hết, không thể không phòng."

Dung Hàm Chi cười một tiếng, xoay người cầm lên một cây trường cung khác đặt trên mặt bàn.

Trương Trường Sử đứng bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Dung tướng, ngài và Tri châu Thục Châu không hợp, e rằng vị kia cũng đã cáo trạng vào kinh, ngài trong triều đình không ít trở ngại, hôm nay lại phái giám quân đến, không thể không phòng."

Cái gọi là không ít trở ngại, trên cơ bản chính là đang nói tới Chu Hi.

Dung Hàm Chi kéo cung, như cười như không, nói: "Nếu lo lắng, cũng phải xem xem giám quân là ai đã."

Vương Triết và Trương Trưởng Sử đưa mắt nhìn nhau, nói: "Giám quân Lâm Cẩm Vinh là Giám sát ngự sử, theo lời đồn thì là 'không thông chiến sự'"

Khóe môi Dung Hàm Chi cong lên, nói: "Tuy rằng không thông chiến sự, nhưng người lại rất có ý."

Khóe môi Vương Triết thoáng mím lại, thật không rõ ràng lắm 'rất có ý' là thể loại đánh giá gì đây.

Trương Trưởng Sử cũng không biết đây là có ý gì, lại không dám hỏi, lén nhìn Vương Triết, thấy Vương tham quân cũng đầy mặt mờ mịt, liền không nói nữa.

Ban đầu khi Dung Hàm Chi nghe nói giám quân mới được phái đến là Giám sát ngự sử Lâm Cẩm Vinh cũng chỉ cảm thấy cái tên này nghe hơi quen quen, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đó chẳng phải chính là vị Ngự sử thiếu chút nữa đã lôi Trương Tông Lượng xuống ngựa hay sao?

Chỉ đơn giản là một bản tấu chương của hắn, Trương Tông Lượng bị Đại Lý tự bắt oan, chịu nửa ngày cực khổ trong ngục, Chu Hi vì biện hộ cho tỷ phu mà cường sấm Noãn các, phá vỡ chuyện tình sự của hắn và hoàng đế, bị hoàng đế hung hăng khi dễ một chặp.

Cho dù có phải hoàng đế bày mưu đặt kế để hắn xuất đầu buộc tội Trương Tông Lượng hay không, tên của hắn chỉ sợ cũng đã treo trong lòng Chu Hi rồi.

Trương Tông Lượng thì thế nào, dù sao cũng là tỷ phu ruột thịt của Chu Hi, hôn sự này thậm chí còn là do Chu Hi làm chủ định ra mà không phải là trưởng bối của Chu gia, cho dù Trương Tông Lượng có rắp tâm hại người, chỉ cần hắn vẫn còn là trượng phu của Chu Uyển, buộc tội Trưởng Tông Lượng chính là trực tiếp đánh lên mặt Chu Hi.

Loại người này cơ bản đã tuyệt đường thăng tiến trong thế gia, hoặc là toàn tâm toàn ý làm cô thần, hoặc là giống như chính mình vậy, cho dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ không trăm phương nghìn kế gây phiền phức cho mình.

Vậy là đủ rồi.

Hơn nữa về góc độ nhân tuyển cũng là vô cùng thích hợp.

Lâm Cẩm Vinh đứng ra buộc tội Trương Tông Lượng, Trương Tông Lượng lại có quan hệ thông gia với Ôn Tử Nhiên, Ôn Tử Nhiên lại có quan hệ thông gia với mình, phái đến làm giám quân cho mình, thế nào cũng ổn.

Không sợ có người gây hấn nói bậy.

Trong lòng Trương Trường Sử vẫn còn thấp thỏm, nghĩ nghĩ nói: "Dung tướng, vị Lâm ngự sử này là người của bệ hạ, nếu là đại diện cho bệ hạ tới, dù sao chúng ta cũng nên thận trọng khoản đãi chứ?"

Dung Hàm Chi tà tà liếc nhìn hắn, đôi mắt mảnh dài nhướn lên, còn mang theo ý cười, nói: "Yên tâm"

"Đây chính là bệ hạ thương ta đó."

Vương Triết nghiền ngẫm những lời này một chút, mới nói: "Dung thướng thánh quyến chi long, trên dưới toàn triều không ai bằng được."

Dung Hàm Chi khoát tay, thản nhiên nói: "Không cần nịnh, những lời này, tám phần mười đều là suy đoán, nếu thật nhận long sủng, ta hiện tại cũng sẽ không ở đây."

Vương Triết và Trương Trường Sử đồng thanh nói không dám.

Dung Hàm Chi cười cười, nói: "Nhưng mà nghĩ như vậy cũng không sao cả, dù sao, người của hoàng thượng ngự hạ đương nhiên đều có ân uy, bệ hạ là thánh minh thiên tử, cho dù có thưởng thức thần tử nào đó cũng sẽ không thiên vị. Nếu giám quân đến thì các ngươi lập tức chiêu đãi, hắn muốn tra khoản nào điều nào, cứ mặc hắn là được."

"Dung Hàm Chi ta, nhất cử nhất động, dưới trời đất này, không thẹn với lòng, không sợ hắn."

Chương 164

Chu Hi xoa thái dương, ôn thanh tế khí nói với Chu Dục: "Hiện giờ ngươi cũng nên học quan sát nội sự, đến lúc hoàng đế thật sự nghi kị vi huynh, vi huynh còn có thể đẩy ngươi thượng vị."

Chu Dục muốn nói lại thôi, đứng lên rót một chén trà nóng đặt vào tay huynh trưởng.

Chu Hi nhận lấy, đang định uống một ngụm, liền nghe ấu đệ nhà mình cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tài cán kiến giải của huynh trưởng..., tiểu đệ đều không thể so được. Nếu huynh trưởng có thể hóa giải hiềm khích cùng bệ hạ, tự nhiên có thể an bình làm tể tướng một đời."

Chu Hi là cỡ nào thấu hiểu lòng người, nghe vậy thì nâng mắt, cho dù trà đã bưng đến miệng, nghe nói như vậy cũng thật sự là uống không nổi, chậm rãi đặt chén trà lại lên trên bàn, nói từng câu từng chữ: "Thập lang, ngươi thật sự cảm thấy, đều do vi huynh không đúng sao?"

Chu Dục vội vàng lắc đầu, giương mắt trộm dò xét sắc mặt huynh trưởng nhà mình, châm chước nói: "Nhân phẩm tài học cùng với khả năng kiến giải của huynh trưởng, tiểu đệ đều vạn phần bội phục. Nhưng bệ hạ, cũng xác thật là anh minh chi chủ khó có được, khi còn niên thiếu, có lẽ có chút hoang đường, nhưng hôm nay, hôm nay... Dù sao, Chu thị chúng ta cũng là thần tử của Đại Yến, là thần tử của Nhiếp thị, cho dù huynh trưởng có tài trí hơn người, thao lược kinh thế như thế nào, nếu có khúc mắc với hoàng đế, cho dù là đối với huynh trưởng hay là đối với Chu gia, đều không phải là chuyện tốt gì cả."

Chu Hi vô thức siết chặt nắm tay, trên gương mặt toát ra vể áp lực muốn cười lại cười không nổi, Chu Dục chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thế này của huynh trưởng, dè dặt hỏi: "Huynh trưởng...?"

Chu Hi thả lỏng nắm tay, ôn thanh nói: "Thập lang hôm nay, cũng có kiến giải của riêng mình. Cho dù là đối với ngươi hay là mỗi thế gia, đây cũng là chuyện tốt."

Chu Dục càng trở nên không dám nói tiếp, thấp giọng: "Tiểu đệ nhỏ tuổi kiến thức nông cạn..."

Chu Hi lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ vào ghế dựa bảo hắn: "Ngồi đi, huynh đệ một nhà, ngồi xuống nói chuyện."

Chu Dục cảm tạ, ngồi xuống, Chu Hi nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn hai ba nhịp, không tiếp tục đề tài kia nữa, chỉ nói: "Chuyện Kinh Châu lần này, bệ hạ rõ ràng là không chuẩn bị vấn tội Ôn Thiện Chi, ngươi thấy thế nào."

Chu Dục nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt huynh trưởng nhà mình đã khôi phục thành vẻ bình tĩnh như nước thường ngày, nhân tiện nói: "Việc này vốn cũng không can hệ đến Ôn Thượng thư, xử trí Tri châu Kinh Châu là được, trong việc tài kí, Ôn Thượng thư là nhân vật số một, bệ hạ cũng vô cùng coi trọng hắn, có lẽ lần này sẽ không xử trí hắn."

Lúc này Chu Hi mới thật sự nở nụ cười, bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hồi lâu mới nói: "Có muốn đánh cược hay không? Lúc trước vi huynh cò đắn đo không đoán ra được tâm tư bệ hạ, hôm nay bình tĩnh lại, bệ hạ lần này, sẽ không bỏ qua cho hắn."

Chu Dục nghe vậy cả kinh.

Chu Hi vẫn cười đến chân thành, nhìn hắn, hỏi: "Thập lang, cược không?"

Chu Dục kinh ngạc nhìn huynh trưởng nhà mình, nói: "Nhưng bệ hạ rõ ràng, rõ ràng là..."

"Bệ hạ tín trọng hắn, cho nên bệ hạ nhất định sẽ xử trí hắn." Chu Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Thập lang, vi huynh biết ngươi thập phần sùng mộ thiên tử, nhưng nếu ngươi thường xuyên ở bên cạnh thiên tử, cũng nên suy đoán một chút tâm tư của thiên tử mới phải."

Chu Dục hơi hơi mím môi, nói: "Huynh trưởng nếu có thể đoán chuẩn tâm tư thiên tử như vậy, thậm chí có thể cân nhắc tâm tư bệ hạ, sao lại có thể cùng bệ hạ nháo thành tình huống thế này."

Chu Hi lại nhấp ngụm trà, trầm mặc hồi lâu, mới cười lên, nói: "Bệ hạ... cũng rất tín trọng vi huynh."

Chu Dục có chút không biết phải cảm thấy thế nào, nghĩ nghĩ, nói: "Bệ hạ muốn lập thái tử, lấy Dung tướng làm thầy của Đông cung, huynh trưởng cũng biết chứ?"

Chu Hi rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: "Đương nhiên là, biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro