Chương 13
"Em mệt quá, muốn ngủ một lát. Mọi người đừng gọi em."
Trần Lệ Quân cười đè thấp mũ lưỡi trai, tựa vào cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng trong khoang xe, nhắm mắt lại, như thể thật sự đang ngủ.
Đoàn đội ai nấy nhìn nhau, tất cả đều nhận thức rõ nụ cười miễn cưỡng kia của Trần Lệ Quân, vô cùng gượng gạo.
Bởi vì gấp rút thay đổi tiết mục, bầu không khí trong đoàn có vẻ uể oải, huống chi nhân vật chủ chốt Trần Lệ Quân, nội tâm cô hẳn là cảm thấy khó chịu nhất. Cho nên mọi người hiểu ý không ai đi quấy rầy cô, bao gồm cả Thái Minh đang ngồi cách Trần Lệ Quân một vị trí.
Xe rất nhanh dừng tại cổng khách sạn, Thái Minh đẩy Trần Lệ Quân, ý bảo cô xuống xe.
"Ơ, đến rồi sao?" Trần Lệ Quân giống như vừa tỉnh ngủ, nâng vành mũ lưỡi trai, đứng lên, chậm rãi theo sau lưng Thái Minh ra khỏi xe.
Nhậm lão sư nói với tài xế vài câu xong cũng theo xuống, gọi lại Trần Lệ Quân vẫn chưa đi xa: "Lát nữa đoàn sẽ họp để nghiên cứu, cũng sẽ thảo luận lại với tổ đạo diễn. Em đừng nghĩ lung tung gì cả, nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai sẽ có kết quả."
Trần Lệ Quân cười gật đầu, ngữ khí nhẹ nhõm: "Em biết rồi, thầy! Vậy em về phòng nghỉ trước nhé!"
Vẫy tay chào Nhậm lão sư, Trần Lệ Quân cùng Thái Minh vào khách sạn.
Nhậm lão sư đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng của Trần Lệ Quân dần đi xa, cảm thấy cô tuy cười, nhưng bước chân ngày càng trầm nặng, mỗi một bước đều giống như đang giãy giụa bên bờ vực thẳm.
Nhậm lão sư mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành bất lực thở dài.
Đến trước cửa phòng, Trần Lệ Quân quẹt thẻ mở khoá, Thái Minh lo lắng nhìn cô: "Một mình ổn không?"
Trần Lệ Quân ngưng động tác nhét thẻ vào khe cắm, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì, quay đầu lại, vươn tay đánh vào vai Thái Minh: "Không phải chứ...Thái Minh, tôi 31 tuổi rồi, đâu phải con nít, một mình thì có làm sao."
Thái Minh cau mày: "Cậu biết tôibkhông phải ý này mà."
Trần Lệ Quân cúi đầu nhìn mũi chân, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Thái Minh lần nữa: "Tôi không sao, chị mau về nghỉ đi."
"Thôi được, không quản cậu nữa. Đi đây, đi đây!"
Thái Minh liếc nhìn cô thật sâu, lắc đầu rời đi.
Trần Lệ Quân đóng cửa lại, đối mặt với gian phòng trống trải không một bóng người, toàn bộ sinh khí lập tức bị rút cạn. Đôi chân mềm nhũn cố chống đỡ đi về phía giường, ném mình lên đó, đem khuôn mặt vùi vào trong chăn, đau đớn bật khóc thành tiếng.
Trước kia vẫn hay nghe nói những sự kiện lớn đối với chương trình biểu diễn thẩm tra rất nghiêm ngặt, việc tiết mục bị cắt bỏ là chuyện bình thường. Thời điểm cô biết mình sẽ tham gia sự kiện này liền tự mình xây dựng tốt tâm lý, dùng trạng thái bình tĩnh mà đối đãi.
Nhưng khi điều tàn nhẫn nhất là cắt bỏ tiết mục chính thức rơi xuống trên đầu cô. Trần Lệ Quân mới phát hiện ra công tác tư tưởng trước đây mình thực hiện nực cười đến mức nào, khó lòng vượt qua được.
Trần Lệ Quân khóc rất lâu, lâu đến chăn mền đều ướt đẫm nước mắt, lành lạnh dán tại trên mặt cô, lâu đến cô cảm thấy mình sắp không còn cách nào hô hấp, mới đứng dậy, lại tiến đến ghế sofa làm ổ.
Thái Minh vì lo lắng cho Trần Lệ Quân nên đã xin thẻ phòng ở quầy lễ tân, lúc cô mở cửa bước vào, nhìn thấy đúng là cảnh tượng này.
Trần Lệ Quân hai tay ôm lấy chân, cằm gác trên đầu gối, thẩn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, đâu đó phảng phất hình ảnh của một vị sư già đang nhập định, ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.
Thái Minh nhếch môi, đi đến trước mặt cô, huơ huơ tay: "Này, hoàn hồn đi!"
Trần Lệ Quân từ trong suy nghĩ mới khôi phục lại tinh thần, sững sờ hỏi Thái Minh: "Cậu vào bằng cách nào?"
Giọng nói khàn đặc lại khiến Thái Minh cau mày chặt hơn, chỉ vào đôi mắt sưng đỏ của Trần Lệ Quân, không đáp mà hỏi lại: "Thế này mà nói không chuyện gì đó hả?"
Trần Lệ Quân bị nghẹn, giật giật khoé môi, lộ ra một nụ cười.
"Không muốn thì đừng có cười, khó coi chết mất!"
Thái Minh xoay người đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn sạch thấm nước lạnh, vắt khô sau đó đem ra, đưa cho Trần Lệ Quân: "Nhanh đắp lên mắt, bằng không ngày mai cũng đừng mong nhìn thấy người."
Trần Lệ Quân thở dài: "Có lẽ thật sự không cần gặp người."
Thái Minh nghe hiểu ý cô: "Cậu nghĩ nhiều quá, hiện tại không phải vẫn chưa có kết quả sao?! Kiên nhẫn một chút, nói không chừng sẽ chuyển biến tốt."
"Cũng mong là vậy." Thanh âm của Trần Lệ Quân gần như không thể nghe thấy, bộ dạng chẳng có một tí sức lực.
Thái Minh thở hắt một hơi, từ trong túi lôi ra một túi zip nhỏ, đưa tới trước mặt nói: "Đây là thuốc ngủ, với loại bị rối loạn giấc ngủ còn thích suy nghĩ lung tung như em rất hữu hiệu. Uống xong rồi đắp khăn mặt đi ngủ đi."
Trần Lệ Quân kinh hãi, vứt khăn mặt sang một bên, nhìn chằm chằm Thái Minh: "Không phải..cậu làm sao cả thuốc ngủ cũng có?"
"Tôi đây là vì ai? Còn không phải vì cậu sao?!" Thái Minh tức giận túm lấy cánh tay Trần Lệ Quân, đập túi zip vào lòng bàn tay cô, rót cho cô một cốc nước, "Mau uống! Uống xong thì ngủ một giấc ngon, ngày mai mọi chuyện đều sẽ tốt!"
Trần Lệ Quân đối với lời cuối cùng kia của Thái Minh từ chối nêu ý kiến. Nhưng thuốc ngủ đúng là cô cần đấy! Vậy nên tự mở túi zip, lấy ra mấy viên thuốc, chuẩn bị uống.
Vừa lúc ấy, chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Nhậm lão sư.
Tiếp nhận di động, Trần Lệ Quân vừa "alo" một tiếng, liền nghe thấy thanh âm vui vẻ của Nhậm lão sư: "Quân Quân, tin tốt! Ekip đã bàn bạc lại, đưa đề xuất Mười tám dặm đưa tiễn cho tổ đạo diễn. Phía họ cũng đã đồng ý cho chúng ta thử sân khấu trước. Tốt rồi, em an tâm ngủ đi, thầy còn phải thu xếp chuyện khác." Đùng đùng nói xong một trận, Nhậm lão sư trực tiếp cúp máy, căn bản không để cho Trần Lệ Quân cơ hội lên tiếng.
Trần Lệ Quân trợn mắt, ngơ ngác nhìn điện thoại dần tối màn hình.
Thái Minh nóng nảy hỏi cô: "Làm sao vậy? Thầy Nhậm nói gì rồi?"
Phong hồi lộ chuyển*, Trần Lệ Quân cảm thấy mình đột nhiên bị nện đến thất điên bát đảo, cô không nghe được câu hỏi của Thái Minh, chỉ cúi mặt tự lẩm bẩm: "Một người làm sao diễn Mười tám dặm đưa tiễn? Đùa tôi à?"
Thái Minh: !!!
峰回路转 (phong hồi lộ chuyển): nghĩa là đột nhiên thay đổi 180 độ
"Ngốc quá! Nhất định là gọi Vân Tiêu đến, hai người cùng nhau diễn Mười tám dặm đưa tiễn đó!" Thái Minh gõ một cái lên não tàn của Trần Lệ Quân, tức đến không cãi lại được.
Trần Lệ Quân vừa mới định thần lại, xoa xoa vị trí bị Thái Minh đánh đau, giật giật khoé môi muốn nói gì đó, chợt nghe thấy "Ding" một tiếng, màn hình điện thoại hiển thị thông báo tin nhắn.
Lý Vân Tiêu: [Thoải mái. Thả lỏng tinh thần đừng nghĩ ngợi, ngày mai em sẽ đến.]
Trần Lệ Quân phản hồi: [Chị chờ em.]
Tuy sau khi thay đổi tiết mục vẫn như cũ tồn tại đủ loại khảo nghiệm, tiền đồ chưa chắc chắn, nhưng chỉ cần Lý Vân Tiêu ở đây, cô liền cảm thấy an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro