Chương 17

Khi Trần Lệ Quân đang suy nghĩ làm thế nào để Lý Vân Tiêu thu hồi quyết định ngủ riêng tối nay thì cửa phòng bị gõ vang.

Lý Vân Tiêu đi mở cửa, người ngoài cửa là Thái Minh.

Thái Minh vốn thần sắc không vui, vừa nhìn thấy người mở cửa là Lý Vân Tiêu, lập tức trở mặt mỉm cười nịnh nọt, lại hơi nheo mắt đầy vẻ háo sắc như đang diễn Thiên Hộ tướng quân: "Vân Tiêu bảo bảo, là em sao?"

Lý Vân Tiêu nghi ngờ liếc nhìn cô: "Trần Lệ Quân chọc chị khó chịu nữa à?"

Thái Minh mặt đanh lại, vừa lôi kéo Lý Vân Tiêu đi vào trong vừa tố khổ: "Vân Tiêu, em không biết Trần Lệ Quân quá đáng cỡ nào đâu! Cậu ta tự đặt hàng, lại ghi thông tin liên lạc của chị, báo hại chị sáng sớm phải vượt gió lạnh đi nhận bưu kiện cho cậu ấy! Còn nữa, em xem, người nhận là trợ lý Thái của cô Trần, ấn tượng chưa? Chị còn không biết mình trở thành trợ lý của cậu ta từ lúc nào nữa?"

Trần Lệ Quân ở trong phòng nghe rõ rành mạch, đối diện cái trừng mắt của Thái Minh, bắt đầu lãng tránh: "Cái kia...cậu biết mà, trí nhớ tôi không tốt lắm. Có khi phải đợi về đến Hàng Châu rồi mới nhớ ra mình có bưu kiện chuyển phát. Viết thông tin liên lạc của cậu, chẳng phải chứng tỏ cậu đáng tin cậy hơn tôi sao?"

Thái Minh nghe xong, gật đầu: "Xác thực tôi đáng tin hơn!"

"Chắc chắn!" Trần Lệ Quân vẻ mặt thành khẩn, "Còn chức vụ trợ lý, là ban đầu cậu tự phong mà, tôi chỉ thuận miệng dùng thôi."

Thái Minh sửng sốt, hình như đúng là thế. Quên đi, lần này để Trần Lệ Quân qua, ai bảo cô khoa trương khen ngợi mình làm chi?!

Lý Vân Tiêu ôm trán, Thái Minh, chị cũng dễ bị thuyết phục quá đi! Rõ ràng là Trần Lệ Quân nói hưu nói vượn. Cốt chỉ muốn nhờ chị lấy giùm chuyển phát, ngoài ra chẳng có tâm tư nào khác đâu! Thật đấy!

Tất nhiên, Lý Vân Tiêu vì để bảo vệ ngực của Thái Minh không nổi mụn, sẽ không nói cho cô biết chân tướng.

Thái Minh giao bưu kiện cho Trần Lệ Quân, hỏi cô: "Cậu mua gì vậy? Sao lại gửi đến Bắc Kinh, không gửi về Hàng Châu?"

Trần Lệ Quân tự tay mở chiếc hộp, cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi mua máy xông khí dung cầm tay cho Vân Tiêu."

"A?" Lúc này đến phiên Lý Vân Tiêu kinh ngạc: "Chị mua khi nào?"

Trần Lệ Quân cười: "Lúc em bị cúm A chị đã đặt, có điều hết hàng. Địa chỉ đầu tiên là nhà em, nhưng sáng hôm qua mới có thông báo vận chuyển, chị nghĩ em sẽ đến sớm nên đổi thẳng địa chỉ thành khách sạn."

"Nhưng Quân Quân, em đã có sẵn một cái rồi." Lý Vân Tiêu biểu lộ xoắn xuýt, nàng mang theo hai cái máy xông để làm gì? Cái kia của mình cũng chưa có hỏng.

"Chị biết." Trần Lệ Quân nói xong, đem chiếc hộp chứa máy xông nhét vào tay Lý Vân Tiêu.

"Biết mà vẫn mua, chẳng phải là lãng phí tiền sao?" Thái Minh xen vào trêu chọc.

"Cậu biết gì chứ?!" Trần Lệ Quân khinh bỉ nhìn lướt qua Thái Minh, "Em muốn cùng Vân Tiêu dùng chung loại máy xông, chung nhãn hiệu. Không được sao?"

"Ừm...Quân Quân." Lý Vân Tiêu miết chiếc hộp trong tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Có phải chị quên cái hiện tại chị đang dùng là cùng một loại với em không?"

Trần Lệ Quân ngẩn ngơ, hình như cô thật sự quên mất! Bất quá..

Đầu óc Trần Lệ Quân xoay chuyển, cố viện ra một lý do hoàn hảo: "Vân Tiêu, chị muốn dùng chung kiểu với em, giống mẫu mã!"

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, máy xông nàng đang dùng đúng là kiểu cũ, vậy nên..

Trần Lệ Quân, chị thật đáo để!

"Ba ba ba." Thái Minh nhịn không được vỗ tay tán thưởng sự hóm hỉnh của Trần Lệ Quân, bội phục không thôi, "Trần Lệ Quân, không hổ là cậu! Tôi đây cũng không đỡ được, bái phục!"

Trần Lệ Quân dương dương đắc ý, hướng Thái Minh ôm quyền: "Không dám, không dám."

Lý Vân Tiêu: ...

Thấy Lý Vân Tiêu nhếch môi không nói gì, Trần Lệ Quân đột nhiên hoảng sợ: "Vân Tiêu, em không thích sao?"

Ánh mắt thận trọng từng li từng tí của cô làm Lý Vân Tiêu nhịn không được bật cười, lắc đầu: "Không đâu, em rất thích."

Nàng chỉ là cảm thấy chiếc máy xông nằm trong vali kia quá khốn khổ, còn chưa hỏng đã chính thức thất nghiệp. Lý Vân Tiêu nghĩ thầm.

Trần Lệ Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác đói bụng, cô nhìn đồng hồ, nếu đến chậm khả năng sẽ bỏ lỡ thời gian buffet của nhà hàng. Vì vậy vội vàng kéo Lý Vân Tiêu cùng Thái Minh đi ăn điểm tâm.

Sau bữa sáng, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu theo Nhậm lão sư đến một phòng họp nhỏ mượn từ khách sạn, cùng các giáo viên và dàn nhạc tiến hành luyện tập.

Thái Minh lúc này rảnh rỗi, vui vẻ cùng chồng dạo phố mua sắm, buổi chiều đến giờ xuất phát cô sẽ quay lại.

Trần Lệ Quân phàn nàn tính cách vô nhân đạo của Thái Minh trong lúc nghỉ ngơi. Lý Vân Tiêu liền cười cô: "Đừng có than. Mọi khi chúng ta có thời gian, chị có dẫn chị ấy đi chơi không?"

Trần Lệ Quân lắc đầu như trống lúc lắc. Lý Vân Tiêu nhún vai, đây còn không phải cùng một đức hạnh như Thái Minh ư? Đừng ai nói ai.

Buổi chiều, đoàn lên xe đến địa điểm diễn tập. Hôm nay là biễu diễn có hóa trang, để bảo đảm, ekip đặc biệt đến trước giờ hẹn mà tổ đạo diễn đã thống nhất một tiếng rưỡi.

Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu vào đến phòng hoá trang liền tự động bày rương, bắt đầu trang điểm. Bởi vì không phải buổi diễn chính thức, bọn họ phải tự mình hoạ, đợi đến ngày ghi hình, mới do Dương lão sư tiếp nhận.

Hoá trang xong, đổi trang phục, hai người tức khắc biến thành Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Hậu trường tới lui nhiều người, vừa nhìn thấy bọn họ thì bắt đầu kéo vào chụp ảnh.

Có một thiếu nữ bắt gặp hai người tại hành lang, liền năn nỉ chụp một tấm. Chụp ảnh chung xong, lại muốn chụp riêng với Trần Lệ Quân.

Lý Vân Tiêu cầm quạt ôm cánh tay đứng sang một bên, quan sát bọn họ, nội tâm không biết đang suy nghĩ gì. Trần Lệ Quân ngược lại một bộ dạng vui mừng ha hả, ai đến cũng không cự tuyệt.

Sau khi chụp ảnh, thiếu nữ không lập tức rời đi ngay, đỏ mặt nhìn Trần Lệ Quân, mỉm cười ngại ngùng: "Chị ơi, em có thể thêm Wechat của chị không?"

"Được..." Trần Lệ Quân vừa mở miệng, đã cảm giác bên trái cơ thể lạnh lẽo..

Bên trái? Lý Vân Tiêu đang đứng bên trái! Chết rồi, cô xuýt nữa quên mất!

Đại sự không ổn!

Trần Lệ Quân một giây chuyển biến: "Hình như không tiện lắm."

"A? Tại sao ạ?" Thiếu nữ rất thất vọng, "Em chỉ muốn mua trà của chị thôi."

"Tôi đã lâu không còn làm dịch vụ khách hàng rồi. A! Vu lão sư, đang tìm bọn em sao?" Trần Lệ Quân cười ngây ngô, vừa trông thấy Vu lão sư từ phía xa, bèn lật đật lôi kéo Lý Vân Tiêu, gật đầu với thiếu nữ, sau đó bước nhanh về hướng Vu lão sư.

Vu lão sư vẻ mặt khó hiểu: "Con mắt nào của em thấy chị đang tìm các em?"

"Vu lão sư, chị nhỏ giọng chút." Trần Lệ Quân túm tay áo Vu lão sư, xin cô giảm âm lượng.

Lý Vân Tiêu ở bên cạnh cười nhạo lên tiếng: "Chị ấy dùng chị làm vỏ bọc để thoát người theo đuôi thôi."

Vu lão sư từ cao xuống thấp đánh giá Trần Lệ Quân một lượt, "Chậc chậc" hai tiếng: "Cũng nổi quá đó!"

Nụ cười của Lý Vân Tiêu càng lúc càng ngọt: "Lại chả thế."

Chuông báo động của Trần Lệ Quân cảnh tỉnh, liền tranh thủ giải thích: "Vân Tiêu, người ta hỏi chị mua trà thôi."

Lý Vân Tiêu liếc cô: "Chị có tin không?"

Ai mua trà mà đỏ mặt như vậy? Thanh âm còn ỏn ẻn xấu hổ?

Trần Lệ Quân thái độ đứng đắn: "Mặc kệ thế nào đi nữa, chị đối với em trung trinh bất đổi, sẽ không tuỳ tiện thêm người lạ vào Wechat."

"Haha." Lý Vân Tiêu cười khẩy, phất tay với Vu lão sư, trực tiếp rời đi.

Không biết nên lượng thứ? Trần Lệ Quân vừa rồi rõ ràng muốn nói 'được', nếu không phải mình kịp thời 'liếc mắt đưa tình' ghé qua, nói không chừng bây giờ bọn họ đã trò chuyện trên Wechat.

"Không phải...Vân Tiêu, em haha cái gì vậy..."

Trần Lệ Quân đuổi theo Lý Vân Tiêu.

"Không có gì." Lý Vân Tiêu lười nói nhảm với Trần Lệ Quân, hướng về phía toilet, "Em muốn đi vệ sinh."

"Chị cũng đi." Trần Lệ Quân không hỏi nữa, nhắm mắt đi sát sao Lý Vân Tiêu, cùng nàng tiến vào toilet.

Thiếu nữ chụp ảnh đứng tại chỗ nhìn theo đằng xa, đợi đến khi không còn thấy thân ảnh hai người nữa mới giật giật khoé miệng, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng sôi sục, lẩm bẩm: "Coi tôi là kẻ ngốc sao?! Còn không phải Lý Vân Tiêu không cho chị thêm Wechat? Bá đạo muốn chết, phì!"

Thiếu nữ cay đắng giậm chân rồi bỏ đi.

Từ toilet đi ra, trên đường trở về phòng hoá trang, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu lại bị một nhóm người vây quanh xin chụp ảnh.

Về đến phòng, hai người đều cảm giác cơ mặt mình sắp đông cứng.

Thái Minh vỗ vỗ vai bọn họ, an ủi: "Hết cách rồi, ai bảo bọn em nổi tiếng thế? Tập làm quen đi!"

Trần Lệ Quân cùng Lý Vân Tiêu từ chối nêu ý kiến.

Thái Minh không tiếp tục chủ đề này nữa, múc cho mỗi người một bát súp: "Canh chồng chị nấu chiều nay, vừa mới giao tới, tranh thủ uống lúc nóng."

Trần Lệ Quân nhìn nước súp màu trắng sữa, hít hít mũi: "Canh gì thế? Thơm quá!"

Lý Vân Tiêu ngửi thử: "Chắc là canh ngô hầm xương."

"Đúng là Vân Tiêu mũi thính, lát nữa chị đãi em phần xương lớn!" Thái Minh tán thưởng liếc nhìn Lý Vân Tiêu, lại ném cho Trần Lệ Quân ánh mắt ghét bỏ: "Uổng công cậu uống nhiều canh chồng tôi nấu như vậy, cái này cũng ngửi không ra. Nghĩa phụ nuôi không ngươi rồi!"

Trần Lệ Quân sờ lên mũi, 'hắc hắc' cười một tiếng, hiếm thấy chột dạ.

"Thái Thái, chị thay bọn em cảm ơn anh rể, đến tận Bắc Kinh rồi còn bắt anh ấy hao tâm tổn sức nấu canh." Uống xong bát canh, thưởng thức xương hầm, Lý Vân Tiêu vẻ mặt vô cùng thoả mãn.

Thái Minh xua tay: "Cái gì hao tâm tổn sức, có phải khách sáo quá không?! Xem bọn em đi, khoảng thời gian này sụt cân nhiều như vậy, lẽ nào không cần bồi bổ? Dù sao anh ấy cũng rảnh, sắp tới để anh ấy mỗi ngày nấu canh cho bọn em."

"Vất vả chị." Lý Vân Tiêu không từ chối, coi như mình không bổ thì cũng là cho Trần Lệ Quân bổ. Cô đã gầy tới mức nhìn đau lòng.

Trần Lệ Quân đem hết thảy xót xa của Lý Vân Tiêu thu vào mắt. Dù không biết nàng đau lòng cô cái gì, nhưng vẫn là vui mừng khôn xiết. Lập tức đến bên cạnh Lý Vân Tiêu, ra vẻ đáng thương nhìn nàng: "Vân Tiêu, tối nay đừng phân giường ngủ được không?"

Lý Vân Tiêu nhướng mày, kẻ này sao vẫn còn tâm trạng nghĩ chuyện đó? Được thôi, xem cô tội nghiệp như thế nên đành đáp ứng vậy, ai bảo mình mềm lòng? Bất quá, hy vọng cô đến lúc đó sẽ không thất vọng.

Nghĩ xong, Lý Vân Tiêu cười gật đầu.

Trần Lệ Quân sung sướng đến độ nhảy cao ba thước, tối nay có thể ôm Vân Tiêu thơm tho, còn có thể...hắc hắc hắc.

Lòng tràn ngập mong đợi, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu trở về khách sạn sau buổi diễn tập.

Vừa vào phòng, Trần Lệ Quân đã thúc giục Lý Vân Tiêu đi tắm, bản thân cũng nhanh chóng tắm rửa. Sau khi tắm xong liền ôm chặt lấy Lý Vân Tiêu không tha.

Ôm thoả nguyện, Trần Lệ Quân động thủ muốn hôn Lý Vân Tiêu, ai biết Lý Vân Tiêu lại đẩy đầu cô ra..

Trần Lệ Quân ngạc nhiên: "Vân Tiêu, em làm gì vậy?"

Không phải chứ...tầm này cả không khí cũng xốn xang rồi!

Lý Vân Tiêu mắt cười như trăng khuyết, khoé môi nhếch lên, toàn thân toát ra một phong thái vũ mị: "Đêm nay không được, em đến ngày rồi~"

Gì?

Trần Lệ Quân cảm giác mình sắp tan vỡ.

Lý Vân Tiêu nhất định là cố ý mà!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro