Chương 8

"Đoán xem." Lý Vân Tiêu dùng ngón tay búng nhẹ trán Trần Lệ Quân.

Trần Lệ Quân bị đau, vội rụt lại: "Không phải bảo chị đoán sao? Khiến chị choáng váng rồi còn đoán thế nào được?"

Lý Vân Tiêu bật cười: "Nguỵ biện! Cho chị tự mình đoán cũng không biết tìm cái cớ hợp lý."

Trần Lệ Quân cười đến si ngốc: "Chừa cho chị chút mặt mũi đi mà."

Lý Vân Tiêu cố ý tại chỗ bị búng vừa rồi của cô chọc thêm một phát, giả vờ hờn dỗi nói: "Khờ quá đi!"

"Chậc, chậc, chậc.." Trong phòng truyền đến âm thanh của Thái Minh, "Đoán tới đoán lui là chuyện gì? Có cần tôi bói cho hai người một quẻ không?"

Trần Lệ Quân sửng sốt, sau lưng Lý Vân Tiêu, Thái Minh đứng đó khoanh tay nhìn bọn họ.

"Ơ, sao cậu còn ở đây? Không đi hẹn hò à? Không phải cậu chỉ phối hợp diễn thôi sao?"

Thái Minh giận tím mặt: "Cậu, miệng chó không thể mọc ngà voi mà! Đại nghịch bất đạo, muốn làm nghĩa phụ ngươi tức chết để thừa kế mấy con mèo đúng không hả?!"

Trần Lệ Quân xách hành lý đi vào, nhe răng nhìn Thái Minh: "Tôi là chó, vậy cậu là cái gì?"

Chết tiệt!

Thất sách!

Thái Minh vỗ ngực trấn tĩnh lại, bằng không cô nghĩ mình sẽ tức chết mất.

Trần Lệ Quân tiếp tục không để ý Thái Minh vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống mình, thản nhiên vòng qua cô, tiến vào phòng tắm.

"Cậu, cậu, cậu..." Thái Minh giận đến thiếu chút nữa nói năng lộn xộn. Quay đầu hướng Lý Vân Tiêu đang đóng cửa, phàn nàn, "Em cũng không quản em ấy!"

Lý Vân Tiêu xua tay: "Làm sao em quản được giữa hai người xảy ra chuyện gì? Hơn nữa...khác loài, khó trị."

Mẹ kiếp! Tàn nhẫn.

Sớm muộn gì cô cũng bị đôi cẩu nữ nữ trước mặt này ngược chết.

Rất nhanh, Trần Lệ Quân từ phòng tắm đi ra, Lý Vân Tiêu đưa cho cô một cốc nước: "Giữ ấm cổ họng."

Trần Lệ Quân vừa tiếp nhận chiếc cốc, Thái Minh lại đùng đùng lướt ngang qua cô và Vân Tiêu tiến vào phòng tắm, cố tình đóng cửa thật mạnh.

Trần Lệ Quân bị doạ giật mình, thiếu chút nữa đánh rơi cốc nước: "Ya, cậu làm gì thế?!"

Thái Minh lớn giọng đáp: "Toilet! Được chưa?!"

Trần Lệ Quân đỡ trán. Cô sao lại có cái loại khuê mật này chứ?

Lý Vân Tiêu nhịn không được cười to. Bạn bè thân thiết luôn luôn sẽ hài hước như vậy.

Trần Lệ Quân bất đắc dĩ xem nàng cười, hỏi: "Buồn cười lắm?"

Lý Vân Tiêu gật đầu: "Rất buồn cười."

Trần Lệ Quân còn có thể nói gì nữa? Nữ nhân của mình bất luận như thế nào cũng đều đúng, cô làm sao dám có ý kiến khác đây?

Trần Lệ Quân ôm nàng ngồi xuống mép giường, hỏi Lý Vân Tiêu vấn đề lúc nảy đang dang dở: "Vân Tiêu, sao em đến đây? Lịch diễn ở Ôn Châu bị huỷ rồi à?"

Lý Vân Tiêu không ngẩng đầu, nhẹ nhàng vân vê những ngón tay của Trần Lệ Quân: "Chị thực sự không có xem lịch công tác?"

Ách! Trần Lệ Quân bị nghẹn, thần sắc có chút ngượng ngùng: "Cái kia...không phải chị có em sao? Em xem là được rồi."

"Chị cũng tự tin vào bản thân quá đấy!" Lý Vân Tiêu liếc cô, "Bất quá, nếu chị chịu kiểm tra lịch công tác, em cũng không lừa chị được. Nói thật với chị, không có buổi diễn nào ở Ôn Châu hết, ngày nghỉ của em cũng không bị huỷ bỏ."

Trần Lệ Quân chợt loé lên một linh cảm, tự động sâu chuỗi tất cả sự kiện, thông suốt: "Chuyện Hạ nương nương đón em cũng là nằm trong kế hoạch? Vì sợ chị sẽ tự mình đưa em đi phải không?"

Lý Vân Tiêu cười: "Đương nhiên. Lần này chị có thời gian tiễn em, làm sao lại không tiễn? Cho nên em chỉ đành dùng cách đó chặn đường chị."

"Cực khổ em rồi. Đầu tiên ra ngoài sớm, còn phải bay đến Bắc Kinh trước một bước, để chị vừa mở cửa liền nhìn thấy em."Trong giọng nói mang theo tràn đầy sự cưng chiều, "Em đó, thật khiến người ta kinh hỉ đứng ngồi không yên."

Lý Vân Tiêu không khỏi kiêu hãnh: "Cảm ơn đã khích lệ."

Trần Lệ Quân nắm bàn tay nàng trong tay. Đôi mắt hệt như màn đêm thăm thẳm lấp lánh vô số vì tinh tú. Nơi ấy, có một loại cảm xúc mà Lý Vân Tiêu vô cùng quen thuộc: "Vân Tiêu, nhắm mắt."

Lý Vân Tiêu tim bắt đầu đập điên cuồng không thể khống chế, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

"Bẹp!" một tiếng, Lý Vân Tiêu ngây người. Sao lại là trán?

Nàng mở mắt ra, có chút không nói nên lời: "Trần Lệ Quân, chị là đồ ngốc đúng không?"

Trần Lệ Quân lập tức hiểu ý, ánh mắt dò xét nhìn nàng một cách trêu ghẹo: "Phu nhân, trong đầu em rốt cuộc chứa tư tưởng đen tối gì vậy?"

"Chị mới là đầu đen tối!" Lý Vân Tiêu thẹn quá hoá giận, giơ tay bấm eo cô, Trần Lệ Quân đau đớn mà vẫn cười toe toét.

"Ô..đang ân ái sao? Xin lỗi, xin lỗi. Vô ý quá!" Trùng hợp Thái Minh bước ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Lý Vân Tiêu ho khan một tiếng đứng dậy, vuốt vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán che đi sự xấu hổ.

Ngược lại Trần Lệ Quân, mặt không đỏ tim không nhảy: "Sao thế? Cậu ghen tị à?"

Thái Minh đành phải cảm thán: "Trần Lệ Quân, mặt cậu dày thật đó!"

"Em yêu, đồ ăn về rồi đây!"Lúc này, chồng Thái Minh quẹt thẻ mở cửa phòng, trên tay xách theo những túi đồ ăn mua từ bên ngoài. Thái Minh ném ánh mắt khiêu khích về phía Trần Lệ Quân, ý tứ là, cậu có lão thê tốt thì chị tôi cũng có lão công tốt!

Chồng Thái Minh vừa đến đã cảm thấy bầu không khí tại hiện trường có chút quái dị, nhưng anh thông minh, không hỏi cũng không nói. Dù sao anh cũng là đàn ông, quản chuyện phụ nữ để làm gì?

"Ăn cơm đi, sắp tới giờ diễn tập rồi, không ăn sẽ muộn."

Chồng Thái Minh bày biện đồ ăn lên bàn, mời ba người phụ nữ dùng trước. Bản thân anh đã hẹn ăn tối với bạn bè ở Bắc Kinh.

Chồng Thái Minh, không hổ là mẫu đàn ông lý tưởng của gia đình. Dù không trực tiếp nấu nướng, thế nhưng đồ ăn khi mua đều chú ý nhiều hương vị, thịt rau, chay mặn cân xứng. Ba người cũng coi như ăn được bữa ngon!

Cơm nước xong xuôi, hàn huyên ít lâu thì Nhậm lão sư gọi điện đến, thông báo bọn họ mười phút sau ở dưới lầu tập hợp.

Thái Minh rà soát lại những vật dụng cần thiết, thấy Lý Vân Tiêu ngồi yên không động, liền hỏi nàng: "Vân Tiêu, em không đi à?"

Lý Vân Tiêu gật đầu: "Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm."

Trần Lệ Quân mấp máy môi, nhớ tới chuyện chiều nay trên weibo, nhẹ gật đầu nói: "Không đi cũng tốt."

Lý Vân Tiêu cùng cô trao đổi ánh mắt, tựa như đã minh bạch ý của đối phương, bèn mỉm cười.

Thái Minh trầm ngâm, cô đại khái đã hiểu vì sao Lý Vân Tiêu không muốn xuất hiện.

Như Trần Lệ Quân nói.

Không đi cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro