Chương 10
Trần Lệ Quân không ở lại Thặng Châu mà quay về Hàng Châu ngay lập tức. Có lẽ vì lo lắng những ly rượu cuối cùng mà Lý Vân Tiêu đã uống, Trần Lệ Quân dọc đường đi có chút không yên lòng. Thậm chí một người luôn giữ vững đạo đức lái xe như cô, thời điểm bị kẹt xe cũng nhịn không được hạ kính xuống chửi rủa vài tiếng.
Đỗ xe xong vẫn chậm chạp không xuống, Trần Lệ Quân lấy di động, mở ra hộp thư thoại tin nhắn cùng Lý Vân Tiêu, ngón tay trên vô lăng không ngừng nhấp nháy.
Ngồi trong xe gần 20 phút, Trần Lệ Quân một chữ cũng chưa đánh, thẳng đến khi nhận được điện thoại của Mộc Vân.
"Chị Quân Quân, chị về Hàng Châu chưa?"
"Chị vừa đến ký túc xá, làm sao vậy?"
Mộc Vân từ trước đến nay chưa bao giờ liên lạc với cô muộn thế này, huống chi là khẩn cấp tới mức phải gọi điện. Lòng Trần Lệ Quân trào dâng một số nghi điểm.
"Em đang ở sảnh tập, lúc nảy chị Vân Tiêu đến, hình như có chút say. Em đưa chị ấy về ký túc xá sau đó trở lại luyện tập, nhưng vừa rồi lại thấy chị ấy ở kịch trường."
Trần Lệ Quân chỉ nghe được vế sau đã vội vàng khởi động cho xe lăn bánh, chợt nhớ ra kịch trường nằm ngay trong khuôn viên nhà hát, liền tắt máy tranh thủ xuống xe, thời điểm mở cửa bị dây an toàn kéo một cái lảo đảo, cô luống cuống tay chân tháo dây ném ra sau, đóng cửa lại.
Trần Lệ Quân chân bước nhanh về trước. Ổn định hơi thở hỏi Mộc Vân: "Bây giờ cô ấy ở đâu?"
"Em không tìm được. Ban nảy em nhìn thấy chị ấy là từ cửa sổ, nhưng lúc ra ngoài thì không thấy nữa."
"Em trước đứng yên đó, chị lập tức đến ngay." Trần Lệ Quân tăng tốc, chạy thật nhanh về phía kịch trường.
Đến được cửa ra vào, một bước lớn liên tiếp vượt qua mấy bậc thang, hướng Mộc Vân lao đến.
"Chị Quân Quân, em tìm hết rồi, trong toilet cũng không có."
Hai người vừa nói vừa đi vào, lúc ngang qua sảnh tập, Trần Lệ Quân liếc nhìn chỗ sâu nhất trên hành lang một cái, dừng bước, nói với Mộc Vân: "Không sao, em về trước đi, chị biết cô ấy ở đâu rồi."
Mộc Vân quay đầu nhìn cô, chớp chớp mắt, nhanh nhảu nói: "Vậy giao cho chị đấy! Chị Quân Quân, em đi đây."
Trực tiếp đi về hướng căn phòng đó, cẩn thận đẩy cửa ra, nhưng người bên trong vẫn bị dọa giật mình, hai tay ôm đầu gối, cơ thể bất giác run lên.
Trần Lệ Quân chậm rãi tiếp cận, bước chân vô cùng nhẹ đảm bảo không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Sau đó, cô bắt gặp ánh mắt đang ngước lên của Lý Vân Tiêu. Lộ ra trong vầng sáng, đôi gò má trắng nõn đã nhiễm hồng, mái tóc vốn gọn gàng chỉnh tề giờ đây rơi rớt vài sợi lẻ tẻ, còn có hai tròng mắt đã ngấn nước.
Căn phòng tối lờ mờ, hai chiếc bóng chồng lên nhau. Lý Vân Tiêu giơ tay bắt lấy Trần Lệ Quân, kéo cô xuống. Trần Lệ Quân phối hợp với nàng, dùng tay sửa sang lại mái tóc cho Lý Vân Tiêu.
"Sao phải uống nhiều như vậy?"
Lý Vân Tiêu chưa từng là kẻ nghiện rượu, cũng không phải dạng thích đem bản thân uống cho say khướt. Trong mắt Trần Lệ Quân, nàng thậm chí còn có thể đem cảm xúc kiểm soát đúng chỗ. Phá vỡ lý trí, loại chuyện này rất khó phát sinh trên người Lý Vân Tiêu.
Vậy nên khi chứng kiến nàng uống đến độ như vậy, Trần Lệ Quân có chút tức giận, lông mày hơi nhíu lại, nhưng ngữ khí vẫn như cũ ôn hoà.
Lý Vân Tiêu không có trả lời, hai tay vòng qua cổ Trần Lệ Quân, nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ ẩm ướt như chú nai nhỏ, từ từ tiến lại gần khuôn mặt cô.
Trần Lệ Quân ngửi thấy mùi hương đặc biệt của Lý Vân Tiêu cùng vị cồn trộn lẫn đang đến gần. Giây tiếp theo, cô xoay mặt đi, hít sâu một hơi. Tay nắm chặt thành quyền, nhìn vào đôi mắt Lý Vân Tiêu như thể muốn tìm kiếm thứ gì đó.
"Lý Vân Tiêu, xin em nhìn rõ, tôi là ai?"
Lý Vân Tiêu không nói gì, sau khi bị tránh né, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc. Nàng bướng bỉnh nhoài người về phía trước, mùi rượu trực tiếp xông thẳng vào trong miệng Trần Lệ Quân. Rượu cùng hương vị của Lý Vân Tiêu bao bọc lấy, kích thích thần kinh cô. Theo bản năng ôm lấy eo nàng, Trần Lệ Quân không để ý trực tiếp quỳ trên đất mà đáp lại. Một tay đỡ sau gáy Lý Vân Tiêu đẩy nụ hôn sâu hơn, để những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu tuôn ra như quả bóng bay bị chọc thủng.
Không biết qua bao lâu, Trần Lập Quân cảm giác trong phổi mình dần dần thiếu đi dưỡng khí. Thẳng đến khi môi hé mở thì tim đã loạn nhịp, ra sức thở hổn hển.
Lý Vân Tiêu tựa chóp mũi vào mặt cô, ánh mắt như trước dừng trên môi cô lưu luyến, đuôi mắt nàng ửng hồng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Lệ Quân, một lần nữa quấn lấy.
Trần Lệ Quân lại im lặng chấp thuận, miệng cũng tích cực mà đáp trả. Tình cảm yêu thương tựa như chút rượu sót lại thiêu đốt lý trí, thời điểm dây dưa đã sớm không còn phân rõ đến tột cùng là hơi thở của ai, hai con người tại nơi hẻo lánh gặp lại nhau, một cuộc thăm dò lẫn nhau trong bóng tối.
Có lẽ vì say nên Lý Vân Tiêu càng thêm bạo dạng, kéo áo sơ mi của Trần Lệ Quân cởi chiếc nút đầu tiên. Trần Lệ Quân nhanh chóng giữ lấy tay nàng, dịch ra xa. Hơi nóng bỏng rát từ cổ đến khóe mắt, Trần Lệ Quân lùi lại một chút, điều chỉnh nhịp thở.
"Tôi đưa em về ký túc xá." Một tay Trần Lệ Quân cài lại nút, cô ngồi xổm xuống, dùng bàn tay được băng bó chạm vào vai Lý Vân Tiêu, an ủi nàng.
Lý Vân Tiêu không nói gì, ngửa đầu thẳng tắp nhìn cô, trong mắt tràn ngập uỷ khuất cùng không cam lòng.
"Vân Tiêu, nghe lời."
Trần Lệ Quân đứng dậy, nửa khom xuống, vỗ nhẹ vào lưng cô, quay lại nhìn Lý Vân Tiêu, nói: "Tôi cõng em, mau lên đây."
Rất nhanh trên lưng liền cảm nhận được sức nặng, Trần Lệ Quân nâng người, giữ chắc đôi chân Lý Vân Tiêu, chậm rãi bước.
Lý Vân Tiêu rất nhẹ, lực của tiểu sinh có thể chịu được dễ dàng. Cảm giác Lý Vân Tiêu đang rúc sâu vào cổ mình, Trần Lệ Quân vô thức hơi ngã người ra sau, đầu cùng hõm vai nàng tiếp xúc da thịt..
Đêm hè xen lẫn gió mát, Trần Lệ Quân bỗng nhiên cảm thấy nỗi lo lắng vô tận của bản thân trong giây lát đã tan biến. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy mây trời xen kẽ che khuất sao và ánh trăng, màn đêm thật đẹp.
Lấy từ trong túi ra một xâu chìa khóa, mất một lúc mới tìm được chìa khoá phòng của Lý Vân Tiêu. Mở cửa, đập vào mắt cô là những chai bia rỗng nằm lăn lóc trên bàn, Trần Lệ Quân quay đầu nhìn kẻ say rượu trên lưng, đoạn, đi thẳng về phía giường, nhẹ nhàng đặt Lý Vân Tiêu xuống.
Người kia ngẩng đầu, ngắm nhìn Trần Lệ Quân trong tư thế ngồi yên bất động. Hai tay đặt trên chân, quan sát mọi hành động của cô.
"Hoá ra là mượn rượu giải sầu sao?" Trần Lệ Quân nhặt những vỏ chai đã ngã xuống, xếp chúng lại ngay ngắn rồi cúi người nhìn nàng.
"Em cũng phiền não lắm~" Lý Vân Tiêu cau mày, thở ra một hơi, co chặt nắm đấm nện xuống ga trải giường.
"Nói nghe thử xem." Trần Lệ Quân nhìn nàng, không khỏi bật cười.
Lý Vân Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, không đáp.
Trần Lệ Quân đứng lên, liếc nhìn thời gian, sau đó nói: "Tôi đi trước, tự em tắm rửa được chứ? Muốn tôi gọi Phương Viên hay là sáng mai em tự làm?"
Thứ cô nhận được là ánh mắt cầu xin từ Lý Vân Tiêu. Trần Lệ Quân cắn răng, nhặt hết số chai rỗng bỏ vào trong túi rác mang theo chuẩn bị rời đi, nhưng Lý Vân Tiêu đã kéo cô lại.
"Chị đừng đi có được không?" Lý Vân Tiêu hai mắt hồng hồng, long lanh ánh nước. Ôm lấy cánh tay Trần Lệ Quân không buông.
Trần Lệ Quân không trả lời, cũng không có động thái nào khác, cứ như thế nhìn nàng.
Lý Vân Tiêu tiến đến ôm lấy eo Trần Lệ Quân, đầu dán tại bụng cô, không nhúc nhích.
Khi Trần Lệ Quân cúi đầu kiểm tra lần nữa, Lý Vân Tiêu đã nắm lấy cô, ấn cô ngồi xuống, một giây sau đó liền đứng dậy đè lên, ở trên người Trần Lệ Quân dạng chân, vòng tay ôm cổ cô. Không đợi Trần Lệ Quân kịp làm ra động tác gì, Lý Vân Tiêu đã hôn khắp cơ thể người nọ. Trần Lệ Quân vô thức nhắm mắt, lại mở ra, nhìn biểu lộ của nàng mà sững sờ.
Hai người cùng một chỗ ôm ấp, Trần Lệ Quân đảo khách thành chủ, tìm đến bàn tay Lý Vân Tiêu, mười ngón tay dịu dàng lồng ghép vào nhau, đan chặt.
Thân thể đã rất lâu không bị đụng chạm như thế. Lý Vân Tiêu khó tránh nhịn không nổi run rẩy, nàng lôi kéo cánh tay Trần Lệ Quân, muốn cô khám phá nhiều hơn nữa.
Trần Lệ Quân ngưng lại mọi chuyển động, áp vào hôn Lý Vân Tiêu, hai cánh môi chạm nhau, cô nhìn thật sâu vào mắt nàng..
"Lý Vân Tiêu, chị là ai?"
Lý Vân Tiêu không nói gì, giữa lúc mơ mơ màng màng càng dùng thêm sức hôn cô mạnh hơn. Không ngừng lôi kéo cánh tay Trần Lệ Quân hướng xuống dưới...
Trần Lệ Quân nhíu mày, động tác trên tay gia tăng chút lực, ngay sau đó lồng ngực đơn mỏng liền dán sát vào thân thể Lý Vân Tiêu không một khe hở. Bốn phía yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy thanh mềm mại của nàng cất lên.
Thời điểm còn sót lại một tia ý thức, Lý Vân Tiêu mơ hồ cảm giác được vài giọt chất lỏng nhỏ xuống trên mặt mình, không biết là mồ hôi của Trần Lệ Quân hay là thứ gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro