Chương 14 (H)

Vở kịch mới sắp công diễn ở Hàng Châu. Trừ những phân đoạn tương tác cần thiết, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu không còn tiếp xúc với nhau, ngoài sảnh tập Lý Vân Tiêu hầu như không nhìn thấy cô ấy.

Trong lúc giao đấu, Trần Lệ Quân luôn hoàn thành một cách lưu loát không có chút nào dây dưa dài dòng, sau khi kết thúc ánh mắt cũng vô cùng tự nhiên thu hồi, không hề có một tia lưu luyến.

Tuy vậy, xuyên qua lớp trang điểm đậm của cô, Lý Vân Tiêu như cũ vẫn thấy được khe rãnh sâu giữa hai hốc mắt, cô quá tiều tuỵ.

Hai người gần như không có cơ hội chung đụng. May mắn thay, Mộc Vân trong khi nói chuyện phiếm thỉnh thoảng sẽ tiết lộ tình trạng của Trần Lệ Quân, không tốt lắm nhưng cũng không quá tệ, Lý Vân Tiêu nghe xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều ngày ra mắt hôm đó, đoàn ở bên trong tiến hành diễn tập lần cuối cùng. Trước nhà hát bày rất nhiều hoa cùng lẵng hoa, lãnh đạo và đại biểu các nghành đều được mời đến xem biểu diễn.

Ngồi dưới sân khấu xem Trần Lệ Quân và Mộc Vân đối mặt nhau, Lý Vân Tiêu nhận được một tin nhắn, liền vội vã ra ngoài.

Ở cửa hông nhà hát, Lý Vân Tiêu nhìn bộ mặt ghê tởm kia trên tay cầm bó hoa mỉm cười nịnh nọt. Trong lòng khó chịu nhưng đành phải nhận lấy.

"Công diễn suôn sẻ, Vân Tiêu. Còn có bạn diễn của em, Trần Lệ Quân. Tôi ngồi bên dưới sẽ xem thật kỹ!"

Gã đàn ông cố tình nhấn mạnh hai chữ 'bạn diễn', nhướng mày với nàng.

Hoa loa nói cảm ơn, Lý Vân Tiêu mượn lý do phải lên sân khấu, mang theo bó hoa rời đi nhanh nhất có thể. Lúc ngang qua thùng rác trong góc, tiện tay ném vào.

Lần nữa ngồi xuống, Lý Vân Tiêu và đoàn trưởng Thái ở một bên nhìn lên sân khấu, cùng nhau thảo luận về hiện trường. Một lát sau liền bắt gặp có hai người đi đến phía này, cùng đoàn trưởng Thái lên tiếng chào hỏi, gã đàn ông ngồi sau lưng Lý Vân Tiêu.

Cảm thụ được động tác cùng âm thanh trò chuyện phía sau. Lý Vân Tiêu toàn thân ngứa ngáy, vừa định đứng dậy lại nghe được một tiếng vang thật lớn, vô thức nhìn về phía Trần Lệ Quân, một ống đèn màu đen rơi xuống dưới chân cô.

Nhìn thoáng qua, gã đàn ông không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ khoanh tay nhìn về phía sân khấu.

Lý Vân Tiêu thậm chí quên mất cầu thang hai ở bên, trực tiếp lao thẳng lên sân khấu. Ngồi xổm xuống cạnh Trần Lệ Quân, nàng quét mắt đánh giá một lượt, xác định không có vấn đề gì, vì vậy nắm tay Mộc Vân, ôm cô bé an ủi.

Lý Vân Tiêu xoay người nhìn gã đàn ông một lần nữa. Trong khoảng cách nhất định không thể thấy rõ được nét mặt của hắn, khoé mắt nàng vì kinh hãi mà đỏ hoe, lại nhớ tới lời cảnh cáo đó.

"Tôi không dám đảm bảo cô ta trên sân khấu không gặp phải bất trắc gì. Em biết năng lực của tôi thế nào mà, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi."

Đồng nghiệp và nhân viên trong đoàn tụ tập xung quanh, đoàn trưởng Thái cũng đi đến trấn an mọi người.

Trần Lệ Quân nhìn Mộc Vân, theo hướng mắt của Lý Vân Tiêu bắt gặp gã đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai. Lần nữa quay lại nhìn nàng, cô đứng dậy, đi vào cánh gà.

Hiện trường được xử lý sạch sẽ, nhân viên công tác kiểm tra lại thiết bị trước khi công diễn chính thức. Lý Vân Tiêu trong suốt quá trình đều căng thẳng, lúc giao đấu với Trần Lệ Quân sẽ nhìn thẳng vào mắt cô, khi không có cảnh diễn chung cũng lén lút nghiêng mắt quan sát, sợ đối phương có gì đó không khoẻ, hoặc đột nhiên lại phát sinh tình huống gì.

Vở kịch diễn ra thuận lợi, mọi người ngay sau đó đều tham dự tiệc mừng công, thật không may, một số đại biểu ngoài đơn vị cũng góp mặt, bao gồm cả kẻ khiến Lý Vân Tiêu đau đầu.

Vô thức liếc nhìn Trần Lệ Quân đi đằng trước, Lý Vân Tiêu cảm thấy bồn chồn, dẫu sao gã đàn ông kia không phải tuýp người trầm tính, hắn chắc chắn sẽ lại gây chuyện.

Miễn cưỡng lên chiếc xe của gã đàn ông, Lý Vân Tiêu khoanh tay, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

"Hoa anh tặng em đâu? Vân Tiêu."

"Nhiều người gửi quá, tôi không nhớ." Lý Vân Tiêu ngửa đầu đón gió mát, nhưng trong lòng lại nôn nóng cùng bất an, tự nhiên sắc mặt cũng không tốt.

Tiệc mừng công chia thành nhiều đơn vị, Mao lão sư, đoàn trưởng Thái, các đại biểu ngoài nghành và diễn viên chính ngồi cùng một vị trí.

Cô Mao hướng mọi người giới thiệu Trần Lệ Quân, Mộc Vân, Vương Tiểu Long và những diễn viên khác, Lý Vân Tiêu cùng gã đàn ông đến muộn, nàng cố tình thả chậm bước chân để duy trì khoảng cách, nhưng vẫn bị hắn nhìn thấu.

Cô Mao là người phản ứng đầu tiên, mỉm cười mời hắn vào chỗ.

"Tiểu Triệu, đã lâu không gặp."

Gã đàn ông vội vàng tiến đến bắt tay chào hỏi côcMao, không quên quay lại nhìn nàng.

Mao lão sư xem phản ứng của hắn, mỉm cười vẫy vẫy, Lý Vân Tiêu dưới ánh mắt chăm chú của Trần Lệ Quân bước tới.

"Cô nhớ hai đứa quen biết nhau từ nhỏ, phải không Vân Tiêu?"

Không đợi nàng kịp đáp lại, gã đàn ông lập tức bật dậy, lui về đứng sóng vai với Lý Vân Tiêu, nửa cúi đầu hướng các vị tiền bối, nói: "Vân Tiêu, bọn cháu là hàng xóm. Mẹ cháu trước đây cũng là diễn viên kịch, cô Mao từng gặp qua rồi. Sau này Vân Tiêu cũng theo nghiệp nên hai nhà thân thiết. Mẹ cháu rất yêu quý em ấy."

Lý Vân Tiêu miễn cưỡng nhếch khoé miệng, nụ cười cực kỳ gượng ép, không tiếp lời hắn.

Một vài lãnh đạo lớn tuổi tương đối quen thuộc với cấp dưới của mình, với Lý Vân Tiêu cũng thường xuyên tán thưởng, nhìn thấy bộ dạng tích cực của gã, dường như hiểu ra gì đó.

"Triệu Thường, hai đứa đúng là có duyên đấy! Vẫn còn giữ liên lạc đúng không?"

Lý Vân Tiêu theo bản năng cúi đầu chếch về phía Trần Lệ Quân, chỉ thấy hai bàn tay đang nắm chặt của cô, đầu gục xuống, không nhìn rõ biểu cảm gì.

"Vâng vâng, hiện tại rất tốt ạ." Gã đàn ông vô cùng tích cực đối đáp.

"Chủ tịch Hứa, hai nhà chúng cháu vẫn thường xuyên liên lạc, cũng là bạn bè tốt." Lý Vân Tiêu bổ sung.

Cô Mao tinh ý phát hiện vẻ mặt khó xử của Lý Vân Tiêu, lập tức chuyển chủ đề.

"Sơ ý quá, còn chưa giới thiệu em với bọn nhóc nhà tôi."

"Triệu Thường, trưởng phòng văn hoá thông tin của Liên đoàn nghệ thuật thành phố, còn trẻ nhưng rất triển vọng."

Triệu Thường đi tới lần lượt bắt tay từng người, nhẹ gật đầu. Đến lượt Trần Lệ Quân, hắn khẽ dừng bước:

"Cô Trần Lệ Quân, tôi rất thích vai diễn mới của cô. Cũng cảm ơn cô những năm qua đã chăm sóc Vân Tiêu."

Triệu Thường vừa nói vừa chủ động đưa tay ra, nhưng Trần Lệ Quân để mặc cho cánh tay đó lơ lửng giữa không trung vài giây, sau đó mới chậm rãi nâng lên, lưu lại nơi đầu ngón tay một thoáng liền hạ xuống.

"Anh Triệu khách khí, chăm sóc Vân Tiêu là nghĩa vụ của tôi. Tôi về sau cũng sẽ chăm sóc tốt em ấy, không phiền anh nhọc lòng." Thanh điệu có phần sắc bén, Trần Lệ Quân vừa nói vừa nở nụ cười nhìn gã đàn ông trước mặt, trong mắt rất nhanh loé lên một tia lạnh lẽo khó phát giác.

Cô vốn không còn muốn liên hệ gì với Lý Vân Tiêu. Nhưng với kẻ ngốc không biết tốt xấu đang thị uy trước mặt này, Trần Lệ Quân không muốn nhịn nữa.

Thời điểm tất cả cùng vào chỗ, Lý Vân Tiêu ngồi cạnh Mộc Vân. Không đợi Trần Lệ Quân, Triệu Thường đã nhanh hơn một bước ngồi ở bên trái nàng.

Mộc Vân trước còn ôm cánh tay Lý Vân Tiêu cười đùa vui vẻ, một giây sau quay đầu trông thấy Trần Lệ Quân, nét mặt cứng đờ.

Trần Lệ Quân đi đến bên phải Mộc Vân, kéo ghế ra, nhưng cô bé nhanh chóng đứng lên, nhỏ giọng nói:

"À...em..hôm nay...em có phân đoạn diễn với chị Thanh Thanh, vẫn chưa thảo luận xong, bây giờ muốn cùng chị ấy bàn bạc. Chị Quân Quân, chị ngồi đây được không? Làm ơn, cảm ơn chị!"

Mộc Vân nói liên tục không ngừng nghỉ, dứt câu còn há miệng hít sâu một hơi. Ngồi sang bên cạnh Hà Thanh Thanh, chừa cho Trần Lệ Quân một chỗ trống.

Trần Lệ Quân khó hiểu nhướng mày, một cao một thấp. Cô sờ sờ sau gáy, cởi nút tay áo sơ mi, ngồi xuống.

Cũng chẳng phải cô muốn ngồi cạnh Lý Vân Tiêu, nhưng nhìn đến khuôn mặt ti tiện kia, tham vọng chiến thắng trong nội tâm lại sôi sục.

Nghiêng mắt nhìn gã đàn ông không ngừng gắp vào bát của nàng, Trần Lệ Quân đặt đũa xuống, cầm ly rượu uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng nhịn không được nữa gắp hết cần tây từ trong bát Lý Vân Tiêu, đồng thời tay phải rút ra tờ giấy ăn đặt lên bàn, vứt xuống, lại dùng khăn lau lau đũa.

"Vân Tiêu không ăn cần tây, anh Triệu."

Trần Lệ Quân cười như không cười liếc hắn một cái, sau đó cầm lấy chiếc bát sạch sẽ Mộc Vân vừa mới mở, vẫn còn trên tay, đem đến trước mặt.

Đổi chiếc bát đầy mà mình đã dùng qua một ít, đưa cho Lý Vân Tiêu. Tiện thể ném cái bát do Triệu Thường gắp lên kệ phía sau.

"Những thứ đã dính đến cần tây em ấy cũng không thích. Anh Triệu, thật ngại quá."

Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua Trần Lệ Quân. Không phủ nhận cô, rốt cuộc bắt đầu ăn.

"Xem ra cô Trần đây và Vân Tiêu quan hệ rất tốt." Triệu Thường nói rồi vỗ vỗ vai nàng.

"Thành viên trong đoàn đều khắng khít." Lý Vân Tiêu buông đũa trên tay xuống, lau miệng.

Mọi người hàn huyên vô cùng sôi nổi, ngoại trừ Mộc Vân, Hà Thanh Thanh và Vương Tiêu Long ngồi cạnh nhau, không một ai phát giác ra mạch sóng ngầm đang cạnh tranh mãnh liệt.

Trần Lệ Quân không muốn nghe hai kẻ bên cạnh nói nhảm, dứt khoát xoay hẳn về phía Mộc Vân, tay trái đỡ trán, tay phải lắc lư ly rượu, nhấp từng ngụm.

"Chị Quân Quân, đừng uống nữa. Em lái xe không giỏi, lát nữa làm sao đưa chị về đây?"

Mộc Vân vừa nói, vừa đá mắt sang Lý Vân Tiêu.

Không ngoài dự đoán, Lý Vân Tiêu ánh mắt hướng qua bên này nhìn nhìn, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện cùng gã đàn ông.

Mộc Vân cầm chai rượu, rót đầy một ly nữa cho Trần Lệ Quân, ghé vào tai cô, thấp giọng: "Chị Quân Quân, em nghĩ chị nên uống nhiều thêm chút." Nói xong còn vỗ vỗ vai cô.

Trần Lệ Quân xoa xoa lông mày, nhịp tim đập mạnh không thể kiểm soát, cuối cùng đem số rượu kia nuốt vào trong miệng, chống đỡ đứng dậy muốn rời đi.

Mộc Vân thấy thế vội níu tay cô, kéo cô ngồi xuống.

"Không được, không được, chị không thể đi. Phải đợi người ta đưa chị về!"

Mộc Vân thì thầm bên tai cô, nhưng Trần Lệ Quân uống quá nhanh, đầu óc choáng váng, không trả lời mà nhất quyết bước ra ngoài.

Lý Vân Tiêu kịp thời đứng lên gọi một tiếng 'cô Mao', nghĩ sẽ mang cô rời đi trước, nhưng Triệu Thường rất nhanh ngắt lời nàng.

"Cô Mao, cô Trần xem tình huống này phỏng chừng là muốn rời đi trước, Vân Tiêu thì không thể, đành phiền vị giáo viên trẻ này tiễn cô ấy về vậy!"

Mộc Vân thân thể nhỏ nhắn chống đỡ Trần Lệ Quân, bị cô một mực cự tuyệt, không khỏi trừng mắt.

Những vị lãnh đạo khác trên bàn cũng hùa theo, cô Mao không thể làm trái. Lý Vân Tiêu và Trần Lệ Quân, xác thực một trong hai phải ở lại.

Lý Vân Tiêu đứng đó nhìn Trần Lệ Quân được Mộc Vân dìu đi, thẳng đến bóng cô khuất sau cánh cửa mới ngồi xuống, bồn chồn không yên.

Suốt quãng thời gian còn lại, nàng nhiều lần mượn cớ lái xe để không phải uống rượu, tiệc sắp kết thúc, Lý Vân Tiêu liếc nhìn tin nhắn Mộc Vân gửi, di động trong tay liên tục nhấp nháy, nàng hướng cô Mao nhận được cái gật đầu cùng mỉm cười, liền mượn xe của Hà Thanh Thanh, lấy chìa khoá rời đi trước.

Lúc nàng ra khỏi cửa trời đã đổ mưa to, Lý Vân Tiêu bắt đầu lo lắng cho Trần Lệ Quân, nàng chạy một mạch chạy ra xe, nội tâm thầm mắng cái mùa mưa chết tiệt.

Dưới sự chỉ dẫn của Mộc Vân, Lý Vân Tiêu điều hướng và tìm thấy chiếc xe của Trần Lệ Quân đang đỗ phía trước. Nàng chui vào trong xe, kẻ say rượu ở ghế sau dựa vào cửa.

Bất chấp những giọt nước còn vương trên lông mày, Lý Vân Tiêu đỡ Trần Lệ Quân dậy, dùng tay lau mặt cho cô.

"Sao chị ấy lại bị ướt? Mắc mưa à?"

"Chị ấy nói muốn đến nhà chị, nhưng em không biết nhà chị ở đâu nên mới mang chị ấy đánh một vòng. Đến cổng khu cư xá thì chị ấy bảo sẽ xuống xem, em cản không được."

Lý Vân Tiêu nhấc điện thoại lên, kiểm tra định vị. Xác thực cách nhà không xa, lái xe 10 phút là có thể về tới, gần hơn so với ký túc xá.

"Mộc Mộc, em trước đến nhà chị tắm rửa hay là chị đưa em về ký túc xá?"

Mộc Vân giũ quần áo ướt sũng, nhanh chóng từ chối.

"Không cần đâu chị Vân Tiêu, không cần đâu. Em giao chị Quân Quân cho chị rồi lái xe của chị ấy, sẵn tiện về ký túc xá luôn."

Phụ giúp đỡ Trần Lệ Quân lên xe, Mộc Vân lập tức khởi động xe vụt biến mất, kỹ thuật vô cùng tốt.

Thu xếp đặt Trần Lệ Quân vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Lý Vân Tiêu tay phải nắm lấy bàn tay cô, tay trái giữ trên vô lăng, chậm rãi lăn bánh.

Lái xe vào bãi đậu, Trần Lệ Quân mơ màng tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn, mở mắt, lôi kéo cánh tay Lý Vân Tiêu quấy nhiễu chuyển động của nàng, thỉnh thoảng còn siết lấy mấy ngón tay nàng chơi đùa.

Lý Vân Tiêu một bên an ủi Trần Lệ Quân, một bên thuận lợi hoàn tất đỗ xe vào chỗ. Nàng nới lỏng dây an toàn, cuối cùng đã có thể chạm vào mặt cô.

"Có phải chị đau đầu không?" Nàng sờ sờ đỉnh đầu Trần Lệ Quân, ánh mắt dịu dàng như nước.

Trần Lệ Quân nhích người đến, hôn phớt lên môi Lý Vân Tiêu.

Trên má cô vẫn còn lưu lại chút cồn theo hơi thở. Nhưng Lý Vân Tiêu không hề chán ghét điều đó.

Trần Lệ Quân đến gần nàng hơn, nheo mắt cẩn thận dò xét, tựa như đang mong chờ hoa nở.

"Sao không đi cùng hắn?"

Khi say thanh âm của cô mềm mại như sáp, hơn nữa còn mang theo chút hờn dỗi. Lý Vân Tiêu cõi lòng vui vẻ không thôi, cũng không bận tâm những lời cô nói.

"Tại sao em phải đi cùng hắn?" Nàng dùng ngón tay điểm nhẹ lên mũi Trần Lệ Quân, cười hỏi.

"Vậy có nghĩa là chị quan trọng hơn hắn, phải không?"

Trần Lệ Quân cao hơn Lý Vân Tiêu nửa cái đầu, lúc này đây lại hơi chùn xuống, ngửa lên, nhìn Lý Vân Tiêu bằng đôi mắt ươn ướt.

Lý Vân Tiêu không biết tại sao cô nghĩ như thế, nàng nhíu mày, nhất thời không đưa ra đáp án.

"Nói đi! Phải không?"

Men rượu phóng đại cảm xúc con người, Lý Vân Tiêu có thể cảm nhận rõ sự ấm ức cùng bản tính trẻ con của người trước mặt. Trần Lệ Quân sau khi lớn tiếng, hốc mắt đã đầy nước.

"Đúng, chị quan trọng hơn tất cả. Người khác đều không tính." Lý Vân Tiêu đặt tay lên lưng cô, vuốt ve dỗ dành cô không khóc.

Trần Lệ Quân không nói nữa, chỉ hôn nàng, hương rượu nồng đậm trong miệng lan toả, Lý Vân Tiêu tựa hồ đã say, mơ mơ màng màng đáp trả cô.

Chiếc xe chật hẹp tràn ngập cảm giác an toàn chưa từng có, Lý Vân Tiêu chìm đắm tận hưởng sự yên bình này, khao khát lại cẩn trọng.

Ánh đèn mờ ảo của bãi đậu xe chiếu vào cửa sổ, Lý Vân Tiêu bối rối ngước lên nhìn Trần Lệ Quân, vuốt ve khoé mắt đỏ bừng của cô.

Rượu khiến người ta loạn trí, sau khi được vuốt ve một hồi, Trần Lệ Quân cởi dây an toàn của nàng.

Một tay cô chế trụ cổ Lý Vân Tiêu đẩy nàng về hướng cửa sổ xe, tay trái lật người Lý Vân Tiêu lại, dùng răng ngậm lấy làn da non mềm ở cổ nàng, nàng khẽ hừ nhẹ vì đau.

Bộ quần áo ướt đẫm nước mưa áp sát người Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân vén vạt áo của nàng, dọc theo lưng một đường hướng lên.

"Đừng ở đây.." Lý Vân Tiêu ôm cổ cô, nhẹ nhàng thở bên tai cô.

Bàn tay ngoan ngoãn từ trong nội y rút ra, cô hôn mi mắt, chóp mũi, hai gò má, một mực hôn đến tận cổ nàng. Âm thanh của những nụ hôn khẽ khàng cùng tiếng vải vóc ma sát tràn ngập trong khoang xe, nhiệt độ như bốc cháy.

"Chúng ta về nhà..về nhà đi." Lý Vân Tiêu dán sát mặt cô, dịu giọng dỗ dành.

Trần Lệ Quân rất nghe lời dời mặt đi, mái tóc đen nhánh hơi tán loạn, vài sợi dựng đứng. Thay đổi hoàn toàn thái độ hung hãn vừa rồi, mặt mày cong cong, ngoan ngoãn nhìn Lý Vân Tiêu.

Trái tim Lý Vân Tiêu có lẽ cũng tan chảy theo sông băng, nàng cong khoé môi, ôm Trần Lệ Quân, tiến đến bên tai cô thấp giọng dỗ: "Say rồi thì phải về nhà, phải không? Bảo bảo ngoan."

"Dạ~" Trần Lệ Quân dang rộng vòng tay, ngân dài giọng đáp.

Dọc đường đi hai người không lảo đảo cũng loạng choạng, Trần Lệ Quân vóc dáng cao lớn nhất quyết muốn tựa đầu vào cổ Lý Vân Tiêu, ép tới nàng đi đường thôi cũng tốn sức, Lý Vân Tiêu đẩy cô mấy lần cũng không động, đành phải chịu trận làm ngơ.

"Chị, cái con ma men này! Nhiệt tình vẫn còn lớn lắm!"

Lý Vân Tiêu mệt mỏi thở hổn hển, vất vả mới vào được nhà, tiếp tục dỗ dành cô đi đến sofa.

Trần Lệ Quân vừa ngồi vững, thoắt một cái đem Lý Vân Tiêu kéo xuống, trở mình áp trên người nàng.

"Em đi lấy khăn lau cho chị, bằng không sẽ cảm lạnh mất." Lý Vân Tiêu nói rồi đẩy vai cô, cố gắng đứng dậy.

Trần Lệ Quân nào có để ý, dùng thêm sức ôm Lý Vân Tiêu vào trong ngực. Động tác trên tay bắt đầu không an phận.

"Lau tay cho chị đi."

Lý Vân Tiêu phát giác Trần Lệ Quân hơi khác so với thường ngày, dĩ vãng trước đây đều là đợi nàng chuẩn bị tốt hoặc chính nàng chủ động, nhưng hôm nay lại nôn nóng đến mức trực tiếp bắt đầu ngay tại sofa.

Tội nghiệp cô uống say thật sự không thoải mái, đành phải chiều ý cô, rút một ít khăn giấy ướt tiệt trùng giúp cô lau tay tỉ mỉ.

Âm thanh vải vóc ma sát bị át đi trong tiếng mưa ngoài cửa sổ. Thân thể Lý Vân Tiêu được bao bọc bởi những ngón tay chạm vào nàng. Giữa lúc chuyển động hơi đổ mồ hôi, một sợi tóc dính vào cổ, còn chưa kịp xử lý, Trần Lệ Quân đã tiến đến cổ nàng trước, thoáng một phát khẽ hôn xuống.

Cô thật sự uống có chút nhiều, nhìn nàng gục ở chỗ này, tấm lưng nhẵn mịn cong lên, ngoãn ngoãn giống như một chú mèo con. Đầu óc Trần Lệ Quân bị dục vọng quấy nhiễu đến choáng váng, nhắm mắt lại như lửa thiêu đốt.

Tóc ở bên mặt cô xoã xuống như mưa, ướt đẫm bao phủ lấy nàng. Bắt đầu lướt dọc theo xương sườn, vuốt ve từng điểm từng điểm một, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau.

Nghe thấy hơi thở của nàng run rẩy, lần nữa nuốt xuống những âm thanh đó. Trần Lệ Quân xoay người nàng lại, nhìn thấy khoé mắt nàng ngấn nước, vì vậy nhẹ nhàng hôn lên, sau đó chuyển thành gặm cắn, bức nàng phát ra vài tiếng kêu.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, Lý Vân Tiêu túm lấy cổ cô, như vớ được khúc gỗ đang trôi dạt. Ánh đèn lờ mò chiếu sáng khuôn mặt của nàng, cả đôi đồng tử sâu thẳm không đáy.

Trần Lệ Quân ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, không biết đang cảm thụ cái gì. Lý Vân Tiêu chỉ thấy nét mặt cô hơi giãn ra, mơ hồ phát giác được một nỗi bi thương.

Ngọn lửa ấm áp đốt cháy đầu ngón tay, kết cấu của làn da trải rộng ra khắp hướng tựa như một dòng sông tĩnh lặng. Qua một lúc lâu, Trần Lệ Quân cảm nhận được gì đó, vì thế tận lực thả chậm tốc độ, ở bên tai Lý Vân Tiêu thổi hơi nóng, sau đó cẩn thận nhìn vào mắt nàng.

"Lý Vân Tiêu, chị là ai?"

Lý Vân Tiêu ảo não giữ tay Trần Lệ Quân, nhưng vô lực không cách nào lay chuyển. Chỉ có thể hôn nhẹ mặt cô để lấy lòng..

"Trần Lệ Quân...nhanh.."

Nghe được câu này, thứ vốn nằm im chờ đợi bấy lâu bắt đầu trỗi dậy, xuyên qua đám lửa nóng bỏng, xoắn xuýt thiếu đốt, sục sôi dâng lên.

"Vân Tiêu, gọi tên chị đi." Trần Lệ Quân siết chặt eo Lý Vân Tiêu, mạnh mẽ dùng sức như muốn rút cạn nước trong cơ thể nàng.

Thân thể mẫn cảm tựa như sợi dây cao su bị kéo căng đến cực hạn. Lý Vân Tiêu không còn kiểm soát được bản thân nữa.

"Thích không? Vân Tiêu?" Trần Lệ Quân tìm đến bàn tay Lý Vân Tiêu, mười ngón tay nhẹ nhàng lồng ghép.

"..thích."

"Em thích chị sao?" Trần Lệ Quân ghé vào trước mặt Lý Vân Tiêu, nhìn sâu vào mắt nàng, lúc cô hôn má nàng trong mắt đã phủ một tầng sương.

"Em thích chị..yêu chị.." Lý Vân Tiêu rất nhanh cùng cô siết chặt cái nắm tay.

"Chị cũng yêu em, Vân Tiêu."

Có giọt nước ấm áp rơi xuống trên cổ Lý Vân Tiêu. Sau đó là một đêm rất sâu, kéo dài vô tận. Trần Lệ Quân hôn lên tóc nàng, tựa như thác nước đổ ngược dòng, bên tai vang vọng âm thanh róc rách, nàng không còn nghe thấy gì khác nữa.

Hai người tại trong tiếng mưa rơi ôm lấy nhau, cảm thụ nhịp tim vì nhau mà rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro