Chương 16 (H)
Không thể không nói, thời điểm cả hai xuống xe cùng tiến vào nhà hát, dọc quãng đường từ cửa đến sảnh tập, đều gây ra một chút chấn động nhỏ cho những người vô tình lướt qua.
Hội trường ồn ào gần như an tĩnh trong nháy mắt, khi mọi người chứng kiến Lý Vân Tiêu và cái đuôi đi đến trước mặt Hà Thanh Thanh, bầu không khí lập tức khẩn trương như một buổi diễn chính thức. Chỉ có Hà Thanh Thanh hiểu rõ, cười cười, đem chìa khoá xe nhét vào túi.
Đợi đến hai người ngồi xuống, trong sảnh lại khôi phục ríu rít, những người tản mác tụ tập thành một cụm, thậm chí có người tựa đầu vào nhau, làm thành một vòng tròn để bàn luận.
Một số kém thông minh nhất quyết muốn vươn đầu ra xem, liền bị Tạ Thiển cùng Hạ Nghệ Dịch một tay giữ lại, một tay bịt mắt kéo đi.
"Chi bằng em trực tiếp ngồi giữa họ luôn đi, được đấy!" Trương Á Châu là người duy nhất ngoại trừ Hà Thanh Thanh vẫn một mặt điềm nhiên, ngồi ở một bên ôm tay như tượng đại Phật.
Bầu khí huyên náo chợt tắt ngấm khi Lý Vân Tiêu quay đầu lại, mọi người lần lượt giải tán, tiếp tục bận rộn, nếu không bận cũng sẽ kiếm việc gì đó làm cho bận.
Lúc Mộc Vân khoác tay Thái Minh thận trọng bước vào, Lý Vân Tiêu đang bận thổi nước ấm trong cốc giữ nhiệt cho Trần Lệ Quân, thuốc cũng đã được bày sẵn. Thái Minh thấy Trần Lệ Quân ghé vào trên mặt bàn chăm chú ngắm nhìn Lý Vân Tiêu, vẫn là ánh mắt quen thuộc cùng lưu luyến. Thái Minh trợn tròng mắt, thở dài một hơi.
Đêm qua cô ở bàn bên cạnh ăn không được bao nhiêu, tin nhắn gửi cho Trần Lệ Quân cũng không thấy hồi đáp, Thái Minh nghĩ định sớm lẻn ra ngoài đi đón Trần Lệ Quân, nhưng kết quả đã chậm một bước.
Rõ ràng Mộc Vân đã báo với cô chuyện Trần Lệ Quân nhao nháo đến tìm Lý Vân Tiêu, sau đó được nàng đưa về nhà. Nhưng Thái Minh vẫn gọi điện thử, không có gì bất ngờ, thanh âm ở đầu dây bên kia quả nhiên là Lý Vân Tiêu.
"Em đang lái xe, chị ấy ngủ rồi."
"Được, được."
Thái Minh thậm chí ngay cả một câu "chăm sóc em ấy thật tốt' cũng không nói. Bởi trên đời này, người có thể tổn thương Trần Lệ Quân nhiều nhất là Lý Vân Tiêu, nhưng yêu cô nhiều nhất cũng là nàng ấy. Không cần ai phải cường điệu dạy Lý Vân Tiêu nên yêu Trần Lệ Quân như thế nào, đó cơ hồ là bản năng. Với tư cách bạn thân thiết, cũng là người ngoài cuộc duy nhất biết rõ mối quan hệ của hai người, Thái Minh trong lòng luôn hiểu điều đó.
Tri kỷ của cô đã rất lâu không được như vậy, đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn từ trong ra ngoài đều lộ vẻ mềm mại.
"Hãy thuận theo em ấy, thuận theo em ấy."
Thái Minh xác thực tin tưởng Lý Vân Tiêu có nỗi khổ riêng, hoặc là giữa cả hai có một số vấn đề không thể giải quyết.
Suy cho cùng, người nhiều khả năng không thể tách rời đối phương hơn chính là Lý Vân Tiêu. Quen biết nhau nhiều năm, từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành, những ai từng tiếp xúc với Lý Vân Tiêu đều cảm nhận được nàng chính là thiếu thốn từ trong xương tuỷ, cũng như sự xa cách vô hình toả ra, mà cái này càng biểu hiện rõ qua sự tinh tế, tình yêu thầm lặng và sâu sắc nàng dành cho Trần Lệ Quân.
Nhưng nếu tín nhiệm cùng quý trọng mối quan hệ này, thì không nên để người yêu ảo tưởng và nghi kị, sống trong cảnh một ngày ngỡ một năm. Bất luận thế nào đi nữa, người thực sự tổn thương là Trần Lệ Quân, mà Lý Vân Tiêu cũng không hề cho cô cơ hội để lựa chọn.
Cô chỉ có thể mù quáng tiếp tục tìm kiếm, không ngừng suy nghĩ, liên tục luân chuyển giữa cảm giác tồn tại và không tồn tại, sống dở chết dở. Rồi lại khóc thút thít, lại phóng đại nỗi đau, bất lực nhìn những ngày mưa dưới ánh nắng.
May mắn thay, lợi ích duy nhất trước mắt chính là dưới kịch đài, cô vẫn còn trông như một người sống, đây đã là kết quả không tệ rồi, Thái Minh nghĩ.
Không lựa chọn tiếp tục đi vào, Thái Minh vỗ nhẹ vai Mộc Vân, xoay người bước ra ngoài.
Kéo một cái ghế xếp đến ngồi ở bên cạnh hai người, Mộc Vân thoáng đánh giá một lượt, nhích lại gần quan sát kỹ hơn gương mặt Trần Lệ Quân, hài lòng mỉm cười.
"Có vẻ tối qua hai người ngủ ngon lắm!"
"Em giấu nhà dưới gầm giường chị à?" Trần Lệ Quân tặc lưỡi, hơi ngả người ra sau.
"Tốt, tốt! Chị không có phản bác, xem ra là ngủ rất ngon. Không biết là do uống say nên dễ ngủ hay là cái loại ngủ kia..dễ chịu."
Má Mộc Vân phồng lên đầy quái gỡ, khiến mặt Trần Lệ Quân đột nhiên đỏ bừng, một câu cũng không đáp trả được.
"Tiểu Mộc, đừng trêu chị ấy nữa, chị ấy ngốc lắm." Lý Vân Tiêu cưng chiều dùng hai tay véo má Mộc Vân, không khỏi bật cười.
"Chưa gì chị đã bảo vệ chị ấy rồi! Hôm qua là ai vất vả! Em có phải nên được ngồi bàn chính không?"
"Là Mộc Vân của chúng ta vất vả. Chị sẽ mua đồ ăn nhẹ cho em." Lý Vân Tiêu xoa xoa Mộc Vân như đang vuốt ve một chú mèo nhỏ.
Trần Lệ Quân nhịn không nổi nữa, kéo tay nàng xuống.
"Hai người thật là! Yên tĩnh một chút."
Mộc Vân bĩu môi, tức thì ngửi thấy được mùi chua trong không khí, ráo riết đứng dậy chạy về phía đám đông.
Buổi chiều, vở kịch được trình diễn lần thứ hai tại nhà hát Hàng Châu. Lý Vân Tiêu từ chối đề nghị cùng một xe với Trần Lệ Quân, sau đó dỗ dành cô mất gần nửa tiếng, Trần Lệ Quân mới chịu rời đi trước.
Trong xe chỉ còn lại cô và Mộc Vân, bốn mắt nhìn nhau. Nhìn thấy Trần Lệ Quân vừa cau mày vừa lái xe, Mộc Vân cũng học theo Lý Vân Tiêu, khuyên bảo một phen:
"Chị Quân Quân, hai người lúc riêng tư tốt với nhau là đủ rồi, tình cảm thế nào cũng không cần cho người ngoài chứng kiến, càng không phải để nghe họ phán xét. Ngồi chung xe đối với hai người lúc này đều không phải chuyện tốt. Chị Tiêu Tiêu không phải đã nói vậy sao? Chà, lỡ như tất cả tập trung vào vướng mắt tình cảm của hai người thì còn ai chú ý vở kịch nữa? Sẽ lại nhao nháo một trận."
"Cho nên chị nhẫn nhịn một chút, giả vờ một chút, hai người trong bóng tối vụng trộm hạnh phúc là được! Đúng không?"
"Được, vậy chúng ta tạo cp nhé? Ngồi chung xe với chị em có sợ không?" Trần Lệ Quân bị cô bé làm tức cười.
"A? Hả? Chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi." Mộc Vân lập tức níu chặt dây an toàn, xua tay.
"Chị và Lý Vân Tiêu cũng là đồng nghiệp bình thường."
"Tin hai người là đồng nghiệp bình thường không bằng tin quê em ở Chiết Giang.." Mộc Vân hướng ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
"Em đang mắng lén chị à?" Trần Lệ Quân gõ ngón tay lên vô lăng, quay đầu nhìn về phía Mục Vân.
"Không có, không có. Đồng nghiệp tôn kính, xin chị hãy lái xe cẩn thận để chúng ta đến địa điểm thuận lợi!" Mộc Vân nói xong, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Không dễ dàng xuyên qua đám đông, Trần Lệ Quân với sắc thái lạnh lùng sải bước dài về phía trước, Mộc Vân theo sát phía sau cô, sau đó liền chứng kiến đồng nghiệp họ Trần, một phút trước còn mặt mày u ám, giờ phút này lại mở to mắt, duỗi ra hai cánh tay, đầu thuận thế tựa vào trên lưng Lý Vân Tiêu đang trang điểm.
Đôi lúc, Mộc Vân đột nhiên cảm thấy con người đáng yêu kia cũng rất phiền phức, chẳng hạn như hiện tại, đứng ở sau cô, Mộc Vân có thể trông thấy cái đuôi của Trần Lệ Quân đang dựng đứng lên.
Có khi mỏi quá Mộc Vân sẽ vặn vẹo cổ, vô tình bắt gặp cảnh tượng ân ái, chợt cảm thấy việc cúi đầu trở nên khó khăn, ít nhất cũng cần có ngoại lực tác động. Quyết định tránh xa bọn họ ra một chút, tìm một góc hẻo lánh.
Bầu không khí ấm áp bị phá vỡ không lâu sau đó, Trần Lệ Quân mơ hồ nghe thấy tiếng giày da nam tiến gần cửa. Dường như có chút căng thẳng, thông qua tấm gương, vừa hay bắt gặp Triệu Thường đang gõ cửa, hướng phía này đi đến, trong tay còn cầm theo một bó hồng rất to.
Lý Vân Tiêu vô thức dừng động tác, biểu tình cứng đờ. Mà Trần Lệ Quân không hiểu sao cũng bất giác kéo ghế sang một bên, cùng Lý Vân Tiêu tạo ra khoảng cách.
"Không nghĩ tới hai vị tình cảm vẫn tốt như vậy."
Triệu Thường mang hoa hồng trên tay đưa đến trước mặt Lý Vân Tiêu, thông qua tấm gương cùng nàng đối diện.
"Nói đùa, chủ nhiệm Triệu, mọi người trong nhóm đều quan hệ rất tốt." Nói xong, lưỡng lự hồi lâu mới nhận lấy bó hoa kia.
"Tôi đã chụp rất nhiều bức ảnh đẹp và video về buổi diễn. Cô Lý, sau khi kết thúc tôi sẽ chia sẻ chúng với cô, gặp ở bãi đậu xe." Triệu Thường cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối, quay đầu nhìn Trần Lệ Quân một cái rồi rời đi.
Lý Vân Tiêu nhìn Trần Lệ Quân, thần sắc vẫn bình tĩnh, nàng ngang nhiên cúi xuống, siết chặt tay cô.
"Chị đi trước nhé, em có chút chuyện muốn nói với hắn."
"Được."
Trần Lệ Quân mỉm cười, một câu cũng không hỏi, phối hợp di chuyển đến bên cạnh mở hộp trang điểm, bắt đầu hoá trang.
Có lẽ vì sợ hãi những lời ban nảy, Lý Vân Tiêu thực sự không phát giác ra được sự trầm mặc dị thường Trần Lệ Quân. Sau khi tạo hình xong, liền chính thức biểu diễn theo lịch trình đã sắp xếp.
Thời điểm hạ màn, thừa dịp Lý Vân Tiêu quay sang hàn huyên mấy câu với Hà Thanh Thanh, Trần Lệ Quân trước vài bước đi vào hậu trường. Lúc Lý Vân Tiêu đến phòng thay đồ đã không còn thấy cô đâu nữa.
Nhìn sơ một lượt, túi xách và áo khoác của Trần Lệ Quân đều ở đây. Thế nhưng di động trong túi không ngừng thúc giục, nàng đành phải gấp rút đổi quần áo, lẻn ra cửa sau chạy tới bãi đậu xe.
Rất nhanh tìm được chiếc xe đang nhấp nháy của Triệu Thường, Lý Vân Tiêu lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái, bỏ vào túi, lên xe.
"Em thật sự sợ hãi, Vân Tiêu. Dùng Trần Lệ Quân uy hiếp em, nhắm một cái liền chuẩn. Chuyện này với tôi mà nói cũng không biết là tốt hay xấu."
"Thế nào? Hai người lại ở bãi đậu xe làm ra chuyện xấu hổ gì nên sợ tôi bắt được à?"
"Có gì cứ nói thẳng, đừng làm chuyện buồn nôn." Lý Vân Tiêu hạ kính xe xuống một chút, quay đầu nhìn ra ngoài.
"Em nói tôi buồn nôn, vậy em cũng đừng làm chuyện kinh tởm kia nữa. Hình ảnh và video của hai người ở bãi đậu xe, tôi xem đi xem lại rất nhiều lần."
"Lý Vân Tiêu, không ngờ em cũng có mặt dịu dàng như vậy."
"Nói nhân tính, anh còn muốn đe doạ tôi thế nào nữa? Dựa vào hậu thuẫn cường đại của anh? Gây ra tai nạn ngoài ý muốn? Hay là muốn mạng người?" Lý Vân Tiêu không ngừng gia tăng âm lượng, nhưng được nửa đường đã bị Triệu Thường kéo lên cửa kính xe.
Hắn thậm chí không hề tức giận, ngược lại còn cười, càng cười càng trở nên lố bịch.
"Phụ nữ đắm chìm trong tình yêu thật sự rất vĩ đại. Cái gì cũng có thể nói được. Những chuyện kia tôi đã làm bao giờ vậy? Cô Lý hiểu lầm rồi."
"Còn nữa, những lời tiếp theo tôi muốn nói, tốt nhất nên đóng chặt cửa xe lại, để người khác không nghe thấy."
"Lý Vân Tiêu, tôi có chút ngưỡng mộ tình yêu của hai người rồi. Đúng là tình bỉ kim kiên*."
*情比金坚 (tình bỉ kim kiên): tình yêu bền chặt hơn vàng đúc.
"Không thể không nói, bạn gái cũ của em rất yêu em, ngày đó tôi nói với cô ta như vậy, ai biết đến giờ cô ta còn có thể cùng em dây dưa."
"Anh nói gì?" Lý Vân Tiêu thoắt quay đầu lại, co nắm đấm, siết chặt điện thoại.
"Không phải tôi nói anh không được gặp cô ấy sao? Không phải đã nói không tìm cô ấy sao? Tôi đã bảo anh đừng đến gần cô ấy chưa?!"
Lý Vân Tiêu trong giọng nói tràn ngập phẫn uất không cách nào che giấu, nàng chăm chú nhìn chằm chằm gã đàn ông kia, dò xét hắn.
"Tôi không có chủ động tìm cô ta. Lúc tôi đi xuống cô ta vẫn đang đứng dưới mưa. Em nói xem, đáng thương biết bao! Tôi che ô cho cô ta, sẵn tiện nói vài lời hữu ích để cô ta trở về sớm."
"Không nghĩ chưa nói được mấy câu cô ta đã tức giận. Cô Trần của chúng ta tuổi tác không còn nhỏ, lại thiếu kiên nhẫn như thế."
"Anh nói sao?" Lý Vân Tiêu vẻ mặt căng thẳng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn gã đàn ông, lần nữa khiến hắn cười thành tiếng.
"Tôi với nói cô ta..tôi nói..bạn gái của cô, Lý Vân Tiêu, không hổ là hoa đán danh tiếng. Chẳng những hát hay, tiếng kêu cũng rất là dễ nghe."
"Triệu Thường, sao anh có thể hèn hạ như vậy?" Lý Vân Tiêu lồng ngực phập phồng kịch liệt không thể khống chế, hai mắt dần ửng đỏ, căm tức nhìn gã đàn ông đang cười.
"Tôi đây không phải là sợ hai người không triệt để chấm dứt sao? Ai biết được sau chuyện đó, cô ta còn có thể đối với em nhớ mãi không quên."
"Là yêu, nhưng hận nhiều hơn, đúng không?"
"Muốn tôi nói, chính là hai người nên tách ra hoàn toàn. Do em không hiểu đấy thôi. Hôm đó trên xe tôi cố tình yếu thế muốn ôm em, còn muốn cùng em lên sân thượng nói chuyện, cố ý bảo em tắt đèn đi, chính là để cô ta trông thấy, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đèn cũng tắt, còn có thể trò chuyện kiểu gì đây?"
"Triệu Thường, đừng tưởng anh dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy tôi sẽ chấp nhận. Suốt đời này tôi cũng không tha thứ cho anh." Lý Vân Tiêu quay mặt đi, lén lút gạt giọt nước mắt chực rơi xuống, nghiến răng nghiến lợi.
"Thời điểm em lựa chọn đến Tân Cương, tôi đã biết em không nguyện ý tiếp nhận tôi. Nhưng không sao, kể cả tôi không có được em, thì chẳng phải tình cảm Thần Tiên Quyến Lữ* của hai người cũng tan vỡ thành từng mảnh rồi đó sao?"
*Thần Tiên Quyến Lữ là một truyền kỳ về cặp vợ chồng ân ái, hoàn mỹ, tâm linh hữu tê của Tân Tam Tiên Giới.
"Đã không giữ lời, sao còn ước hẹn? Buông xuống hết yêu hận kiếp người, chỉ mong được làm một đôi thần tiên quyến lữ."
"Đừng cưỡng cầu nữa, em ngoại trừ đem tổn thương đến cho Trần Lệ Quân còn có thể làm được gì? Nói về thủ đoạn, em làm sao so được với tôi."
"Giữa tôi với Trần Lệ Quân vẫn còn một số chuyện, giữ lại lần sau nói, để em ngoan ngoan đến gặp tôi."
Triệu Thường nói, thò tay sang muốn chạm vào khuôn mặt Lý Vân Tiêu, liền bị nàng né tránh.
"Vân Tiêu, nhìn tôi."
Lý Vân Tiêu xoay đầu lại, Triệu Thường mỉm cười, khua chân múa tay một phát, sau đó đáp xuống, mở lòng bàn tay ra: "Pha!"
"Tôi nghĩ em sợ nhất là thứ này. Thế nên đừng có làm chuyện gì quá đáng, chọc tôi không vui."
Lý Vân Tiêu đối diện ánh mắt trực tiếp của đối phương, mím môi, cuối cùng vì nhược điểm trí mạng mà bại trận.
Đóng sầm cửa xe, nàng nhanh chóng rời đi, ấn nút kết thúc ghi âm.
Lần này đến là để lừa Triệu Thường mắc bẫy, nhưng bất luận nàng dẫn dắt thế nào đi nữa, kẻ xảo quyệt một bước vẫn quyết không ra khỏi phòng tuyến, trái lại còn nói rất nhiều chuyện đả kích mình.
Diễn xuất vốn đã nặng nề, tâm trạng còn bị kéo xuống vô cùng tệ. Lý Vân Tiêu quá mức mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, bước chậm lại.
Trở về phòng nghỉ, sớm đã vắng tanh không một bóng người, đèn trần tắt, chỉ còn mấy ngọn nhỏ le lói trước gương, Lý Vân Tiêu đi đến chỗ ngồi, nhìn thấy túi xách của Trần Lệ Quân vẫn còn ở đó, vô thức quay người lại tìm kiếm.
Không thấy cô đâu, nàng không khỏi lo lắng, vừa định đứng dậy, Trần Lệ Quân đeo chiếc túi, từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
Quá tối, Lý Vân Tiêu không nhìn rõ biểu lộ của cô, khẩn trương chờ cô bước đến gần, dưới ánh đèn, gương mặt Trần Lệ Quân dần dần hiện rõ, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, khiến Lý Vân Tiêu hoài nghi.
"Sao chị chưa đi?" Nàng theo bản năng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
"Đang đợi em."
Trần Lệ Quân thả tóc tuỳ ý, dưới lớp trang điểm sân khấu, ngũ quan lập thể lạnh lùng, mi mắt mỏng hơi cụp xuống, thanh âm trầm thấp, rất bí bách, ngột ngạt.
"Làm sao vậy, Quân?" Lý Vân Tiêu cố chạm vào mặt Trần Lệ Quân, lại bị cô nghiêng người tránh đu.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ôm trong lòng bất an, Lý Vân Tiêu âm thanh có chút run rẩy.
Trần Lệ Quân nhìn sâu vào mắt Lý Vân Tiêu, cả một buổi, mới chậm rãi mở miệng: "Em nói cho chị biết, rốt cuộc là chị sai ở đâu."
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Chị rất tốt, Quân." Lý Vân Tiêu duỗi tay muốn đỡ Trần Lệ Quân, lại bắt gặp trên nắm tay cô rách da, còn rịn ra vết máu. Trần Lệ Quân lần nữa né tránh.
"Chị thật sự tốt sao?"
"Thật sự..rất tốt?"
Trần Lệ Quân hỏi liên tiếp hai lần, mỗi lần càng chần chừ, mỗi lần càng do dự.
Lý Vân Tiêu đại khái hiểu ngọn nguồn cảm xúc của cô. Mãi đến vừa rồi, nàng mới biết Trần Lệ Quân đã hiểu lầm nàng và Triệu Thường, cũng lý giải được vì sao cô ngay từ đầu đối với mình kháng cự như vậy.
Nhưng quan hệ của hai người rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn, giờ đây những rạn nứt lại sắp xuất hiện. Lý Vân Tiêu vô cùng bối rối, không biết phải đối mặt như thế nào.
"Hãy nghe em, những gì em sắp nói với chị." Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, toàn thân đều nóng lên. Hỗn loạn đến mức nàng không sắp xếp được suy nghĩ, đành phải ổn định tâm tình của Trần Lệ Quân trước.
"Chị không muốn nghe! Nếu em cho rằng chị tốt, cho rằng chị tốt thì tại sao lại ở bên người đàn ông khác?! Vì cái gì em ở bên người đàn ông khác.."
Trần Lệ Quân rất kích động, không kìm chế được phóng đại âm thanh của chính mình, nhưng vẫn là không thể nói hết câu.
"Không có...em không có. Trần Lệ Quân, em thực sự không có."
Trần Lệ Quân cúi đầu cười, nhưng lệ vẫn chảy đến cằm. Cô tin rằng Lý Vân Tiêu có nỗi khổ tâm, cô lại chọn tin vào Lý Vân Tiêu.
Nhưng những gì Trần Lệ Quân chứng kiến ở bãi đậu xe đã lần nữa phá vỡ sự tín nhiệm vừa tái khởi.
Gã đàn ông nở nụ cười, vươn tay muốn chạm khuôn mặt Lý Vân Tiêu, còn có biểu lộ hờ hững của nàng, lọt vào mắt Trần Lệ Quân hết thảy đều bị xem là tán tỉnh.
Rõ ràng bản thân chẳng là gì cả, trí nhớ lại không lâu, để tránh quên mất chuyện này, cô có lẽ nên khắc chúng lên cánh tay, thời điểm quên đi tất cả liền sẽ nhìn xuống. Mặc dù cô đối với hiện thực mình không được yêu thương hận đến mức không thể đem cánh tay lột da.
"Lý Vân Tiêu, tôi chịu đựng đủ rồi, tôi ghét em.."
Trần Lệ Quân cuồng loạn, hết nhìn chăm chú mặt đất lại đến trần nhà.
Trong phòng nghỉ tĩnh lặng chỉ nghe thấy âm thanh Lý Vân Tiêu thút thít yếu ớt, cũng chính là nỗi đau khiến tâm hồn Trần Lệ Quân co rúm lại.
Tứ chi cô cứng đờ, ngón tay run rẩy, cơn sóng thần trong đại não đánh sập tháp tín hiệu. Cô chết lặng đứng đó, gần như hoàn hoàn tê liệt.
Lý Vân Tiêu hận nước mắt của mình không cách nào tự chủ được, mỗi khi nàng khóc liền không thể nói một lời để giải thích, vì thế nàng phải giữ cánh tay của Trần Lệ Quân, giữ thật chặt trong khi nức nở.
Liều mạng kéo Trần Lệ Quân tới trước mặt, Lý Vân Tiêu ngồi xuống bàn trang điểm, muốn đến gần cô lại không ngừng bị cự tuyệt. Lý Vân Tiêu càng khóc dữ dội, nàng vội vã đập mạnh tay xuống bàn, thẳng đến Trần Lệ Quân dùng lòng bàn tay đệm phía dưới.
Cô không trốn tránh nữa, chịu đựng sự gấp rút cùng bất an của Lý Vân Tiêu, cuồng phong như mưa to ập vào trên mặt và cổ cô.
Dù môi bị cắn đến đau đớn, cô cái gì cũng không nói, chỉ dùng bàn tay ấm ấp của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lý Vân Tiêu, một lần rồi thêm một lần..
Chờ khi Lý Vân Tiêu không còn kích động nữa. Trần Lệ Quân mới đẩy nàng ra, lau miệng, bước nhanh về phía cửa.
"Trần Lệ Quân." Tiếng kêu nghẹn ngào của Lý Vân Tiêu lại vang lên sau lưng. Lệ của nàng giống như một cánh cổng có thể vỡ bất cứ lúc nào, chỉ Trần Lệ Quân mới có thể chặn lấp.
Khoá trái cửa, Trần Lệ Quân cởi áo khoác ném lên ghế, chỉ mặc một chiếc sơ mi ngắn tay, hai tay chống trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Lần cuối cùng, Lý Vân Tiêu."
Trần Lệ Quân cứ như vậy bảo trì động tác, giương mắt nhìn Lý Vân Tiêu lần nữa tiếp cận mình.
Khi Lý Vân Tiêu ngửa mặt lên, Trần Lệ Quân vòng tay qua eo nàng, thu hẹp khoảng cách, dùng sức nắm lấy cằm Lý Vân Tiêu, ngón tay lướt qua gò má nhẵn nhụi, dễ dàng cạy mở hàm răng, quấy nhiễu khoang miệng nàng.
Lý Vân Tiêu đầu lưỡi rất phối hợp làm cô vui vẻ, ẩm ướt liếm ngón tay của cô.
Trần Lệ Quân đang phát điên, Lý Vân Tiêu cũng vậy.
Ánh mắt cô tràn đầy lửa, sự điên cuồng đó gần như chôn vùi mọi cảm xúc khác. Lý Vân Tiêu thường xuyên cảm thấy Trần Lệ Quân hận nàng, cố gắng nghiền nát nàng, nuốt nàng vào bụng, những lúc dùng sức đều tương đối mạnh mẽ.
Lý Vân Tiêu không biết một giây sau cô sẽ hôn ở đâu, chứ đừng nói đến việc cô muốn làm gì tiếp theo, hoàn toàn không biết.
Mặt bàn lạnh lẽo và căn phòng gần như tối mịt khiến nàng cảm thấy bất an, chỉ có thể ôm chặt cổ Trần Lệ Quân, đến gần cô hơn, như một chú mèo con mặc cô xử trí.
Trần Lệ Quân nhẹ nở nụ cười, âm thanh nghe có vẻ vui vẻ, nhưng động tác không vì thế mà trở nên nhu hoà, thậm chí còn dùng lực đến mức Lý Vân Tiêu có chút đau.
Nội tâm bất định cùng tràn ngập lo lắng, Lý Vân Tiêu vô thức trở nên rụt rè e lệ, sương mù trong mắt nhuộm càng thêm dày đặc, khiến nàng càng trông ướt át.
Nàng sợ bị chán ghét, sợ bị bỏ rơi, nhưng càng sợ việc Trần Lệ Quân tự nuốt cơn giận vào người. Khoảnh khắc gần kề, chẳng qua là một tiếng cười khẽ nho nhỏ của đối phương cũng làm nàng thoáng buông lỏng đôi chút.
Nàng tình nguyện thay cô chịu đựng nỗi đau, dù xét theo lý trí mà nói, nó căn bản không hề có ý nghĩa gì cả.
Những đốt xương mỏng ép chặt vào những chiếc xương nhô ra của cơ thể đối phương, thân thể càng gần sát càng kêu cót két. Sau khi dùng chút sức, mười ngón tay đan vào nhau, chỗ ấm áp sâu trong vùng bụng dưới, bờ vai trần lộ ra và đôi môi nứt nẻ đều mơ hồ bắt đầu đau nhức.
Một làn sóng cuộn lên quanh người nàng, muối mịn ăn mòn xương cốt Lý Vân Tiêu, cuốn trôi những dây thần kinh đang sụp đổ của nàng.
Không phân biệt rõ là yêu hay hận, cô tới gần ngọn nến sắp tàn chỉ sau một khắc nữa, thúc giục nàng, tra hỏi, xỏ xuyên qua nàng.
Cô dường như tìm mọi cách để Lý Vân Tiêu phải chật vật, khiến nàng xấu hổ, đáng thương cầu xin. Làm cho nàng ở bên tai cô thở dốc không kiểm soát.
"Vân Tiêu, chị không thích biểu hiện của em. Có phải nên phạt hay không?"Trần Lệ Quân rút ngón tay ướt đẫm ra, nhẹ nhàng xoa mặt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu không trả lời, chỉ càng vùi đầu thấp hơn, kề sát bả vai Trần Lệ Quân.
"Không nói gì vậy chị đi đây."
Cánh tay đang nắm ở eo vừa buông ra, liền bị Lý Vân Tiêu giữ lại, đặt về chỗ cũ, kéo cô lại gần.
"Xin lỗi." Nàng đành phải nói như vậy, cũng chỉ có thể nói như thế.
Cổ tay nàng bị nắm lấy, còn chưa kịp phát ra âm thanh nào khác, lần nữa bị Trần Lệ Quân giam cầm dưới thân.
Tiếng nước róc rách dinh dính bị bóp nghẹt, Trần Lệ Quân không chút thương tiếc tước đoạt dưỡng khí của nàng, chặn đứng toàn bộ lối thoát. Khi Lý Vân Tiêu gần như sắp tan vỡ, cô lại rút ra.
Lý Vân Tiêu bị tra tấn đến phát điên, toàn thân như nhũn ra, cực độ trống rỗng. Nàng ngửa đầu muốn hôn Trần Lệ Quân nhưng cô đã né tránh.
"Trần Lệ Quân.." Hô hấp không kịp điều chỉnh, cứ như vậy kêu lên một tiếng, mang theo run rẩy.
"Cầu xin chị đi." Trần Lệ Quân đến gần chóp mũi của nàng, hơi nóng phả vào mặt.
"Xin chị.." Nàng nói câu này gần như nức nở.
"Tự em làm." So với ban nãy, giọng điệu của Trần Lệ Quân rõ ràng mềm mại hơn rất nhiều, ngón tay khẽ vuốt ve lỗ tai của nàng.
Nụ hôn dây dưa khiến người ta muốn nghẹt thở. Trần Lệ Quân tuỳ ý để Lý Vân Tiêu điều khiển tay mình, theo chuyển động của eo và bụng nàng rơi xuống, ngấm vào trong hơi nóng ẩm ướt, dán chặt những khe hở lại với nhau..
Trần Lệ Quân phải thừa nhận rằng Lý Vân Tiêu là người cô không thể nhìn thấu, càng không cách nào nắm rõ được. Tuỳ ý khoét một mảnh trong lòng cô ấy rồi lấp đầy. Bọn họ gặm cắn lẫn nhau, máu thịt trộn lẫn, đem đối phương nuốt vào bụng.
Cô đến gần hơn một chút, rút bàn tay đã đau nhức khỏi tay Lý Vân Tiêu, một hỗn hợp chất lỏng, đưa đầu ngón tay vào miệng, sau đó chặn môi Lý Vân Tiêu, tiếp tục trút giận.
Tóm lại ngoại trừ thượng thủ trực tiếp, bất kể hình thức oán hận nào cô cũng đều sử dụng. Dùng sức hết lần này đến lần khác để Lý Vân Tiêu liên tục gọi tên cô.
Chẳng qua là khi Lý Vân Tiêu hét lên, động tác của cô trở nên ngày càng nhẹ đi, cẩn thận nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Lý Vân Tiêu miễn cưỡng trông thấy cô dần phiếm hồng hốc mắt, vài giọt nước mắt rơi ra theo chuyển động của cơ thể, bị cô giả vờ lau mồ hôi giơ tay gạt đi. Không lâu sau đó lại tiếp tục phớt lờ nó, cặm cụi làm việc.
Một lần rồi thêm một lần, mãi về sau, Lý Vân Tiêu cả người cũng nhanh chóng đáp lại hết thảy như một phản xạ có điều kiện.
Thời điểm sắp lâm vào lần nữa, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của người bên tai. Có lẽ ý thức cô đã sớm tỉnh táo, nhưng vẫn như cũ bỏ mặc chính mình trầm luân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro