Chương 17
Những nếp họa tiết uốn lượn, những âm vang run rẩy vô tận, những lời nói bật ra khỏi đầu lưỡi, nụ hôn rơi xuống trên môi. Sự mệt mỏi kéo dài đăng đẳng khiến suy nghĩ của Trần Lệ Quân sống lại, lực độ phập phồng của phổi dần yếu đi.
Ổn định vòng eo xụi lơ mềm mại trong tay. Trần Lệ Quân hít sâu một hơi, sau đó tựa đầu vào cổ người đang nằm trong tay mình, nhẹ nhàng thở ra..
Lục lọi túi xách và tìm được khăn giấy, cẩn thận xử lý tốt cho Lý Vân Tiêu. Trần Lệ Quân đặt chiếc áo khoác lên đôi chân trống trải của nàng, nhìn nàng sửa sang lại quần áo.
Sự dịu dàng đối với Trần Lệ Quân mà nói chính là vũ khí tàn nhẫn, nghe có vẻ mâu thuẫn về mặt ngôn từ. Nhưng nó sẽ khiến cô trở nên mềm yếu, bất lực và thô lỗ.
Trần Lệ Quân cảm thấy, giữa cô và Lý Vân Tiêu dường như có một vách ngăn, những lời chân thật đều khó nói, ngay cả khi môi họ chạm nhau, thân thể dán sát, nhiệt độ cơ thể ngang bằng. Trần Lệ Quân không biết nên làm thế nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng mờ đang bao phủ.
Nếu là Lý Vân Tiêu tan vỡ, cô sẽ ôm nàng ấy lại, ôm thật chặt, trao cho nàng ấy sự chân thành.
Đáng tiếc, kẻ bị tổn thương luôn chính là cô, cô chỉ có thể trơ mắt chấp nhận, sau đó chờ đợi thống khổ ập đến mà không thể làm gì.
Trần Lệ Quân sờ lên những vết vảy còn lưu lại trên da, xuyên qua một chút ánh sáng, căn bản không thấy rõ được biểu lộ của Lý Vân Tiêu, đại khái chỉ có hình dáng nàng.
Vô thức né tránh cái ôm nóng bỏng, cô cắt ngang những lời Lý Vân Tiêu muốn nói:
"Đừng nói gì hết, tôi mệt rồi."
"Dù là trước kia hay bây giờ, em đều không cho tôi cơ hội lựa chọn hay khoảng trống để lùi lại. Tôi vĩnh viễn bị ép phải chịu đựng. Em rất tự tin có thể tóm gọn tôi, bởi vì em biết, em hiểu rõ tôi nhất. "
"Tôi không muốn đoán, nhưng cứ bị ép ở chỗ này chịu đựng tra tấn, đáng tiếc sức lực của tôi ít ỏi.."
"Cho nên hiện tại, tốt hay xấu tôi đều không muốn nghe. Chờ em nghĩ thông suất, khi đó hãy nói."
Thừa nhịp Lý Vân Tiêu bị những lời của bản thân làm sững sờ tại chỗ, Trần Lệ Quân cúi người đè lên.
Cái ôm ngày càng siết chặt khiến Lý Vân Tiêu hồi tưởng lại cảm giác ban nãy, da đầu tê dại, bụng co thắt. Thẳng đến khi bị cánh tay Trần Lệ Quân ôm tới thở không nổi, mới nghe được đối phương thấp giọng nói một câu.
"Còn nữa, Lý Vân Tiêu, em biết không. Đời này tôi ghét nhất là phản bội."
Nói xong, Trần Lệ Quân thông qua chút ánh sáng gần đó ngắm nhìn gương mặt Lý Vân Tiêu, cô đưa tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước vừa trào ra khỏi khoé mắt, tựa như pha lê lấp lánh dưới ánh đèn. Rồi sau đó quay người không ngoảnh lại, ngửa đầu đối mặt với trần nhà, từng bước rời khỏi phòng nghỉ.
Lý Vân Tiêu nước mắt tràn mi, nghĩ tới đêm mưa một năm trước liền áy náy không ngóc đầu lên được.
Giờ phút này nàng cực kỳ hối hận bản thân tự cho là thông minh mà đưa ra quyết định. Tự cho rằng chính mình gánh chịu những điều đó, như thể tình yêu vĩ đại trong thơ ca.
Nhưng lại không ngờ, người có đôi mắt trong sáng và trái tim chân thành kia mới là kẻ bị nghiền nát trong đêm mưa ấy.
Nàng vốn tưởng tình yêu ngọt ngào sẽ được giấu kín đến khi cả hai về hưu, cũng thường xuyên đắc chí mình diễn xuất lừa gạt được biết bao nhiêu người ngoài.
Triệu Thường không phải ngẫu nhiên xuất hiện trong thế giới của nàng. Hai nhà kết giao, hơn nữa hắn và nàng bằng tuổi, thời điểm mừng năm mới có chút lễ độ là điều không thể tránh khỏi.
Quen biết nhau đã lâu, đại khái cũng hiểu rõ phẩm hạnh hắn thế nào. Vậy nên dù biết hắn có tình cảm với mình, Lý Vân Tiêu vẫn chỉ là uyển chuyển từ chối, không quá mức quyết liệt.
Nhưng kể từ khi Triệu Thường được thăng tiến nhờ vào quan hệ. Chỉ một năm ngắn ngủi, Lý Vân Tiêu đã phát hiện ra trong mắt hắn có tham vọng, cũng đối với nàng vượt qua biên giới quan tâm.
Thậm chí mỗi lần nàng biểu diễn hắn đều sẽ đến, bị Lý Vân Tiêu kịp thời ngăn cản, nàng cũng biểu lộ chính mình không có ý định yêu đương mà chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp.
Đêm đó Triệu Thường hẹn nàng ở bãi đậu xe, muốn cùng nàng nói rõ ràng, về sau sẽ không bao giờ quấy rầy nữa, Lý Vân Tiêu đồng ý. Những lời thành khẩn và nước mắt đã lừa gạt nàng, cuối cùng hắn muốn một cái ôm, tuyên bố chấm dứt việc theo đuổi Lý Vân Tiêu nhiều năm như vậy. Lý Vân Tiêu nội tâm dù không quá nguyện ý, nhưng vẫn đáp ứng, giữ khoảng cách trước ngực, chỉ ôm cánh tay hắn một lúc.
Cái ôm nhanh chóng kết thúc, Lý Vân Tiêu lùi ra một khoảng, tựa vào cửa sổ xe. Triệu Thường đột nhiên lấy di động ra, đập vào mắt là video nàng và Trần Lệ Quân hôn nhau tại bãi đậu xe. Lý Vân Tiêu vô thức duỗi tay, liền bị hắn uy hiếp.
"Video dài 5 phút, dĩ nhiên có ảnh. Em hẳn nên biết hậu quả của việc tiết lộ nó ra ngoài, cho nên hiện tại chúng ta cần thoả thuận điều kiện."
"Anh muốn thế nào?" Lý Vân Tiêu ngón tay co quắp lại, lòng bàn tay dần ẩm ướt, nàng nhìn chằm chằm Triệu Thường, không nhúc nhích.
"Muốn tại đây đàm phán sao? Bạn gái em có lẽ đang ở bãi đậu xe đợi em nhỉ? Cần tôi tìm cô ấy không?"
Triệu Thường nói rồi hạ kính xe xuống.
"Đi đâu? Anh nói đi." Lý Vân Tiêu sợ kinh động đến Trần Lệ Quân, với tính tình của cô khả năng sẽ cùng Triệu Thường gây chiến. Chỉ có thể tạm thời thoả hiệp.
"Tìm một chỗ an toàn. Nhà em chẳng hạn?"
"Nhà tôi?" Lý Vân Tiêu thần sắc đột biến, cảnh giác nhìn Triệu Thường.
"Em sợ cái gì? Bạn gái em không phải sẽ về muộn sao? Chúng ta chỉ cần 10 phút, cô ta không thể nhanh như vậy. Lại nói, nếu cô ta trở về sớm cũng có thể đảm bảo an toàn cho em. Hơn nữa, em bây giờ không có quyền lựa chọn." - Triệu Thường lắc lư chiếc điện thoại vẫn đang phát video, nhướng mày.
Lý Vân Tiêu động não nhưng nhất thời không nghĩ được biện pháp để giải quyết, đành phải bị động tiếp nhận. Gửi tin nhắn cho Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu dọc đường đi trăn trở mãi, tưởng tượng ra biểu cảm tủi thân bĩu môi khi biết tin của cô, nội tâm nàng rối bời.
Về nhà không bao lâu, Triệu Thường lại yêu cầu lên sân thượng nói chuyện. Sân thượng mà nói đối với cả ba đều an toàn. Lý Vân Tiêu tạm thời yên tâm, nhưng sợ Trần Lệ Quân về đến chứng kiến trong nhà mở đèn lại không có người sẽ lo lắng. Vì vậy bèn tắt đèn trước khi đi.
Triệu Thường chỉ cho nàng hai lựa chọn, hoặc là vạch trần đoạn video, dựa vào quan hệ sắp xếp Trần Lệ Quân đến Tân Cương ba năm, hoặc chia tay ngay lập tức.
Tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy bên tai ù đi. Giờ phút ngày nàng mới ý thức chính mình vĩnh viên không có khả năng an ổn đạt được hạnh phúc, mọi thứ có được đều phải đánh đổi nặng nề. Nàng vĩnh viễn không thể cười vô lo vô nghĩ, được thoải mái yêu không đắn đo. Vĩnh viễn không có khả năng sống một đời viên mãn.
Quan trọng nhất là, nàng tuyệt nhiên không cho phép người mình yêu cùng chìm xuống.
Ba năm, Trần Lệ Quân hiện nay khí thế hăng hái, hưng thịnh. Qua ba năm không biết có thể thay đổi bao nhiêu chuyện.
Nàng yêu sân khấu, yêu Việt Kịch. Lý Vân Tiêu cũng hiểu cô yêu những thứ đó đến mức nào. Bọn họ đều rõ mình là những kẻ điên, nguyện ý ngã quỵ trên sân khấu. Nếu không có sự bổ sung này, càng sẽ không thể hoàn thiện lẫn nhau, trái tim nóng bỏng của cả hai cũng sẽ không gần gũi đến thế.
"Tiếng vỗ tay cùng sự tán thưởng của khán giả là đóa hoa rực rỡ nhất nở rộ trong tâm." - Tình yêu của hai người có nên vì thế mà nhượng bộ?
"Cho nên, em thà tiếp nhận một người mới. Cũng
không chấp nhận chị, người ở bên cạnh em bấy lâu nay, đúng không?"
Nhìn người trước mặt ướt sũng, Lý Vân Tiêu chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đập vang dội bên tai. Nàng thực sự đã nói ra lời nối dối đầu tiên trong đời.
"Đúng."
Lý Vân Tiêu nộp đơn xin viện trợ Tân Cương cho cô Mao vào sáng hôm sau, với lý do muốn được thăng chức.
"Con đã bàn bạc kỹ với Quân Quân chưa?"
"Chị ấy biết, chúng con đã thảo luận rồi ạ."
Cô Mao chấp nhận đơn của nàng, cũng trình lên cấp trên. Thời gian viện trợ ấn định là một năm.
Về sau nàng lại tiếp tục nói dối. Tất cả chỉ để biện minh cho lời nói nối ban đầu.
Lâu như vậy, làm sao nàng sống được khi không có Trần Lệ Quân? Lý Vân Tiêu cảm thấy nhớ, trong đầu ngoại trừ nhớ cô, không còn tồn tại bất kỳ cảm giác nào khác.
Đôi lúc đạt đến cực hạn, Lý Vân Tiêu cũng sẽ nghĩ đến việc phát điên, sau đó nhờ đồng nghiệp xung quanh mượn một số di động không phải ở Tân Cương và gọi điện. Trần Lệ Quân trước nay luôn luôn cảnh giác, sẽ không tuỳ tiện nhấc máy, đại đa số thời gian đáp lại đều là thanh âm máy móc lạnh như băng.
Thỉnh thoảng vào đêm khuya, Trần Lệ Quân sẽ trả lời. Lý Vân Tiêu nghe thấy cô mơ màng say rượu, nàng chưa từng phát ra âm thanh, chỉ cẩn thận nén hô hấp, dựng lỗ tai lắng nghe thật kỹ thanh âm của đối phương, thậm chí cả tiếng hít thở. Rất nhanh ngón tay lặng lẽ siết chặt như kìm chế điều gì đó, và rồi khi những giọt nước chảy xuống nàng còn không hề biết ấy là nước mắt rơi..
Sau này, Lý Vân Tiêu thường xuyên trông thấy cô trong giấc mơ. Trong mơ, nàng chứng kiến hết thảy mọi thứ quen thuộc, là tình yêu với nụ cười dịu dàng, những cái ôm ấm áp, những nụ hôn triền miên, tất cả đã ở bên nàng suốt nhiều năm qua. Sau đó, Lý Vân Tiêu tại trong mơ sẽ đứng yên một chỗ, một lần lại một lần nữa tưởng niệm, quay về quá khứ.
Thi thoảng, nàng thực sự thấy mình trở lại tuổi 18, người yêu trong mộng vẫn như trước, tuy không nhìn rõ mặt nhưng Lý Vân Tiêu sẽ ôm chầm lấy cô, vuốt ve tấm lưng cô và nói: "Sao lại về muộn thế? Có lạnh lắm không? Em ôm chị nhiều hơn nhé."
Mở mắt ra, tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ cách hơn 4000km. Lý Vân Tiêu lần nữa ướt đẫm đôi gò má, lạc lõng xé nát nàng.
Mỗi khi ngẫu nhiên tìm được chút niềm vui và cảm giác thành tựu lúc dạy kịch, thời khắc nàng vui vẻ nhất, trong đầu liền chỉ còn sót lại những ngày tháng tươi đẹp bên cạnh Trần Lệ Quân. Cùng với gương mặt của cô, cuộc sống như vậy theo thời gian trôi đi càng thêm rõ rệt.
Lý Vân Tiêu rất hâm mộ những người có thể tự do biểu đạt tình cảm. Nàng cảm nhận sâu sắc ngôn ngữ đang dần trở nên thiếu thốn, thầm ước giờ phút này giá như có Trần Lệ Quân ở đây thì tốt rồi.
Xoay người quan sát bản thân trong gương, vết son môi lộn xộn, những ấn ký bầm tím cùng một mảng phiếm hồng lớn trên cổ và ngực. Lý Vân Tiêu cười cười..
"Được, vậy thì cứ để em bù đắp cho chị đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro