Chương 19 (H)
Khi tình cảm trào dâng đến đỉnh điểm, trước mắt chỉ còn những bóng dáng mờ ảo thoáng qua, hết thảy đều không quan trọng nữa. Hôm nay rốt cuộc cũng có nhiệt độ làm Trần Lệ Quân thoả mãn, vào lúc này, bất cứ nỗi đau buồn nào cũng đều có nơi để đi, chẳng hạn như những suy nghĩ lo lắng đợi chờ của cô.
Lý Vân Tiêu không ngờ tới sẽ nhìn thấy Trần Lệ Quân ở cửa nhà. Nàng tạm thời phải quay lại đoàn xử lý một số việc, muốn tìm cô nhưng không thấy, thẳng đến khi gọi điện người nọ mới bảo đang ở nhà đợi mình. Trên đường đi trời mưa không nhỏ, Lý Vân Tiêu lo lắng vội vã trở về.
Cô ngồi trên đất, tựa lưng vào cửa, không biết đã một mình ở hành lang tăm tối này chờ đợi bao lâu. Phát giác được tiếng bước chân đến gần, Trần Lệ Quân ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt Lý Vân Tiêu chính là khuôn mặt ướt đẫm, tóc của cô cũng ướt, những giọt nước theo đuôi tóc nhỏ xuống từng giọt.
Không khỏi cau mày, Lý Vân Tiêu vừa định trách mắng cô đã mắc mưa còn ngồi bên ngoài, không biết quý trọng thân thể. Nhưng chưa kịp mở miệng, Trần Lệ Quân đã ôm nàng vào lòng.
"Chào mừng em về nhà." Đồ ướt sũng giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ, có thể thấy tâm tình không tệ.
Lập tức nguôi giận, Lý Vân Tiêu chọc vào trán Trần Lệ Quân, giọng điệu như trước không tốt lắm.
"Chị không biết mật mã sao? Sao không vào? Dùng vân tay cũng được."
Trần Lệ Quân lần nữa ôm nàng vào trong ngực, thanh âm rất thấp: "Làm sao chị biết em có đổi hay không.."
Lý Vân Tiêu kéo Trần Lệ Quân qua, ấn tay cô để mở khoá. Vừa đóng cửa lại, bật đèn, đã bị Trần Lệ Quân ngăn ở lối vào.
Cô chỉ đứng cách Lý Vân Tiêu một khoảng vừa bằng một nắm đấm, ngón cái dịu dàng xoa xoa lỗ tai nàng.
Ánh đèn ôn hoà tụ lại thành một vầng sáng nhỏ trên chóp mũi Lý Vân Tiêu. Trần Lệ Quân cúi người ngửi gò má nàng, dùng môi nhẹ nhàng cọ chóp mũi, một đường theo đỉnh môi xuống đến cằm.
Động tác của cô không nhanh không chậm, bàn tay khẽ vuốt mái tóc Lý Vân Tiêu, tựa như vuốt ve bộ lông của động vật nhỏ.
"Chúng ta hoà đi."
"Được."
"Được." Lý Vân Tiêu lại nói.
Từ cửa dời đến phòng khách. Trần Lệ Quân chỉ đẩy nhẹ một phát, Lý Vân Tiêu liền tựa vào sofa.
Quay đầu nhìn rượu vang đỏ trên tràn, Trần Lệ Quân nhíu mày, bờ môi lưu luyến nán lại nốt ruồi bên cổ Lý Vân Tiêu.
"Em học uống rượu bao giờ vậy?"
"Không có..không thường uống..." Lý Vân Tiêu vòng tay ôm cổ cô, toàn thân thoát lực.
"Vậy khi nào em uống?" Trần Lệ Quân hôn cằm Lý Vân Tiêu, tựa lên trán nàng.
"Nhớ chị..sẽ uống."
"Vậy lúc nào nhớ chị? Sao không cho chị biết?"
Trần Lệ Quân gặm cắn nốt ruồi kia như trừng phạt, tựa hồ muốn trút bỏ mọi oán hận chồng chất đã tích tụ bấy lâu.
"Mỗi ngày...mỗi ngày đều nhớ." Lý Vân Tiêu hít nhẹ một hơi, ngửa đầu chịu đựng nhìn trần nhà.
Trần Lệ Quân quay đầu cầm lấy chai rượu, dùng răng vẹt nút, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, uống một ngụm, sau đó đột nhiên chế trụ gáy nàng, môi gắn môi đút cho nàng từng chút.
Lý Vân Tiêu còn chưa kịp phản ứng, phần lớn đã vương vãi khắp tay áo trắng, ướt hơn phân nửa..
"Làm sao chị biết em nhớ chị thế nào chứ?"
Kẻ làm chuyện xấu ngược lại xem đó là hiển nhiên, quệt miệng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, biểu cảm vô cùng ấm ức.
Một nụ hôn rơi xuống lông mày Trần Lệ Quân, trượt theo trán, rơi vào đôi mắt nóng ướt. Bờ môi nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi, từng chút từng chút một mút lấy cái miệng mềm mại kia..
Mùi hương bồng bềnh phiêu đãng quanh người Trần Lệ Quân dần thành hình, cô ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, ánh sáng nhu hoà đưa tình, ngứa ngáy khiến người ta muốn cuộn mình trong đó.
Trái tim cô như bị mắc kẹt trong những đám mây mềm mại, choáng váng và hư ảo, lơ lửng giữa không trung, không thể chạm tới mặt đất.
Đột nhiên dùng tay siết chặt cơ thể trong lòng, chân chính ôm lấy vòng eo trắng nõn trong tay. Cảm giác chua xót trong lồng ngực gần như bao phủ khoang mũi, Trần Lệ Quân lặng lẽ hít mũi một cái, ngón tay vuốt ve nơi phập phồng của nàng..
Một chút tình yêu bị dồn nén nào đó bắt đầu sinh trưởng từ xương sườn của cô, thò ra những chiếc rễ dài sau đó đâm chồi lên trên, khao khát đón nhận hơi ẩm đang cuồn cuộn..
Nguồn hơi ẩm phát ra từ người bị nhốt trong vòng tay cô, như nhũn ra, choáng váng, chỉ có thể loạng choạng đung đưa mà toả nhiệt, dần dần trở nên ướt át..
Lý Vân Tiêu thất thần nheo mắt lại, nhìn sợi dây chuyền trên cổ Trần Lệ Quân lơ lửng giữa không trung rất lâu, không ngừng lặp đi lặp lại.
Hai người mười ngón đan xen, mơn man vuốt ve đầu ngón tay đối phương, ấn xuống một cái lại khẽ hôn một cái, cứ như vậy làm phẳng các nếp uốn, cẩn thận đem đối phương gấp lại, nâng niu trân trọng ôm vào lòng.
Màn đêm càng lúc càng ẩm ướt, bàn tay Trần Lệ Quân, hốc mắt Lý Vân Tiêu..
Không biết qua bao lâu, Trần Lệ Quân mới bằng lòng buông tha nàng, Lý Vân Tiêu toàn thân bủn rủn, vô lực ôm lấy Trần Lệ Quân, tựa ở đầu vai cô, mà Trần Lệ Quân cũng duỗi tay ra dùng sức ôm lại nàng.
Đôi môi kề sát cùng một chỗ, vài giọt nước mắt xuyên qua kẽ hở chảy vào trong miệng, thấm ướt vị mặn đắng.
"Đây không phải mơ, Vân Tiêu." Trần Lệ Quân dán tại khuôn mặt Lý Vân Tiêu, nước mắt loang lỗ cọ đến trên mặt nàng, cùng những giọt lệ của Lý Vân Tiêu hoà thành một thể.
Lý Vân Tiêu quấn quanh vòng eo đơn bạc của cô, vùi đầu vào cổ Trần Lệ Quân, mái tóc đen mềm mại khẽ cọ xát.
Đã rất lâu rồi nàng mới thực sự được ôm người yêu như thế. Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại yêu Trần Lệ Quân, thắp lên ánh sáng của đời mình. Tin tưởng lẫn nhau, bên nhau mãi mãi.
"Trần Lệ Quân, em rất nhớ chị."
"Ừm? Không phải chị ở đây sao?"
Lý Vân Tiêu sờ lên hàng lông mày của cô, lại xoa xoa sóng mũi thẳng tắp.
"Ngay cả chị ở đây, em cũng nhớ chị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro