Chương 22: Phần kết 2

So với lúc trước, Trần Lệ Quân hiện tại không mấy lạc quan. Hoặc là nói, từ đầu đến cuối cô đều không phải người lạc quan.

Phần lớn thời gian, ánh nắng tươi sáng của cô là dùng để đối đãi người khác, cũng tự an ủi chính mình. Nhưng cô chân thành hy vọng rằng mỗi một người cùng cô tiếp xúc, thậm chí nhành hoa ngọn cỏ ven đường, mèo nhỏ chó nhỏ, đều có thể sống cuộc sống tốt đẹp.

Đáng tiếc, mọi thứ đều ngắn ngủi như pháo hoa, thoáng nở rộ rồi biến mất, khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuối cùng cũng sẽ kết thúc trong tình huống khó xử bằng những nguyên nhân không cách nào lường trước được.

Nhưng cô vẫn nguyện ý dùng trăm lần nhiệt tình của mình, tại thế giới mông lung và vạn biến này vĩnh viễn yêu nàng.

Người yêu cô, ôm lấy nỗi đau của cô, vuốt ve sự bi thương của cô, từ trong bức tường thành dày đặc của trái tim cô mở ra một cánh cửa nhỏ.

Trần Lệ Quân chuyển về nhà Lý Vân Tiêu. Rốt cuộc sau một năm, cô đã chân chính trở về ngôi nhà nơi họ từng trải qua vô số kỷ niệm ấm áp.

Cả hai cũng không thích ra ngoài, thời điểm không có công tác liền làm ổ trong nhà. Lý Vân Tiêu không còn quan tâm hoa cỏ như trước nữa, hầu hết thời gian đều dùng đủ loại phương pháp, đủ lý do để bám dính, đi theo Trần Lệ Quân. Ngay cả đến pha trà, cũng phải kéo cô ngồi ở bên cạnh nhìn.

Nàng tận khả năng bù đắp những khiếm khuyết, chỉ hy vọng có thể để người yêu đạt được giây phút thư thả dưới ánh nắng.

"Vân Tiêu..thật ra, chị không cần được đặc biệt chú ý như thế đâu."

"Chị vẫn ổn, em cứ bình thường với chị như trước kia là được."

"Chị vì cái gì không cảm thấy em đang cần chị? Em không thể hoài niệm chúng ta sao?"

Lý Vân Tiêu ngưng động tác cầm chén trà trên tay, đưa tới trước mặt Trần Lệ Quân, bĩu môi, ngẩng đầu lên.

"Xem này, nóng quá. Giúp em thổi một chút đi."

Cơ hồ là bản năng, Trần Lệ Quân nghiêng người về trước thổi nhẹ vài cái, sau đó cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, biểu lộ thập phần chăm chú kiểm tra độ ấm.

Lý Vân Tiêu cong mắt mỉm cười, người trước mặt bất luận làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc như thế.

Tiếp nhận chén trà, Lý Vân Tiêu cố ý uống thật lớn tiếng, nhấp xong một ngụm còn thở dài một hơi.

"Hạnh phúc, hạnh phúc.."

Trần Lệ Quân hai tay đan vào nhau, cứ như vậy nhìn xem Lý Vân Tiêu, cũng nở nụ cười.

Trong khu cư xá hai người đều có vị trí đậu xe riêng, Trần Lệ Quân chẳng những không chịu về ký túc xá, còn không chịu lái xe của mình. Mỗi ngày kiên trì đòi làm tài xế cho Lý Vân Tiêu, nhưng hiếm khi thực hiện được.

Lý Vân Tiêu đã khảo nghiệm thử, quả thật Trần Lệ Quân trong thời gian sinh bệnh rất ít năng lượng, thậm chí còn chưa làm gì người cũng đã mệt mỏi.

Tuy nói cô lúc trước vẫn làm những việc nhỏ nhặt này, dù là đi với nàng hay trong nhóm, Trần Lệ Quân luôn là người cầm lái bởi vì cô đáng tin cậy, kỹ thuật vững, đạo đức lái xe tốt. Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn cảm thấy, Trần Lệ Quân chỉ cần ngồi yên hóng mát, ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

Không có gì là nên hay không nên, trước kia cô đã quá cực khổ. Lý Vân Tiêu hiện tại chỉ muốn cô có thể tận hưởng thêm hạnh phúc, đơn giản vậy thôi.

Vào những thời điểm nhất định khi chờ đèn xanh, Lý Vân Tiêu thường sẽ nhìn chằm chằm gương mặt đang mê mẩn hướng ra ngoài cửa sổ, sau đó vô thức ghi lại biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nàng thuận theo ánh mắt của cô, cau mày với cô, cùng cô mỉm cười.

Nói thì có vẻ khoa trương, nhưng Lý Vân Tiêu thích xem Trần Lệ Quân ngắm nhìn mọi thứ. Ít nhất Trần Lệ Quân đối với thế giới xung quanh vẫn còn hiếu kỳ, vẫn còn ôm ấp hy vọng. Lý Vân Tiêu cảm thấy may mắn.

Đã từ rất lâu, cô dường như không còn quan tâm đến một số người hay những sự kiện phát sinh. Cô chỉ cúi đầu, không để ý ai khác ngoài bản thân. Vĩnh viễn cùng hưng phấn náo nhiệt cách xa ngàn dặm, không kịp trốn tránh.

Không biết là đau lòng hay sợ hãi, có lẽ là cả hai. Lý Vân Tiêu hy vọng cô có thể quay lại cuộc sống sôi nổi nhảy vào hố lửa như trước đây. Nhưng nàng cũng yêu sự đỗ nát cùng những điều không trọn vẹn này, miễn là Trần Lệ Quân thì chẳng sao cả.

May mắn thay mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp hơn, cô cũng vậy và bọn họ cũng vậy. Lý Vân Tiêu rốt cuộc đã có thể thường xuyên nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Trần Lệ Quân, mà phần lớn nguyên nhân là do nàng.

Ngoài Lý Vân Tiêu, hạnh phúc nhất phải kể đến Thái Minh và Mộc Vân. Hai người đã cố gắng thử nhiều phương pháp, tổ chức các hoạt động giải trí cho Trần Lệ Quân, đảm bảo cô có thể vui vẻ không phiền luỵ. Mà Trần Lệ Quân cũng phản hồi đúng như bọn họ kỳ vọng nên cả hai càng thêm hào hứng.

Chọn ngày tiết trời đẹp đẽ, mọi người quyết định cùng đi nghỉ mát, đến một thị trấn yên tĩnh và thuê một căn biệt thự nhỏ. Cơ hồ không để Trần Lệ Quân phải động một ngón tay, Thái Minh, lão Vương, Phương Viên cùng Mộc Vân chia nhau bận rộn, nào là dựng lò nướng, xiên nguyên liệu..

Lý Vân Tiêu nhiều lần đến phụ giúp sau đó đều bị Mộc Vân đẩy về bên cạnh Trần Lệ Quân.

"Nhiệm vụ của hai người là ban phát ân ái, em thích xem!"

Lý Vân Tiêu cũng không muốn bất lực chút nào, vì vậy mang hoa quả trong túi ra từng bước xử lý.

"Em rửa cho chị trái đào, chịu không?" Lý Vân Tiêu dùng ngón tay sờ cằm Trần Lệ Quân.

"Lớn quá, chị không muốn rửa tay." Trần Lệ Quân lắc đầu, mắt nhìn vào trong túi.

"Vậy ăn dâu tây nhé, được không?"

"Được~" Giọng cô mềm mại như chú mèo con.

Lý Vân Tiêu xách mấy hộp dâu tây, tay phải ôm Trần Lệ Quân, hai người đi tới bên bồn rửa bắt đầu làm việc.

"Chị Phương Viên, em cảm giác như đang trải nghiệm cuộc sống hậu hôn nhân ấy. Thật sự, sao có thể ấm áp như vậy!" Mộc Vân đắm chìm trong đó đến mức khoé miệng không cử động được, chọc nhầm một miếng than vào xiên nướng bằng tre.

"Này này! Mau mau, lau nước bọt của em đi! Muốn ăn than nướng luôn phải không?" Thái Minh liếc hai kẻ đang rửa dâu vẫn tình ý nồng đậm kia, thở dài một hơi, trợn mắt nhìn Mộc Vân.

"Không có không có! Nhầm lẫn, em nhầm lẫn." Mộc Vân nói xong, hai mắt vẫn không di chuyển.

Thái Minh trực tiếp kéo lão Vương qua chắn trước mặt Mộc Vân, một bức tường lớn bỗng nhiên che khuất toàn bộ tầm nhìn của thiếu nữ.

"Xiên xong thịt hãy nhìn! Coi chừng đâm vào tay đấy."

"Vâng, vâng! Em không nhìn, không nhìn."

"Vợ, rửa mấy hộp dâu tây khó vậy à? Bọn họ lâu như vậy, anh sắp đứng không nổi rồi, ngồi một lát được không?" Lão Vương cúi đầu nhìn Mộc Vân bị mình che chắn, lại nhìn Thái Minh.

"Hai bọn họ là như này...anh thông cảm đi." Thái Minh ra hiệu tượng trưng, vỗ vỗ vai lão Vương ý bảo anh tiếp tục.

Thật ra sở dĩ hai người chậm như vậy là vì vừa rửa vừa ăn xén, thậm chí còn làm như không ai nhìn thấy hôn nhau mấy cái, tóm lại thực sự là đang yêu đương chứ không phải rửa trái cây.

Lý Vân Tiêu không thích ăn dâu lắm, nhưng nàng yêu thích những nụ hôn có vị dâu, còn cả hương dâu tây tràn ngập trong hơi thở.

Được mấy cái hôn dỗ dành tâm tình tốt, Trần Lệ Quân một mực cười tủm tỉm, đối với chuyện gì cũng hăng hái, mọi người chơi đến khuya mới quay về phòng mình.

Trần Lệ Quân đã từng dùng rất nhiều cách để đi vào giấc ngủ, dược vật, rượu, dốc sức liều mạng tập luyện, nhưng vẫn vô ích, mãi đến hừng sáng cô mới chợp mắt, nhưng Lý Vân Tiêu thì có thể. Nhưng cái ôm ấm áp, mùi hương trấn an quen thuộc, cả hơi thở và tình yêu của nàng, tất cả đều hữu dụng.

Dẫu cho ngẫu nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thậm chí có lúc khóc, Lý Vân Tiêu cũng sẽ ở trong đêm khuya ôm chặt lấy cô, dùng hai tay bao bọc cô, vuốt ve đỉnh đầu an ủi cô, cho cô thêm cảm giác an toàn bằng những nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

Được yêu thương một cách rõ ràng thật sự rất hạnh phúc, Trần Lệ Quân nghĩ.

Vô luận khó khăn trước mắt có thể giải quyết hay không, cô cũng biết luôn luôn có một vòng tay ấm áp đang chờ đợi mình. Mỗi lần, mỗi lần nhớ tới, cô đều muốn khóc, cũng rất muốn cười.

"Trời mưa rồi, Vân Tiêu." Thanh âm của Trần Lệ Quân rất nhỏ, khoác tay lên lưng Lý Vân Tiêu, tiến tới ôm nàng.

Giữa đêm tối yên tĩnh, tiếng mưa rơi lộ ra đặc biệt rõ ràng, lúc sâu lúc nông, chìm ngập mênh mang nước. Một số cảm xúc lại nổi lên, trừu tượng và mơ hồ.

Lý Vân Tiêu đưa tay bật chiếc đèn sưởi nàng mang theo từ nhà. Giữ chặt cánh tay Trần Lệ Quân, hôn lên mạch đập của cô, ôm lấy cơ thể gầy gò trơ xương của cô. Trần Lệ Quân nghe Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng gọi tên mình, dịu dàng thăm dò niêm mạc trên đầu lưỡi, nuốt chửng hết thảy nỗi đau của cô..

Những gì ban đầu bị phá huỷ giờ phút này không ngừng tái tạo. Trần Lệ Quân dường như cảm nhận được sức sống vốn đã mục nát trong lòng đất ẩm ướt.

Cơ từng suýt chút nữa mắc kẹt mãi mãi trong cơn mưa ẩm mốc này, nhưng đại khái hiện tại, sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

KẾT THÚC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro