Đời này chỉ muốn anh

Diệp Cẩn Ngôn thêm củi vào lò sưởi rồi nói với Chu Tỏa Tỏa: "Chỉ có một phòng tắm thôi, em đi rửa mặt trước đi. Ở đây không giống Zurich, điều kiện ở đây tương đối đơn giản."

Cô tiến tới ôm anh và làm dáng: "Được, vậy có khi nào nửa chừng anh đột nhiên xông vào không?"

Diệp Cẩn Ngôn cười cưng chiều: "Cái gì?  sợ sao?"

Cô ôm chặt eo anh: "Em sợ quá~ Em sợ quá~~~"

Diệp Cận Ngôn gãi mũi cô nói: "Đi đi cô nương. Hôm nay nghỉ sớm, sáng mai anh dẫn em đi Jungfrau ngắm bình minh."

Cô gật đầu, cúi xuống hôn lên chóp mũi anh: "Được thôi"

Khi cô ra khỏi phòng tắm, Diệp Cẩn Ngôn đang dựa vào ghế sofa trước lò sưởi đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ và ngọn lửa trong lò sưởi mang lại cho cô cảm giác vô cùng yên bình.

Trong không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng anh lật từng trang sách ma sát, cùng với tiếng gỗ cháy lách tách, cô nghĩ đây là cách diễn giải hay nhất cho câu "năm tháng êm đềm tươi đẹp".

Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, anh khép sách lại, buông chân bắt chéo xuống, mỉm cười kéo cô ngồi trước lò sưởi, nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc coo: "Nơi này không có máy sấy tóc, người dân địa phương đều hong tóc bên đống lửa trước lò sưởi, em có thấy khó chịu không?"

Chu Tỏa Tỏa dựa vào eo Diệp Cẩn Ngôn, lắc đầu: "Không, chẳng phải em vẫn còn có anh sao."

Diệp Cẩn Ngôn cười cưng chiều: "Người dân nơi đây thực sự rất yêu thiên nhiên. Triết lý sống của họ là hòa nhập với thiên nhiên. Rừng núi, thung lũng, động vật và con người đã đạt đến sự hòa hợp. Nếu ở đây lâu dài, em sẽ không quen với cuộc sống ở thành phố. Dường như không khí ở đây có thể chữa lành mọi thứ."

Cô ôm eo anh, cọ má mình vào má anh: "Em thích nơi này~"

"Ừm, em thích thì tốt."

"Nhưng không phải vì những gì anh nói."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô.

Chu Tỏa Tỏa khẽ nói: "Bởi vì ở đây, em có thể nhìn thấy bản chất chân thật nhất của Diệp Cẩn Ngôn." Cô ngẩng đầu, trong mắt mang theo sự dịu dàng và lưu luyến: "Diệp Cẩn Ngôn ở đây sẽ thẳng thắn nói rằng Chu Tỏa Tỏa là bạn gái của mình và sẽ ôm Chu Tỏa Tỏa không chút do dự trước mặt bạn bè. Ở đây, nụ cười của anh hiện sâu trong đôi mắt, lời nói của anh cũng tự nhiên và thoải mái. Ngay cả khi ngồi đó đọc sách cũng khác với ở Thượng Hải."

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu như gió đầu hè, nụ cười này của Diệp Cẩn Ngôn là thứ khiến cô rung động nhất, có chút bình thản, có chút trẻ trung dịu dàng như ngọc: "Tỏa Tỏa, nếu như anh không phải là Diệp Cẩn Ngôn, không phải là ông chủ của Tinh Ngôn, liệu em có còn thích anh không?"

Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: "Cho dù anh không phải là Diệp Cẩn Ngôn của Tinh Ngôn, chỉ cần anh vẫn ôm em trong lòng, yêu em sâu sắc, bảo vệ em, em còn lý do gì để không yêu anh? Anh đối xử với em chân thành hay hời hợt thì lòng em luôn sáng như gương. Càng huống hồ..."

Cô chợt đứng dậy, đối mặt với anh, nâng mặt anh lên, hôn lên lông mày và môi anh: "Anh có hiểu lầm gì về nhan sắc của mình không? Cho dù anh không phải là ông chủ của Tinh Ngôn, thì chỉ cần nhan sắc này của anh, thì em, Chu Tỏa Tỏa, cũng sẽ vui vẻ kiếm tiền nuôi anh."

Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt một lát, đột nhiên ném khăn lên đầu cô, ngồi trên ghế sofa cười không ngừng: "Chu Tỏa Tỏa! ! ! Em muốn nuôi anh sao !Ah~hahahahahahahahaha"

Cô tháo khăn ra ném sang một bên, sau đó hung hăng ngồi lên chân anh, đẩy anh ngã xuống ghế sofa: "Diệp Cẩn Ngôn! ! !"

Anh vòng tay qua eo cô và áp trán vào trán cô: "Tỏa Tỏa, em thật dễ thương."

Cô rất vui mừng khi nghe lời khen của anh : "Vậy có được thưởng không?"

Anh xoa đầu cô, hôn nhẹ lên môi cô, đẩy cô ngồi xuống ghế sofa rồi mỉm cười nói: "Anh đi tắm đã nhé."

"Ừm~ Anh có muốn em giúp không?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, cuối cùng thở dài: "Chu Tỏa Tỏa ---"

Cô che miệng cười khúc khích.

Lúc Diệp Cẩn Ngôn đang tắm, cô gọi điện cho Nam Tôn: "Nam Tôn, cậu đang làm gì vậy~"

"Có ông chủ tốt như Dương Kha, mịn còn có thể làm gì? Chỉ có làm việc điên cuồng."

"Sao lão Dương lại như vậy? Lão ta lợi dụng cậu nhiều như vậy sao."

"Còn cậu thì sao? Cậu và Diệp Cẩn Ngôn thế nào rồi?"

Chu Tỏa Tỏa và Nam Tôn đang nói chuyện phiếm về chuyện xảy ra với Diệp Cẩn Ngôn hôm nay. Nam Tôn nhẹ nhàng nói với cô: "Tỏa Tỏa, nhanh lên! Cậu phải nắm bắt hạnh phúc."

Cô gật đầu mạnh đáp lại cô ấy: "Mình sẽ làm vậy, Nam Tôn! Cậu có biết không? Càng ở bên anh ấy, mịn càng nhận ra mình thích anh ấy nhiều đến nhường nào. Mình thích mọi thứ ở anh ấy, không phải vì anh ấy là Diệp Cẩn Ngôn, mà hoàn toàn vì con người anh ấy. Chỉ cần anh ấy ở bên cạnh mình, mình cảm thấy mình không sợ bất cứ điều gì. Cho dù anh ấy có tức giận với mình, chỉ cần anh ấy ở đây, mình luôn cảm thấy an tâm. Ngay cả mùi hương của anh ấy cũng khiến mình cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Chưa từng có ai khiến mình cảm thấy như thế này."

Nam Tôn nhìn cô nói: "Tỏa Tỏa, cậu thích anh ta như vậy, nếu Diệp Cẩn Ngôn dám đối xử tệ với cậu, mình sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh ta."

Cô nhìn Nam Tôn mỉm cười: "Ừm, ừm"

Diệp Cẩn Ngôn sảng khoái đi ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau tóc thô bạo, đi đến ghế sofa ngồi xuống: "Em gọi ai vậy?""

"Trò chuyện video với Nam Tôn." Cô giơ video trước mặt Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng chào Nam Tôn trong video: "Nam Tôn, chào cô!"

Chu Tỏa Tỏa cúi xuống hôn lên mặt Diệp Cẩn Ngôn rồi nói với Nam Tôn: "Đừng lo lắng~"

Diệp Cẩn Ngôn đỏ mặt đẩy kính: "Hai người nói chuyện đi, anh đi thu dọn đồ đạc."

Diệp Cẩn Ngôn quay người đi vào phòng ngủ, biểu cảm của Nam Tôn trong video rất kích động: "Chu Tỏa Tỏa, hai người đã...rồi?" Nam Tôn ra hiệu bằng tay.

Cô vội vàng nói: "Không có, không có, mình và Diệp Cẩn Ngôn không giống như cậy nghĩ đâu, mình không biết tại sao nhưng anh ấy có vẻ khá kỳ lạ."

"Tỏa Tỏa , đừng ép anh ấy quá."

Cô gật đầu: "Được rồi, Nam Tôn ~ Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Mình cúp máy trước nhé ~"

Diệp Cẩn Ngôn đau đầu xoa trán, cô cúi người: "Sao vậy?"

"Ừm, Tỏa Tỏa..." Diệp Cẩn Ngôn lắp bắp.

"Xảy ra chuyện gì? Anh mau nói với em." Chu Tỏa Tỏa nhìn anh đầy lo lắng.

Diệp Cẩn Ngôn xoa xoa thái dương: "Nơi này chỉ có một phòng dành cho khách... hai phòng còn lại đều chưa dọn dẹp."

Cô chớp chớp mắt: "Thế thôi à?"

Diệp Cẩn Ngôn có chút lo lắng: "Tối nay anh ngủ trên ghế sofa, ngày mai để Heidi dọn dẹp phòng khách khác. Lôi Tử hẳn là có giường mới, chúng ta cứ lắp vào là được."

Cô ôm eo anh, làm bộ làm tịch: "Hai người ngủ chung một phòng không được sao?"

"Ừm..." Anh định nói gì đó mơ hồ, cô nắm tay anh đi vào phòng ngủ: "Ôi trời... Chiếc giường này chắc phải dài tới 3 mét." Cô vỗ ngực anh: "Giường lớn như vậy, anh còn muốn ngủ trên ghế sofa sao?"

Diệp Cẩn Ngôn có chút ngượng ngùng, nắm chặt ngón tay cô nói: "Tỏa Tỏa"

"Không được, giường quá lớn, em sợ ngủ một mình. Hoặc là anh ngủ cùng em, hoặc là em ngủ trên ghế sofa với anh."

Diệp Cẩn Ngôn bị sự vô liêm sỉ của cô làm cho sửng sốt, anh há miệng hồi lâu không nói gì, nhìn cô chớp chớp mắt. Chu Tỏa Tỏa cảm thấy buồn cười vì hành động của anh, cô đẩy anh xuống giường, nằm đè lên người anh, nói: "Diệp Cẩn Ngôn, cuối cùng em cũng đè được anh xuống rồi."

Anh cười rồi vòng tay qua eo cô: "Đè xuống? Rồi sau đó thì sao?"

Cô cưỡi lên người anh, giơ hai tay anh lên trên đầu rồi ấn xuống, dụi đầu vào cằm anh và nói một cách hung dữ: "Đúng vậy, bây giờ anh bị em đè xuống rồi, bây giờ em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, anh hiểu không?"

Diệp Cẩn Ngôn nhịn cười: "Chu Tỏa Tỏa, em muốn làm gì?"

"Em muốn ăn anh!" ! ! "Nói xong, cô hôn mạnh môi anh, vụng về đưa lưỡi ra, muốn tách răng anh ra. Diệp Cẩn Ngôn vẫn ngậm chặt răng, không để cô thành công. Cô tức giận: "Hừ~~"hai lần, anh cười ha ha. Cô thành công xâm nhập miệng anh, điên cuồng giữa hai hàm răng.

Diệp Cẩn Ngôn cười khẽ, đưa lưỡi ra dẫn dắt cô, lưỡi quấn quýt say đắm khiến cô thả lỏng lực giữ chặt tay anh, anh chủ động đè cô xuống dưới. Anh ngay lập tức xâm nhập vào miệng cô, chiếc lưỡi nhanh nhẹn của anh cọ xát vào vòm miệng cô, khiến nó tê liệt và ngứa ngáy. Cô cố gắng hết sức để chặn nó bằng lưỡi của mình. Nhưng anh lại khéo léo di chuyển dưới lưỡi và liên tục trêu chọc phần mềm mại ở gốc lưỡi cô. Cô không thể không rên lên một tiếng "hmmmm".

Bàn tay to lớn của Diệp Cẩn Ngôn liên tục vuốt ve eo cô, cô cảm thấy toàn thân đều bị anh đốt cháy. Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác, hai chân quấn quanh eo anh, tay không ngừng chạm vào ngực và lưng anh.

Dưới sự trêu chọc vụng về của cô, Diệp Cẩn Ngôn thở hổn hển nặng nề, cúi xuống dọc theo bờ môi của cô, quần áo ngủ của cô đã mở ra nhiều nút trong lần thân mật vừa rồi,  sự mềm mại của bộ ngực cô đã bị anh phơi bày ra.

Đôi mắt Diệp Cẩn Ngôn đỏ bừng, vùi đầu vào trong ngực cô, dùng sức xoa bóp hai lần, những nụ hôn nhỏ bé nhưng mạnh mẽ như mưa trút xuống, cô không nhịn được rên rỉ, bộ ngực mềm mại đột nhiên bị một cái lưỡi thô ráp hút vào, khoái cảm liên tục xoa bóp khiến cơ thể cô cong lên không kiểm soát, một chuỗi tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng cô! #¥#@

Bàn tay to lớn của anh phủ lên phần mềm mại kia, liên tục nhào nặn. Cô choáng váng vì anh, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong cơ thể. Cô nắm chặt vai anh, đột nhiên, cơ thể cô run rẩy và mất hết sức lực trong nháy mắt. Một loại ham muốn lan tỏa trong lòng cô mà cô không biết phải diễn tả thế nào.

Diệp Cẩn Ngôn dùng răng xoa nắn bộ ngực săn chắc của cô, khiến cô không nhịn được rên rỉ, anh hôn xuống tận bụng phẳng của cô, cô dùng tay vuốt ve mái tóc ngắn màu xám của anh, thì thầm: "sếp Diệp, em muốn anh, em muốn anh, sếp Diệp, cho em"

Cả người Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, vai run rẩy, cố gắng hết sức đè nén dục vọng.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô vặn vẹo cơ thể với ánh mắt choáng váng và cọ xát mình vào anh một cách tuyệt vọng.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô như vậy, trong mắt tràn đầy sự tự trách. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ hôn tai cô. Cô theo bản năng vươn tay ra, vòng qua cổ anh. Khi cơ thể hai người áp chặt vào nhau, cô nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn phát ra từ miệng Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô trong lòng, cô bình tĩnh lại, tức giận nhìn anh: "Diệp Cẩn Ngôn, anh có ý gì?"

"Tỏa Tỏa~" Giọng nói của anh khàn khàn lạ lẫm.

Nhìn thấy anh cố gắng kiềm chế như vậy, nước mắt cô đột nhiên trào ra. Cô cố gắng thoát khỏi anh, nhưng anh giữ chặt cô lại. Cô tức giận nói: "Thả tôi ra, Diệp Cẩn Ngôn, thả tôi ra!"

Nhìn thấy cô khóc, ánh mắt Diệp Cẩn Ngôn lóe lên vẻ giãy dụa, gân xanh nổi rõ trên cổ. Cô khóc, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi vòng tay anh. Diệp Cẩn Ngôn đè cô xuống, vùi đầu vào cổ cô, gầm gừ: "Tỏa Tỏa, xin em, đừng nhúc nhích, xin em, Tỏa Tỏa"

Cô sợ giọng nói của anh và quên mất việc chống cự để anh ôm cô như thế này.

Sau một hồi lâu, Diệp Cẩn Ngôn có vẻ đã kiệt sức, anh ngã vào người cô, đôi tay đang giữ chặt cô cũng tuột xuống, tóc và lưng anh ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập.

Cô lo lắng đến nỗi quên cả tức giận và kêu lên: "sếp Diệp, sếp Diệp, anh bị sao vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn mở đôi mắt nhắm chặt, cô dường như thấy nước mắt đang trào ra trong đó, trong mắt tràn đầy đau lòng và tự trách: "Tỏa Tỏa, anh xin lỗi!"

"Sếp Diệp, em xin lỗi, em xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Em sẽ không ép anh nữa, em sẽ không ép anh nữa, em xin lỗi," cô bật khóc.

Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: "Tỏa Tỏa, ngoan đừng khóc nữa!"

Cô nép vào lòng anh, cảm thấy sợ hãi. Bộ dạng vừa rồi của anh thực sự khiến cô sợ hãi. Tuy dạo này cô vẫn gọi anh ấy là "Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn" nhưng khi tình hình cấp bách, tôi lại buột miệng gọi "sếp  Diệp". Cô dường như hiểu được sự kiềm chế đột ngột của Diệp Cẩn Ngôn. Cô cảm thấy như trong lòng mình đã hiểu được điều gì đó, nhưng đồng thời, cô như lại chẳng hiểu được điều gì cả.

Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Tỏa Tỏa, đừng suy nghĩ lung tung."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt Diệp Cẩn Ngôn tràn đầy vẻ mệt mỏi, cũng có chút ngây thơ đơn thuần. Mũi cô đau rát, cô quay đầu đi.

Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Tỏa Tỏa, nếu anh đã quyết định ở bên em, những chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra. Diệp Cẩn Ngôn có bao giờ nói lời mà không giữ lấy lời, đúng không?"

Cô hỏi với vẻ buồn bực: "Vậy thì tại sao?"

"Anh xin lỗi, Tỏa Tỏa! Anh nói, anh sẽ cố gắng học cách bước về phía em, có lẽ anh hơi ngốc nghếch và chậm chạp, Tỏa Tỏa, tình yêu cần thời gian, có thể anh sẽ khômg vượt qua được khảo nghiệm."

"Không phải vậy đâu Diệp Cẩn Ngôn, không phải vậy đâu, tình yêu rất bốc đồng và liều lĩnh, em không nghĩ nhiều vậy đâu."

Diệp Cẩn Ngôn khẽ thở dài: "Có lẽ là anh khác. Anh suy nghĩ quá nhiều, cả đời đều phải suy nghĩ." Anh ôm chặt cô: "Tỏa Tỏa, anh luôn muốn vì em suy nghĩ nhiều hơn, chu đáo hơn, cho em những điều tốt hơn."

Cô ôm anh: "Nhưng mà, Diệp Cẩn Ngôn, anh đã làm rất tốt, trong lòng em, anh đã đạt điểm tuyệt đối rồi."

Anh nghẹn ngào một chút: "Tỏa Tỏa, anh muốn làm mọi thứ có thể vì em. Anh hy vọng mọi thứ anh dành cho em đều hoàn hảo, không có gì phải hối tiếc."

Cô nhìn anh với vẻ hơi bối rối.

"Tỏa Tỏa, có một số thứ anh muốn giữ lại cho đến ngày em kết hôn với anh, như vậy có được không?"

Cô khóc, cắn chặt môi dưới, nước mắt không ngừng rơi. Diệp Cẩn Ngôn hoảng hốt vụng về lau nước mắt cho cô. Cô lau mũi, lẩm bẩm: "Diệp Cẩn Ngôn, anh đang cầu hôn em sao?"

Anh tựa trán mình vào trán cô rồi nhẹ nhàng nói "Không, như vậy không tính! Tỏa Tỏa của anh xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên đời này. Làm sao một lời cầu hôn có thể hời hợt như vậy? Tỏa Tỏa, em sẽ có mọi thứ mà những cô gái khác có, còn có thể có những thứ mà người khác không có."

Cô ôm anh: "Em không muốn điều tốt nhất, em muốn ngay bây giờ, Diệp Cẩn Ngôn, em muốn anh cầu hôn em ngay bây giờ."

Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc: "Tỏa Tỏa, đi thôi, anh đưa em đến một nơi"

"Bây giờ?"

"Đúng vậy, ngay bây giờ!" Diệp Cẩn Ngôn bá đạo kéo cô dậy, cẩn thận giúp cô mặc quần áo, còn đưa cho cô khăn quàng cổ và mũ, sau đó kéo cô ra khỏi nhà.

Interlaken được bao phủ bởi tuyết vào mùa đông và tầm nhìn rất tốt ngay cả vào giữa đêm. Bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng suối róc rách và ánh đèn đung đưa ở đằng xa. Diệp Cẩn Ngôn kéo cô đến dưới một cây thông đỏ cao lớn. Toàn bộ cây thông phủ một lớp tuyết trắng dày. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng tuyết vỡ vụn và tiếng tuyết rơi xuống đất. Khi bạn nhìn lên, bạn có thể mơ hồ thấy rất nhiều dải ruy băng màu đỏ được buộc trên cây. Một số trong số chúng đã chuyển sang màu trắng xám do năm tháng, trong khi một số trông giống như chúng mới được treo còn mới.

Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô, quỳ một chân xuống: "Tỏa Tỏa, anh vẫn luôn muốn cho em những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, nhưng lại bỏ qua điều em thực sự muốn. Anh cứ quanh quẩn làm em buồn. Anh thực sự xin lỗi." Diệp Cẩn Ngôn nghẹn ngào một chút, dừng lại một lúc: "Tỏa Tỏa, anh nguyện ý làm hết sức mình để bảo vệ hạnh phúc của em, anh không trốn tránh, không nhượng bộ. Cuộc đời còn dài, có lẽ đến lúc em già, anh có thể không thể cùng em đi tiếp được."

Nước mắt trào ra trong mắt Diệp Cẩn Ngôn, trái tim cô như bị đâm thủng bởi nỗi đau.

Anh mím môi, nhìn cô một cách kiên quyết: "Tỏa Tỏa, anh chỉ dùng cả cuộc đời còn lại làm sính lễ, tặng em một chiếc váy đỏ, cả cuộc đời làm người yêu của em, em có nguyện ý lấy anh không?"

Cô vội vàng gật đầu: "Được, được, Diệp Cẩn Ngôn, em nguyện ý."

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng: "Tỏa Tỏa, đừng khóc."

"Em không khóc, em chỉ quá vui, em không kiểm soát được." Cô vùi đầu vào vòng tay anh và ôm chặt anh.

Diệp Cẩn Ngôn lấy từ trong túi ra hai sợi ruy băng đỏ: "Đây là phong tục ở đây. Những người yêu nhau cầu hôn dưới sự chứng kiến ​​của cây thông, sau đó cùng nhau buộc những sợi ruy băng vào cây thông, cầu nguyện cho hai người mãi mãi hạnh phúc. Tỏa Tỏa, chúng ta cùng nhau làm nhé, được không?"

Chu Tỏa Tỏa nắm tay Diệp Cẩn Ngôn, hai người cùng nhau buộc dải ruy băng đỏ vào cây thông. Nhìn những dải ruy băng nhẹ nhàng rung rinh, lòng cô tràn ngập niềm hạnh phúc.

“Em cảm thấy như mình đang mơ, đây có phải là sự thật không? Anh thực sự đang cầu hôn em sao? " Cô ôm chặt cổ Diệp Cẩn Ngôn, nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.

"Tỏa Tỏa, anh có gì tốt thế? Để em đối xử với anh như thế này?" Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: "Tỏa Tỏa, hứa với anh, nếu một ngày nào đó em muốn rời đi, nhất định phải nói cho anh biết." Anh tựa đầu vào trán cô: "Em muốn gì anh cũng bằng lòng cho em, dù có phải trả tự do cho em." Anh ôm chặt eo cô: "Chỉ cần em vui vẻ, anh đều bằng lòng làm bất cứ chuyện gì."

Cô cắn mạnh vào cổ anh, dùng hết sức lực. Diệp Cẩn Ngôn đau đớn rít lên, cô ngửi thấy mùi máu trên môi. Cô oán giận nói: "Diệp Cẩn Ngôn, từ bỏ ý định này đi. Em sẽ không để anh đi! Cho dù em có chết, anh cũng chỉ có thể thuộc về em, Chu Tỏa Tỏa." Cô ôm chặt anh: "Em thích anh như vậy, em yêu anh như vậy, Diệp Cẩn Ngôn, nếu anh còn dám nói những lời như vậy nữa, em... em... em..."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cô: "Anh biết rồi, Tỏa Tỏa! Anh hiểu rồi!" Anh nắm tay cô và hôn cô: " Về thôi, ngày mai anh sẽ dẫn em lên núi chơi."

Cô dựa vào anh và nói, "Không phải chúng ta đã nói là sẽ đi ngắm bình minh sao?"

"Quá muộn rồi, ngày mai em nên ngủ thêm một chút. Ngày kia mặt trời mọc cũng chúnh ta đi xem cũng được."

Cô chạm vào cổ anh: "Về nhà em sẽ bôi thuốc cho anh."

"Không cần đâu, Tỏa Tỏa. Đây là lời hứa của em với anh mà, đúng không?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô với nụ cười sâu thẳm.

"Đó cũng là lời thề của riêng em. Đời này em chỉ muốn anh, Diệp Cẩn Ngôn", cô nhẹ nhàng đáp lại.

Nụ cười của Diệp Cẩn Ngôn như thiên hà trút xuống, bầu trời sáng ngời, nở rộ trước mắt cô, cô không nhịn được mà chạm vào mặt anh: "Đẹp quá "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro