Sói và thỏ
Trong phòng chờ VIP của sân bay Vienna, Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn, còn cô thì buồn chán nhìn xung quanh.
Trong phòng chờ VIP không có nhiều người, cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Nam Tôn: "Nam Tôn, Diệp Cẩn Ngôn và mình đã đến Vienna ~ Để mình cho xem." Sau đó, cô gửi ảnh phòng chờ VIP cho Nam Tôn.
Nam Tôn nhanh chóng trả lời: "Cậu không phải định đi Thụy Sĩ sao?"
"Đuang vậy, Diệp Cẩn Ngôn nói không có chuyến bay thẳng từ Thượng Hải, vậy nên chúng tôi phải quá cảnh ở Vienna. Từ Vienna đến Sân bay Zurich mất khoảng một giờ."
"Mọi thứ có ổn không?"
"Được rồi, không sao đâu. Diệp Cẩn Ngôn vừa nhận được rất nhiều tin nhắn, hiện tại đang trả lời." Cô chụp ảnh Diệp Cẩn Ngôn gửi cho Nam Tôn: "Lúc tập trung không phải rất đẹp trai sao?"
"Chu Tỏa Tỏa, đủ rồi. Đúng là vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của thiếu nữ mà là trong mắt của kẻ si tình mà."
"Không, mình chỉ cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, những lúc nghiêm túc như thế này lại càng quyến rũ mà."
"Được rồi, được rồi, Dương Kha bảo mình đi cùng anh ấy một lát. Mình mình bây giờ không nói chuyện với cậu nữa. Khi nào cậu đến nơi, hãy báo bình an cho mình."
"Được rồi~ Nam Tôn, mình sẽ nhớ cậu~"
"Đi mà nghĩ đến Diệp Cẩn Ngôn của cậu đi." Cô không nhịn được cười khi thấy tin nhắn này của Nam Tôn.
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, cô che miệng lại: "Sếp Diệp, em có làm phiền anh không?"
Diệp Cẩn Ngôn nở nụ cười dịu dàng: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
"Không có gì, chỉ là em vừa nói chuyện với Nam Tôn thôi."
"Ừm," Diệp Cẩn Ngôn nhìn thời gian, đứng dậy nói: "Vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta đi ăn chút gì đi, đi thôi!"
Cô "Ồ" một tiếng, không nhúc nhích. Cô gãi đầu và nhìn anh một cách điệu đà, với ánh mắt như muốn nói: "Thế thôi à?"
Diệp Cẩn Ngôn đẩy gọng kính, nhìn cô vẫn không nhúc nhích, đưa tay ra với cô: "Đi thôi!"
Cô vui vẻ nắm tay anh, mỉm cười tiến lại gần: "Được rồi, sếp Diệp, chúng ta ăn gì đây?"
Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, dẫn cô ra khỏi phòng chờ VIP. Sân bay rất lớn, Diệp Cẩn Ngôn có vẻ rất quen nơi đây. Một lúc sau, anh dẫn cô đến ngồi ở một nhà hàng.
Người phục vụ đưa cho hai người hai quyển thực đơn. Cô nhìn vào thực đơn không có hình ảnh, đóng lại bỏ cuộc, cúi xuống nhìn Diệp Cẩn Ngôn. Anh nhìn cô và mỉm cười. Sau đó! ! ! Giao tiếp với người phục vụ bằng tiếng Đức rất lưu loát.
Cô nhìn anh ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và nghĩ rằng anh thật đẹp trai. Sau khi người phục vụ rời đi, cô đứng dậy tiến lại gần anh : "Sếp Diệp, anh có thể nói tiếng Đức à? Thật ngầu và đẹp trai~"
Anh mỉm cười, không phải là một nụ cười nhạt, mà là một nụ cười để lộ hàm răng đầy đặn và đôi lông mày cong: "Anh biết một chút, giao tiếp đơn giản không thành vấn đề."
Cô chống cằm lên tay và nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ.
Anh gõ bàn: "Diễn, tiếp tục diễn đi!"
Cô nói một cách điệu đà: "Ồ, em không diễn đâu, sếp Diệp, anh đẹp trai quá."
Diệp Cẩn Ngôn cười mà không nói gì. Chu Tỏa Tỏa nhìn anh với vẻ mặt si mê. Cuối cùng, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy xấu hổ và quay đi.
Bánh Sacher, sườn heo chiên, súp thịt bò, một con tôm hùm lớn và hai ly sâm panh.
Sau khi chạm ly nhẹ nhàng, Diệp Cẩn Ngôn nhấp một ngụm sâm panh rồi nói: "Đây đều là những món ăn đặc trưng của Vienna. Em thử một chút xem."
"Wow, sếp Diệp, món sườn heo chiên này ngon quá. Mùi thơm quá. Em muốn gửi cho Nam Tôn xem."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô với nụ cười dịu dàng, cô ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh trong lúc ăn.
Anh nhẹ nhàng nói: "Ăn thêm chút đi."
"Ừm" cô gật đầu với anh.
Đây chính là cách hai người sống chung trong cuộc sống thường ngày, giống như quay trở lại thời gian cô làm việc tại Tinh Ngôn. Chính những điều trong cuộc sống thường ngày này, mà cô đã bị Diệp Cẩn Ngôn đầu độc, và dần dần yêu anh ấy.
Khi lên máy bay lần nữa, Diệp Cẩn Ngôn vẫn nhẹ nhàng giúp cô thắt dây an toàn và mỉm cười nói với cô: "Em có mệt không? Vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến nơi."
Cô ôm cánh tay anh: "Không mệt",dụi đầu vào vai anh: "Rất vui"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, một nụ cười đặc biệt xinh đẹp, đôi môi mím chặt, nụ cười sâu thẳm trong đáy mắt, một nụ cười cố gắng kiềm chế nhưng vẫn trào ra. Cô rất thích nhìn anh cười như vậy.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh, hôn lên mu bàn tay anh vài lần rồi tựa đầu vào vai anh.
Anh và cô không nói chuyện nhiều, phần lớn thời gian cô chỉ đứng từ xa nhìn anh làm việc, rồi dần dần cô thấy hình ảnh anh trong tim mình.
"Em đang nghĩ gì thế?" 'Giọng nói dễ chịu của Diệp Cẩn Ngôn vang lên.
"Sếp Diệp, em đang nghĩ, những điều này là sự thật đúng không?" Cô nhìn anh và vô thức siết chặt tay mình.
"Tỏa Tỏa" anh khẽ nói: "Anh sẽ học... ừm..." Anh dừng lại, như thể đang cân nhắc lời nói của mình, và một lúc sau anh lại nói: "Anh sẽ học cách bước về phía em, có lẽ, anh..."
Cô mỉm cười, nhìn anh có chút vụng về, nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi anh: "Em biết rồi, đủ rồi, thực sự! Cảm ơn anh, Diệp Cẩn Ngôn."
Anh mỉm cười ngại ngùng.
"Tốt lắm, sếp Diệp!" Cô nhìn anh : "Chúng ta không vội đâu~"
"Ừm," anh gật đầu mạnh mẽ và nắm chặt tay cô bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
Sảnh sân bay Zurich.
Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, cô ôm chặt lấy cánh tay Diệp Cẩn Ngôn, ở đất nước xa lạ này, cô không nói được một chữ tiếng chim tiếng chuột nào.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, nói đùa: "Sao? Em sợ anh sẽ đem em đi bán à?"
Cô ôm chặt cánh tay anh và nói: "Sợ quá! Nơi này quá xa, nếu anh để em ở đây, em nghĩ cả đời này em cũng không tìm được đường về."
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy thì cười ha ha, tiếng cười của anh ta nhẹ nhàng mà sảng khoái, thoạt nhìn giống như một thanh niên tràn đầy sức sống, đưa tay gãi mũi cô: " Trong đầu emm nghĩ cái gì không vậy?"
Diệp Cẩn Ngôn gọi điện thoại, lại là tiếng chim mà cô không hiểu. Ngay sau đó, một người đàn ông béo chạy đến từ đằng xa, lau mồ hôi và nói: "Diệp tổng, xe đã đến rồi. Tôi vừa chất hành lý lên xe, xin ngài đi theo tôi."
Diệp Cẩn Ngôn "ừm" một tiếng rồi nắm tay cô: "Đi thôi"
Trên xe, Diệp Cẩn Ngôn nói với cô: "Tài xế đã được bạn anh sắp xếp rồi. Trước tiên chúng ta sẽ đến biệt thự của bạn anh ở Zurich, sau đó ngày mai lái xe đến Interlaken. Chúng ta sẽ ở trong biệt thự ở Interlaken trong vài ngày tới."
"Diệp tổng, đến nơi rồi." Tài xế mở cửa xe, cung kính nói: "Diệp tổng, tôi đưa ngài vào trong, quản gia đang đợi ngài ở cửa, lát nữa tôi giúp ngài chuyển hành lý lên phòng."
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, quản gia ở cửa cũng cung kính cúi chào hai người và nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn bằng thứ tiếng chim chóc gì đó mà cô không hiểu. Hai người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi và bàn ăn được bày biện với những món ăn địa phương. Diệp Cẩn Ngôn và cô dùng một bữa ăn đơn giản.
Hành lý đã được chuyển vào phòng. Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô nói: "Em bay cả ngày chắc đã mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe. Chiều mai chúng ta sẽ lên đường. Em mệt thì đi muộn một ngày cũng không sao!"
Cô dựa vào anh và nói, "Em không muốn ngủ ở phòng riêng. Em sợ "
Diệp Cẩn Ngôn sờ mũi, nhẹ nhàng ôm vai cô nói: "Anh ở phòng bên cạnh."
Cô dụi đầu vào ngực anh: "Em không muốn ngủ riêng nữa."
"A khụ~" Diệp Cẩn Ngôn ho khan: "Anh bay cả ngày rồi, chúng ta đi tắm trước nhé."
Cô mỉm cười và nói: "Được thôi, anh có muốn tắm cùng không?"
Diệp Cẩn Ngôn sững sờ, đau đầu nhìn cô: "Tỏa Tỏa..."
"Được rồi, bây giờ em đi." Cô hôn nhẹ lên má anh rồi bước vào phòng.
Cô gửi tin nhắn cho Nam Tôn rồi đi tắm, khi ra ngoài mới phát hiện Nam Tôn đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
Câu thứ nhất: "Vừa mới tới à? Cậu có quen với thời tiết đó không? Mối quan hệ giữa cậu và Diệp Cẩn Ngôn thế nào rồi?"
Câu thứ 2: "Tỏa Tỏa, hai người ngủ chung à?"
Câu 3: "Chu Tỏa Tỏa, cậu sẽ không mất trinh chứ?"
Cô... nhìn thời gian. Đã hơn 9 giờ một chút. Cô bấm vào cuộc gọi thoại, nhưng trước khi cô kịp nói gì, cô đã nghe thấy giọng nói chậm rãi của Nam Tôn: "Sớm thế? Xem ra Diệp Cẩn Ngôn không có năng lực!"
Mình...
"Công chúa Nam Tôn, cậu có thể đừng nói mỉa mai như vậy được không? Mình vừa đi tắm thôi."
"Ồ~ tắm~" Nam Tôn nhẹ nhàng lặp lại.
"Này, cậu đang có suy nghĩ gì thế? Cậu thật hư~"
Nam Tôn cười nói: "Được rồi, được rồi, mình không chọc cậu nữa. Hai người có ổn không?"
"Ừm~" Cô lăn lên giường, cười híp mắt nói: "Mình cảm thấy rất tốt~ Này, cậu biết không, vừa rồi lúc Diệp Cẩn Ngôn đưa mình về phòng, bảo mịn đi tắm rửa nghỉ ngơi, mình hỏi anh ấy, anh có muốn tắm chung không? Biểu cảm xấu hổ của anh ấy dễ thương quá."
"Ừm." Giọng nói nghẹn ngào của Nam Tôn vang lên từ đầu dây bên kia: "Chu Tỏa Tỏa, so với Diệp Cẩn Ngôn, cậu giống như Sói dữ hơn."
Cô cười khúc khích: "Nam Tôn, hôm nay trên máy bay mình đã hỏi anh ấy, chúng mình có phải thật sự ở bên nhau không? Diệp Cẩn Ngôn rất nghiêm túc nói với mình rằng anh ấy sẽ cố gắng học cách đi về phía mình. Anh ấy nói trông rất cẩn thận và nghiêm túc, vào khoảnh khắc đó mình cảm thấy rằng như vậy là đủ rồi, thực sự là đủ rồi."
"Tỏa Tỏa, mình chúc phúc cho cậu! Cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc."
"Được", cô gật đầu mạnh mẽ: "Mình nhất định làm được."
Sau khi cúp điện thoại với Nam Tôn, cô nằm trên giường lớn, lăn qua lộn lại. Cô đã ngủ đủ giấc trên máy bay, nên bây giờ không buồn ngủ nữa.
Cô cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Diệp Cẩn Ngôn: Anh đang làm gì vậy?
Diệp Cẩn Ngôn: "Xử lý một chút công việc"
Chu Tỏa Tỏa : "Em nhớ anh"
Diệp Cẩn Ngôn: "Được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi."
Chu Tỏa Tỏa:"......"
Cô nằm trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là Diệp Cẩn Ngôn. Cô trùm chăn lên đầu, lăn qua lăn lại trên giường vài lần, sau đó ngồi dậy chạy đến gõ cửa phòng Diệp Cẩn Ngôn.
Diệp Cẩn Ngôn mở cửa, cô nhào vào lòng anh, ôm eo anh, nịnh nọt nói: "Em không muốn ngủ riêng với anh đâu, không, không."
Diệp Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: "Chúng ta tạm thời xử lý như vậy đi, mấy ngày nữa tôi sẽ gửi kế hoạch cụ thể cho cậu."
Cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Phạm Phạm trên điện thoại của Diệp Cẩn Ngôn, ngượng ngùng chào anh ấy: “Xin chào Phạm Phạm~”
Phạm Phạm giơ ngón tay cái lên và nói với cô trong điện thoại: "Chu Tỏa Tỏa~~" Sau đó anh ấy che mặt và nói: "Tôi không thể nhìn được nữa"
Cô đang cười, bên tai lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Cẩn Ngôn: "Nếu không có mắt nhìn thì đừng nhìn. Tôi không bảo cậu nhìn." Không đợi Phạm Phạm trả lời, Diệp Cẩn Ngôn đã cúp máy.
Cô nép vào lòng anh, mỉm cười, ôm lấy eo anh: "Diệp Cẩn Ngôn, em nhớ anh"
"Chu Tỏa Tỏa, chúng ta chỉ mới xa nhau có một giờ thôi."
"Nhưng em cảm thấy nó dài tựa như một thế kỷ vậy." Cô dựa vào anh và hành động như một đứa trẻ hư hỏng, dang rộng vòng tay và vòng qua cổ anh: "Em muốn một nụ hôn, một cái ôm~"
"Hửm~ cái gì cơ?" "Diệp Cẩn Ngôn giả vờ không nghe rõ, nghiêng đầu, nhướng mày, nhỏ giọng hỏi cô.
Nói về sự vô liêm sỉ, cô chưa bao giờ xứng là đối thủ của Diệp Cẩn Ngôn. Cô cúi xuống má anh, hôn anh và nói: "Em muốn anh hôn em, ôm em~"
Diệp Cẩn Ngôn cười ha ha, ôm chặt cô, vừa yêu vừa bất lực. Cô bắt đầu trồng từng quả dâu tây lên cổ anh ấy. Vừa mới tắm xong, mùi gỗ thông trên cơ thể anh càng nồng hơn, tỏa ra cảm giác bình yên khiến cô say đắm.
Hơi thở của Diệp Cẩn Ngôn trở nên dồn dập, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô cũng tăng thêm sức mạnh, anh có chút oán hận gọi: "Chu Tỏa Tỏa." Thấy anh như vậy, cô càng muốn trêu chọc anh hơn.
Cuối cùng, Diệp Cận Ngôn không chịu nổi nữa, đẩy cô ngã xuống ghế sofa. Một nụ hôn thô bạo và dài đã hút hết sức lực của cô. Anh để lại những vết đỏ nhỏ xíu trên cổ, xương quai xanh và vai cô để trả thù, rồi lại ngậm chặt môi cô dọc theo hàm. Cô theo bản năng "ừm" một tiếng, ngượng ngùng đáp lại anh.
Cô thò tay vào trong quần ngủ của anh, từ từ di chuyển lên dọc sống lưng anh, vuốt ve anh từ trên xuống dưới. Diệp Cẩn Ngôn hôn cô càng lúc càng mãnh liệt. Lưỡi cô tê dại vì bị anh mút, toàn bộ miệng cô ngập tràn hương vị của anh. Dưới sự tấn công của Diệp Cẩn Ngôn, cô ngã gục xuống ghế sofa.
Thấy cô không trêu mình nữa, Diệp Cẩn Ngôn lấy lại bình tĩnh, ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cô nhẹ nhàng cọ xát vào cánh tay anh, lặng lẽ luồn tay vào quần ngủ của anh, khi cô chạm vào bụng dưới của anh, anh một tay nắm lấy: "Tỏa Tỏa"
"Chỉ chạm vào thôi" cô nháy mắt với anh.
Quả táo Adam của Diệp Cẩn Ngôn lăn hai vòng, lực nắm tay cô cũng mất đi, tay cô luồn vào trong quần ngủ của anh, vuốt ve liên tục từ bụng dưới đến ngực, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên hạt đậu đỏ của anh.
Cái nhíu mày của Diệp Cẩn Ngôn cho thấy anh đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng cô sẽ không dễ dàng buông tha anh như vậy. Cô nắm lấy chỗ phồng lên trên ngực anh qua lớp quần áo ngủ, dùng lưỡi trêu chọc qua lại. Một tiếng "ừm" phát ra từ cổ họng Diệp Cẩn Ngôn. Cô đưa tay cởi cúc áo anh, nhưng sau khi cởi được ba cúc, đôi bàn tay to lớn của anh đã nắm lấy tay cô: "Hừm, đừng làm vậy."
Tay cô bị anh nắm lấy, nhưng ba chiếc cúc áo không cài chỉ để lộ ra bộ ngực rắn chắc, đen nhánh của anh, và hạt đậu đỏ cô vừa ngậm trong miệng đã lộ ra ngoài. Cô cúi đầu, cô có thể cảm nhận rõ ràng bằng lưỡi và mút mạnh.
Mắt Diệp Cẩn Ngôn đỏ hoe: "Tỏa Tỏa, đừng"
Cô mút mạnh đậu đỏ của anh trong khi trả lời anh ấy một cách mơ hồ: "Em muốn"
Diệp Cẩn Ngôn luồn tay vào nách cô, đột nhiên dùng sức nhấc bổng cô lên khỏi cơ thể anh. Giọng nói khàn khàn: "Tỏa Tỏa"
Cô nhìn anh từ phía dưới "được rồi, giờ em đã có đủ những nụ hôn, cái ôm"
Diệp Cẩn Ngôn lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Tỏa Tỏa, anh vẫn chưa sẵn sàng."
Cô nhẹ nhàng xoa xoa phần thân dưới của anh bằng chân mình: "Em nghĩ là nó đã sẵn sàng rồi."
Tai Diệp Cẩn Ngôn đỏ lên, mặt ửng hồng: "Tỏa Tỏa, cho anh thêm chút thời gian."
Cô vùi mặt vào vòng tay anh với chút thất vọng: "Ngủ với em đêm nay nhé"
"Em phải ngoan nhé?" Diệp Cẩn Ngôn thì thầm thảo luận
"Ừm," cô gật đầu buồn bã.
Diệp Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô đứng dậy khỏi ghế sofa, dẫn cô đến giường: "Ngoan, ngủ đi."
Chu Tỏa Tỏa nắm tay anh và hỏi: "Anh định đi đâu?"
Diệp Cẩn Ngôn có vẻ hơi ngượng ngùng: "Anh đi rửa mặt" Cô buông tay anh ra và xoay người lăn vài vòng trên giường để ăn mừng thành tích mới nhất của mình.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng vòi sen trong phòng tắm. Cô sững sờ, vùi đầu vào gối, không nhịn được cười.
Nửa giờ sau, Diệp Cẩn Ngôn thay đồ ngủ, tóc còn ướt đi ra khỏi phòng tắm. Cô đứng dậy định vào phòng tắm lấy khăn lau cho anh, nhưng anh lại nắm tay cô, nói: "Tỏa Tỏa?"
"Em đi lấy cho anh một chiếc khăn."
Diệp Cẩn Ngôn hơi ngượng ngùng: "Anh tự lấy"
Cô nhún vai và thò đầu vào phòng tắm, giả vờ hít thật mạnh: "Này, mùi gì thế?"
Diệp Cẩn Ngôn sững sờ, dùng khăn lau đầu, hoảng sợ nói: "Không được vàp! Rồi kéo cô trở lại giường."
Cô không vạch trần anh, mà dựa đầu vào cánh tay anh: "Diệp Cẩn Ngôn, em yêu anh"
Diệp Cẩn Ngôn không trả lời cô mà chỉ ôm chặt cô vào lòng: "Tỏa Tỏa, ngủ đi."
Đêm đó, cô ngủ rất say, còn ngửi thấy mùi gỗ thông trên người Diệp Cẩn Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro