Thời gian liệu có phải là liều thuốc tốt

Có vẻ như cô và Diệp Cẩn Ngôn đã thông suốt rồi! Sau ngày hôm đó, cả hai không bao giờ nói về chủ đề đó nữa.

Anh ấy bận rộn và cô cũng bận rộn.

Cô tìm được một công việc mới tại một thư viện không xa nhà lắm.

Nợ của Nam Tôn đã trả hết, hai người lại có thể sống theo ý mình. Nhưng Nam Tôn mỗi ngày đều bị Dương Kha lợi dụng, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cô ấy không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa. Cô ấy và Vương Vĩnh Chính đã ở bên nhau rất lâu nhưng vẫn chưa đạt được kết quả hạnh phúc.

Ngày nào cô cũng ở trong thư viện, ngắm nhìn những chiếc xe qua lại bên ngoài cửa sổ, và dần dần cô yêu thích việc đọc sách. Cô đã đọc cuốn sách Trăm năm cô đơn mà Diệp Cẩn Ngôn tặng, cô đọc đến ba lần. Câu trong sách "Tất cả sự huy hoàng từng có cuối cùng đều phải trả giá bằng sự cô đơn" rất giống với cô và Diệp Cẩn Ngôn.

Trong sách có nói: "Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành nỗi đau trong tim. Chúng ta tạm biệt nhau bằng nụ cười, nhưng chúng ta biết rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa". Cũng giống như ngày cô rời khỏi nhà anh, chúng ta tạm biệt nhau bằng nụ cười, nhưng chúng ta không bao giờ có đủ can đảm để gặp lại nhau nữa. Giờ nghĩ lại, lòng cô vẫn đau lắm, có lẽ thời gian là chưa đủ.

Vài ngày trước, Tạ Hoành Tổ biết cô làm việc ở đây nên ngày nào cũng dẫn Tiểu Hà đến thư viện. Thấy anh ấy không làm phiền người khác nên cô cũng mặc kệ anh ta.

Những ngày tháng cứ thế trôi qua! Chu Tỏa Tỏa không còn thích cười, không còn khoa trương, không còn làm theo ý mình nữa. Rốt cuộc, là thời gian mang đến sự trưởng thành cho cô ấy, hoặc nói đúng hơn là Diệp Cẩn Ngôn mang đến sự trưởng thành cho cô.

Mỗi ngày, Tạ Hoành Tổ lại cầu hôn cô theo nhiều cách khác nhau, giống như một đứa trẻ vậy. Anh ấy vẫn quan tâm đến cô và luôn đến đón cô trên đường đi làm hoặc vào ngày nghỉ. Còn cô từ chối anh ấy mỗi ngày như một thói quen! Cuối cùng có một ngày, Tạ Hoành Tổ nổi giận hỏi coi rằng "Có phải em còn yêu Diệp Cẩn Ngôn không."

Đã nửa năm trôi qua, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến cái tên này trước mặt cô. Nam Tôn và Dương Kha chưa từng nhắc đến, giống như ba chữ này đã trở thành điều cấm kỵ đối với cô vậy.

Hôm nay khi Tạ Hoành Tổ nói ba chữ này, lòng cô vẫn đau đến mức không thở nổi, chỉ nghe tên anh ấy, cô đã không nhịn được mà bật khóc, cô bình tĩnh dùng bàn tay lau nước mắt.

Tạ Hoành Tổ hoảng hốt: "Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa, anh xin lỗi, đừng khóc nữa mà! Anh không cố ý nhắc đến ông ta. Đừng khóc, đừng khóc." Anh ấy hoảng loạn ôm cô và vỗ nhẹ lưng cô.

"Tỏa Tỏa, anh không muốn em không vui. Bộ dạng em bây giờ khiến anh rất lo lắng. Mỗi ngày nhìn em, anh đều cảm thấy người trước mắt không phải là Chu Tỏa Tỏa. Thân thể em ở đây, nhưng linh hồn em đã không còn nữa", Tạ Hoành Tổ lo lắng nói.

Tôi không nói gì và để Tạ Hoành Tổ ôm. Tạ Hoành Tổ có chút lo lắng: "Tỏa Tỏa, đừng như vậy! Em nên có cuộc sống mới, sống vui vẻ như trước kia và để Diệp Cẩn Ngôn xuống địa ngục."

"Trước kia? Cuộc sống mới" Cô lau nước mắt và tự chế giễu mình: Không còn đường lui nữa rồi! Nếu như Diệp Cẩn Ngôn không mở lòng với cô mà chỉ lạnh lùng từ chối cô. Vậy thì Chu Tỏa Tỏa có lẽ vẫn là Chu Tỏa Tỏa dám yêu dám hận. Nhưng sau khi hiểu được tình yêu của Diệp Cẩn Ngôn nó lại khiến cô cảm thấy nặng nề, thậm chí là ngột ngạt, cô biết mình không có tư cách để trách anh ấy về bất cứ điều gì (Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão). Cô có thể nói gì đây? Cô mỉm cười tự giễu.

Tạ Hoành Tổ nhìn cô như vậy, nắm lấy vai cô lắc mạnh: "Chu Tỏa Tỏa, tỉnh lại đi." Sau đó anh ấy ôm mặt cô và hôn cô. Cô hoảng sợ đẩy anh ta ra: "Tạ Hoành Tổ, ngươi làm gì vậy?"

Tạ Hoành Tổ trở nên bướng bỉnh, ấn cô vào giá sách: "Tỏa Tỏa, anh thích em, anh yêu em, anh không muốn nhìn thấy em mỗi ngày sống như thây ma vì một ông già, em biết không?. Tỏa Tỏa, chúng ta hãy ở bên nhau nhé. Tỏa Tỏa, cưới anh nhé, được không? "Nói xong, môi Tạ Hoành Tổ trực tiếp phủ lên môi cô. Cô mím chặt môi để anh không thể thực hiện được, dùng tay đẩy anh ra. Không gian nhỏ hẹp, cô không có sức lực đẩy anh ta ra, cô nhắm mắt lại và khóc thầm.
 
Cô nghe thấy một tiếng động, áp lực trên môi biến mất, Tạ Hoành Tổ ngã xuống đất. Cô mở đôi mắt đẫm lệ, qua làn nước mắt, cô nhìn thấy anh, dáng người cao lớn đeo kính râm. Anh dùng bàn tay lau nước mắt cho cô, cô hờ hững nói: "Cảm ơn", rồi quay người bỏ đi.

Diệp Cẩn Ngôn quay đầu liếc nhìn Phạm Kim Cang, Phạm Kim Cang vội vàng đuổi theo cô.

"Nói tiếp đi" Giọng nói lạnh lùng của Diệp Cẩn Ngôn khiến giám đốc thư viện toát mồ hôi lạnh.

"Diệp tổng, đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Chúng tôi..."

Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời anh: "Không sao, anh nói tiếp đi."

 
Cô vừa đi được vài bước thì Phạm Phạm đuổi kịp, anh ấy kéo cô đến một quán cà phê ngồi, nói với cô rằng chút nữa Diệp Cẩn Ngôn sẽ đến gặp cô.

"Phạm Phạm, tôi thực sự không sao đâu. Không cần làm phiền sếp Diệp đâu. Tôi đi trước đây", cô nói rồi định đứng dậy.

Phạm Phạm vội vàng kéo cô lại và nói: "Đừng vội đi, nghe lời tôi." Thấy cô ngồi xuống, Phạm Phạm cũng ngồi xuống.

"Tỏa Tỏa, hôm nay tôi và Diệp tổng đến đây vì dự án thư viện. Tôi thực sự không ngờ lại được gặp cô ở đây."

"Tôi biết rằng dự án thư viện là ước mơ của sếp Diệp."

Phạm Phạm gật đầu: "Tỏa Tỏa, tôi không biết giữa cô và Diệp tổng đã xảy ra chuyện gì. Sau khi cô đi, ngày hôm sau Diệp tổng lại quay về làm việc ở Tinh Ngôn. Anh ấy  ở trong văn phòng, vừa truyền dịch vừa họp. Mỗi ngày anh ấy đều là làm việc hoặc là mơ mơ màng màng. Nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi rất đau lòng."

Tim cô đau nhói, một nỗi đau vô nghĩa. Cô khuấy tách cà phê và không nói gì.

Phạm Phạm thở dài: "Trước đây, tôi cứ tưởng mình hiểu được Diệp tổng, nhưng gần đây, tôi lại cảm thấy mình chẳng hiểu gì về anh ấy cả."

Cô cúi đầu, thấy cô không nói gì, Phạm Phạm lo lắng vặn vẹo người trái phải: "Tỏa Tỏa, giữa cô và Diệp tổng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô ngước nhìn Phạm Phạm: "Phạm Phạm, tôi không biết! Cuốn sách anh ấy tặng tôi nói rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành nỗi đau trong tim. Có lẽ cả hai chúng tôi vẫn đang chờ đợi thuốc có tác dụng."

Phạm Phạm che mặt không nói nên lời, không biết nên nói gì, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn vừa mới đi vào: "Diệp tông! Tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài."

"À, không cần đâu, cậu về công ty trước đi."

"Được, Diệp tổng."

Diệp Cẩn Ngôn bước tới gần cô, nhìn cô: "Anh có thể ngồi được không?"

Cô gật đầu, Diệp Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, cô kinh ngạc nhìn anh, hay là tại Phạm Phạm ngồi ghế đối diện nên anh ta chán ghét cái ghế sao?

Thấy cô nhìn sang, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: "Cần anh ngồi đối diện không?"

"Không, được rồi. SếpDiệp, không cần đâu." Cô ngượng ngùng nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Bàn tay của Diệp Cẩn Ngôn to lớn, đầu ngón tay dài, khô ráo và ấm áp. Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh. Lòng bàn tay anh có những khớp xương rõ ràng và có một số vết kim rõ ràng trên mu bàn tay anh. Cô vuốt ve nó, đau lòng và nhìn anh.

Như thể biết cô đang nghĩ gì, anh cười và nói: "Không sao đâu, đừng nghe lời nhảm nhí của Phạm Kim Cang, gần đây anh hơi bận và mệt, bây giờ thì ổn rồi."

Cô gật đầu và không nói gì thêm nữa.

"Tỏa Tỏa" Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gọi tôi: "Em, sẽ không tha thứ cho anh phải không?"

Cô quay đầu đi: "Sếp Diệp, em chưa bao giờ trách anh cả."

"Anh biết mà." Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, và cô chỉ khẽ nép mình vào vòng tay anh.

"Tuần tới là Tết Nguyên đán rồi."

"Ừm," cô khẽ đáp lại anh. Hai người trải qua ba ngày nồng nhiệt giữa mùa hè, rồi bình thản đối mặt với nửa năm trôi qua. Cô vẫn khao khát hơi ấm của anh và mùi gỗ thông trên cơ thể anh, nhưng cô không còn đủ can đảm để đến gần anh nữa.

"Anh đã đặt vé máy bay. Em có muốn đi Thụy Sĩ cùng anh vào dịp Tết Nguyên đán không? "Diệp Cẩn Ngôn nhẹ giọng hỏi bên tai cô. Cô dựa vào lòng anh, cúi đầu không nói gì. Anh thì thầm vào tai cô: "Tỏa Tỏa?"

Cô nhìn anh. "Với tư cách gì?" gia đình? Cha và con gái?"

"Tỏa Tỏa" Diệp Cẩn Ngôn có chút bối rối, khẩn cầu gọi cô. Cuối cùng cô cũng mềm lòng với anh ấy: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

"Ừm" anh có vẻ hơi vui và đáp lại cô bằng giọng mũi mạnh mẽ.

"Diệp Cẩn Ngôn" Cô một tay giữ mặt anh, vừa ủy khuất vừa hung dữ nói với anh: "Lần này, chính anh là người đến khiêu khích em trước."

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô và khẽ thốt lên một tiếng "ừm".

Cô ôm chặt eo anh, kinh ngạc phát hiện anh gầy đi rất nhiều, nhìn tóc anh ngày một bạc, cô sợ anh già đi, sợ bọn họ lại lãng phí nửa năm nữa. Cô không nhịn được thì thầm vào tai anh: "Diệp Cẩn Ngôn, chúng ta có lẽ chỉ còn 19 năm rưỡi nữa thôi."

Cơ thể anh cứng đờ, anh ôm chặt cô, mạnh đến nỗi dường như anh muốn ép cô vào cơ thể anh.

"Diệp Cẩn Ngôn, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, được không? " Giọng cô như khẩn cầu nói vào tai anh.

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô, khàn giọng gọi: "Tỏa Tỏa" rồi không nói thêm gì nữa. Nhưng qua đôi vai run rẩy của anh, cô biết rằng trái tim anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro