08

Ngày hôm đó, Quang Hùng lại ghé quán cà phê, mắt vẫn trĩu nặng những nỗi niềm khó nói. Anh bước vào, đôi mắt dừng lại trên em một cách kỳ lạ, nhưng em vẫn cố gắng duy trì nụ cười. Dù cho lòng mình đang rối bời, em không muốn anh biết. Em chỉ muốn sống tiếp, để không ai phải lo lắng

Quang Hùng (nhìn em, giọng trầm):
– Yn, dạo này em không được khỏe sao?

Yn (mỉm cười):
– Không đâu, anh đừng lo. Em vẫn ổn.

Anh đứng im, nhìn em một lúc lâu, ánh mắt có gì đó khó đoán. Rồi anh vô tình làm rơi một tờ giấy từ trong túi áo. Cái tờ bệnh án đó – thứ mà em đã cố giấu kín bao lâu nay – rơi xuống đất, mở ra trước mắt anh. Em vội vàng cúi xuống nhặt lên, tay run run giấu nó đi nhanh chóng.

Quang Hùng (nhíu mày, giọng nghiêm túc):
– Yn... cái đó là gì?

Yn (lạnh lùng, cố gắng giữ bình tĩnh):
– Không có gì đâu, chỉ là giấy tờ thôi mà.

Anh không tin vào những gì em nói, nhưng anh không hỏi thêm nữa. Em biết anh đang nghi ngờ, nhưng em không thể để anh biết sự thật. Em không muốn anh phải lo lắng, không muốn anh phải biết rằng thời gian của em chỉ còn lại rất ít.

Quang Hùng (nghi ngờ, nhìn em một lần nữa rồi quay đi):
– Nếu em cần gì, cứ nói với anh. Đừng giấu giếm.

Em im lặng, chỉ nhìn theo bóng anh khi anh rời đi. Từng bước chân của anh như đè nặng lên trái tim em. Cảm giác bị xem là kẻ thay thế, cảm giác mình không phải là người anh thực sự cần, dường như càng lúc càng rõ ràng hơn.

Yn (thầm nghĩ):
– Mình không phải là người anh cần. Mình chỉ là người thay thế, một người giúp anh lấp đầy khoảng trống mà thôi. Nhưng dù sao, em vẫn sẽ im lặng. Không để ai biết được những gì em đang mang trong mình.

Yn (nhìn ra ngoài cửa sổ, nở một nụ cười yếu ớt):
– Được sống hết thanh xuân, dù chỉ là giả vờ mạnh mẽ, cũng đã là một điều may mắn.

---

Giữa đêm tối, không ai hiểu thấu,
Từng mảnh vỡ trong tim không thể lành lại.

author: minhie.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro