19
Ngày cuối cùng...
Cả thế giới như chậm lại. Em nằm trên vai anh, trong vườn hoa sau nhà. Đôi tay em mỏng manh lạnh ngắt, nhưng gương mặt em, dù đã nhợt nhạt, vẫn cố gắng nở một nụ cười.
Anh bế em nhẹ nhàng, bước qua từng luống hoa, nơi mà trước đây, em từng cùng anh chăm sóc những bông cúc trắng. Những cánh hoa ấy đã bắt đầu khô héo, nhưng trong mắt anh, tất cả đều như tươi mới. Dù em đã không còn như trước... dù anh không thể giữ em lại được.
Quang Hùng (khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào):
– Em à... anh không thể nào yêu em nhiều hơn được nữa.
Em nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo của anh, cố gắng gật đầu. Dù em không thể nói nữa, nhưng ánh mắt em đầy đủ những lời anh muốn nghe, những điều em muốn nói.
Yn (hơi thở yếu ớt, ánh mắt long lanh):
– Chỉ một tháng thôi, anh. Em không hối tiếc.
Quang Hùng (nuốt nghẹn):
– Em đừng đi... đừng rời xa anh.
Nhưng em vẫn cười, vẫn để tay anh ôm chặt lấy mình. Tình yêu ấy không cần lời nói, vì em biết... anh đã hiểu. Em yêu anh, và em cũng muốn anh hiểu... em chỉ muốn anh hạnh phúc.
Nhưng không ai có thể dừng lại thời gian, không ai có thể chiến thắng được định mệnh. Một tháng, đã quá đủ cho một cuộc đời ngắn ngủi, như một nốt chu sa... lướt qua, rồi biến mất.
Cô Liên (người giáo viên trong cô nhi viện, đưa mắt nhìn anh, rồi nhẹ nhàng nói với em, như đang vĩnh biệt):
– Nốt chu sa của cuộc đời... 17 tuổi. Một kiếp sống chưa kịp nở đã vội tàn. Nhưng dù sao, em cũng đã để lại dấu ấn trong trái tim mọi người.
Trong giây phút ấy, một bài thơ được viết lên, cho em, cho cuộc đời ngắn ngủi ấy.
Lá rơi bên cạnh giọt mưa trôi,
Tuổi xuân mỏng manh như làn khói.
Dẫu sao thì em vẫn tỏa sáng,
Như nốt chu sa, ánh sáng mờ vơi.
Dù chỉ sống được mấy ngày qua,
Để lại lòng anh nỗi niềm xa.
Bảy mươi năm sống trên đời này,
Thì tuổi 17, đẹp nhất biết bao.
(writer: minhie.)
Lời thơ đó vang lên, như một lời chia tay cuối cùng, lắng đọng trong không gian. Và những giọt mưa bắt đầu rơi. Những cánh hoa cúc trắng dập dờn trong gió. Anh đứng đó, ôm lấy em, giữ em trong tay
-Một thời gian sau...
Ba mẹ em không buồn. Họ như giải thoát được một gánh nặng, một món nợ trong đời. Chưa bao giờ họ biết trân trọng em, đến khi em không còn nữa, họ mới thở phào nhẹ nhõm
Chị gái em, Yên Vy, sau cái chết của em, lại quay lại tìm anh. Cô ta tìm đến nhà anh, nước mắt giả tạo, nói những lời lẽ đầy đau khổ. Nhưng đằng sau đôi mắt đó, chỉ là sự lạnh lùng, tham lam.
Yên Vy (vẻ mặt giả tạo, đôi mắt ướt lệ):
– Anh... anh có nhớ em không? Em không biết... nhưng thiếu anh em sông không được. Yn cũng trả anh về với em rồi mà!
Anh nhìn cô ta, không một lời đáp. Anh không còn cảm giác với Yên Vy nữa. Chỉ có em là duy nhất trong trái tim anh. Nhưng Yên Vy, với sự thủ đoạn của mình, đã nhanh tay xóa hết mọi hình ảnh của em trong điện thoại anh.
Yên Vy (cười lạnh, nói nhẹ như gió):
– Anh cần phải quên đi cô ấy, Quang Hùng. Em là người anh cần. Còn cô ấy... đã không còn nữa.
Quang Hùng (đưa tay lên, trầm giọng):
– Cô ấy sẽ không bao giờ bị quên. Cô ấy ở trong trái tim tôi. Mãi mãi. Và... những gì cô đã làm ra với Yn tôi sẽ thay cô ấy nhớ và trả thù sau. Và tôi không hiểu gia đình mấy người có ra hệ thống gì không. Khi đứa con của mình mất đi thì hả hê lắm sao? Mấy người có thật sự là con người không?
Yên Vy (mỉa mai, bước đi):
– Thế thì, anh cũng sẽ chỉ có một mình thôi. Cô ấy đã chết rồi.
Nhưng trái tim anh không còn chỗ cho Yên Vy. Cô ta không thể xóa nhòa những kỷ niệm của em trong lòng anh, dù có làm gì đi nữa. Anh hiểu, rằng người duy nhất trong đời anh, dù em có rời xa, vẫn sẽ sống mãi trong anh
--------------------
Cô gái ấy, dù đã xa khuất,
Vẫn là bóng hình in mãi trong tim.
author: minhie.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro