Ngoại truyện 3 _ End
Nếu họ không bỏ lỡ nhau hai năm trước...
Khi nhận được tin từ Hoàng Tuấn Tiệp, Hạ Chi Quang đang quay một chương trình tạp kỹ, trong đó cậu là khách mời và chỉ tham gia một hoặc hai tập.
Trò chơi trí mệnh đã hoàn thành được hai tháng, nhưng cậu vẫn không thể quên những ngày tháng ở bên Hoàng Tuấn Tiệp, cũng như không thể quên được tình yêu của mình dành cho anh.
Thậm chí cách đây không lâu, cậu còn đột ngột xin nghỉ phép và bay đến thành phố của Hoàng Tuấn Tiệp và ở lại đó một ngày một đêm.
Hoàng Tuấn Tiệp hiếm khi đột nhiên gửi cho anh những tin nhắn như thế này, và anh sẽ không bao giờ để nhắn hai từ "Quang Quang" mà không giải thích gì thêm. Hạ Chi Quang bối rối không thể giải thích được, liên tiếp gửi cho anh nhiều tin nhắn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
May mắn thay, sau khi đoạn ghi hình tiếp theo kết thúc, Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng đáp lại anh. Câu anh hỏi càng khiến cậu bối rối hơn, sao đột nhiên lại hỏi cậu có thích trẻ con không.
Trí nhớ của Hạ Chi Quang về trẻ con không tốt, những đứa trẻ trước ba tuổi đều mỏng manh, nghịch ngợm, vô lý. Kinh nghiệm giúp chăm sóc trẻ em của cậu còn hạn chế nên lần nào nó cũng để lại ấn tượng sâu sắc, chỉ nghĩ đến thôi cậu cũng rùng mình.
Thế nên cậu cũng thành thật thú nhận quan điểm của mình đối với trẻ con, thậm chí còn lấy em họ của mình làm ví dụ. Cậu chỉ thấy Hoàng Tuấn Tiệp chỉ gửi icon cười miễn cưỡng và khen em họ của cậu bây giờ rất dễ thương rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
PD ở đầu bên kia yêu cầu mọi người vào chỗ và chuẩn bị cho buổi quay tiếp theo.
Quá trình ghi hình mãi đến nửa đêm mới dừng lại, Hạ Chi Quang mới trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Tuấn Tiệp cứ liên tục lóe lên trước mắt. Có phải vì... cậu nhớ anh nhiều lắm không?
Cậu lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút rồi trực tiếp nhắn hỏi xem anh đã ngủ chưa. Hoàng Tuấn Tiệp chậm rãi trả lời:
Không, đang chơi game.
Hạ Chi Quang hỏi anh ấy có thể cùng nhau đánh chung không?
Hoàng Tuấn Tiệp từ chối và nói đang tương tác cùng Tiểu Phong. Hạ Chi Quang nhìn chằm chằm dòng chữ một lúc, hoàn toàn mất ngủ cả đêm.
Ba ngày sau, cậu đã hoàn thành việc ghi hình và đang chuẩn bị về nhà gia nhập đoàn, trước khi rời đi, cậu nhìn thấy trợ lý Tiểu Mặc đang ngồi xổm trên mặt đất giúp cậu thu dọn hành lý vào vali, và anh ấy ném hai món đồ cũ ra sau lưng.
Kỳ thật trước đây cậu cũng không quan tâm những chi tiết này, nhưng lần này không biết vì lý do gì, cậu đi tới, trịch thượng nhìn Tiểu Mặc, nhìn chằm chằm cho đến khi toàn thân anh ta đổ mồ hôi lạnh. "Sếp...sếp?"
"Quần áo cũ không cất vào hộp, để sau lưng làm gì? Anh trộm quần áo của tôi à?"
Hạ Chi Quang cười nói. Sắc mặt Tiểu Mặc tái nhợt, lúc nói chuyện càng lắp bắp hơn:
"Không, tôi không... Tôi, tôi, tôi, tôi đi giúp anh giặt khô!"
"Được rồi, cứ tiếp tục bịa đặt, tôi nghe."
Hạ Chi Quang thu hồi nụ cười còn sót lại trên mặt, thong thả dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng, khí tức vô cùng nồng nặc.
Tiêu Mặc rất nhanh đã bị khí tức này áp đảo, hai chân mềm nhũn, sắp bật khóc.
Dù sao anh cũng là trợ lý của Hạ Chi Quang đã hai năm, nể tình cậu rút lại phần nào áp bức, thở dài:
"Chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, tôi đều trả lương cho anh, vậy tại sao lại như vậy? Anh lén lút làm những việc nhỏ nhặt này sau lưng tôi? Nếu không nói sự thật thì sau này làm sao tôi có thể tiếp tục để anh làm việc cho tôi?"
Tiểu Mặc nghiến răng nghiến lợi nói ra sự thật:
"Anh Tuấn Tiệp nhờ em... Em không biết tại sao, nhưng anh ấy đột nhiên nhờ em lấy một ít quần áo mà sếp đã mặc. Lúc trong đoàn hai người có mối quan hệ rất tốt, cho nên... Sếp, anh có nhiều quần áo quá nên em chỉ muốn đưa cho anh ấy vài bộ mà anh không để ý thôi."
Hạ Chi Quang lông mày nhíu chặt, càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Tại sao Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên cần quần áo cũ của mình? Không phải chỉ Omega mới cần sự an ủi bằng pheromone sao?... Chờ một chút! Omega? Cậu chợt nhớ đến cái đêm buồn cười đó. Cậu nhớ lại mùi hương của hoa dành dành – mùi pheromone của mình - mà Tuấn Tiệp đột nhiên ngửi thấy khi đến nhà anh ấy cách đây không lâu. Rồi đột nhiên anh ấy lại nhắc đến trẻ em với anh...
Tất cả manh mối nối tiếp nhau, tạo thành một vòng khép kín, tay Hạ Chi Quang lạnh buốt, nhưng tim lại đập nhanh hơn.
Tiểu Mặc cẩn thận quan sát biểu tình của Hạ Chi Quang, không dám nói gì cũng không dám cử động, chỉ đứng chết lặng ở đó.
Thời gian trôi qua, đầu óc Hạ Chi Quang cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu thuận tay lấy ra một chiếc ba lô lớn, nhét mấy bộ quần áo thông thường mang theo bên mình vào trong:
"Tôi có việc phải đi, anh có thể tự mình quay về thành phố trước."
"Ah......?"
"Đừng lo lắng, tôi sẽ gia nhập nhóm đúng giờ."
Hạ Chi Quang đeo mặt nạ và đội mũ, rồi rời khỏi với chiếc ba lô lớn trên lưng.
Cậu mua chuyến bay nhanh nhất đến thành phố của Hoàng Tuấn Tiệp, vừa lo lắng vừa phấn khích, xen lẫn chút hoảng sợ không thể giải thích được, lẽ ra cậu có thể gọi điện cho Hoàng Tuấn Tiệp để thông báo trước, nhưng cậu chỉ cảm thấy đã sợ hãi cả điều đó.
Sau vài giờ, anh đã đến nơi, bắt taxi và lao nhanh đến con đường quen thuộc, rồi đứng trước cửa nhà của anh ấy.
Lúc này đã là năm giờ sáng, Hạ Chi Quang thôi không bấm chuông nữa, chỉ ôm ba lô ngồi ở hành lang dựa vào tường. Nếu cậu đoán không lầm, Hoàng Tuấn Tiệp hẳn là phân hóa lần thứ hai... Không chỉ vậy còn bị anh đánh dấu hoàn toàn, đêm đó Hoàng Tuấn Tiệp không có ý thức, nhưng cậu lại rất tỉnh táo... Nhưng anh không cảm nhận được bất kỳ loại pheromone Omega nào vào hôm sau, lúc đó cậu nghĩ mọi thứ chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng bây giờ...
Hoàng Tuấn Tiệp có thai không? Anh ấy đang mang thai đứa con của cậu?
Nghĩ tới đây, Hạ Chi Quang đột nhiên cảm thấy mũi có chút đau nhức.
Cứ như vậy, cậu đợi đến bảy giờ rưỡi, chỉnh đốn lại vẻ mặt và quần áo, hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ vào cửa vài lần thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.
"Sao lại đến sớm như vậy..."
Hoàng Tuấn Tiệp lẩm bẩm, hiển nhiên còn chưa tỉnh, rất dễ thương. Tóc tai bù xù, mặc một chiếc áo len ngoại cỡ mềm mại và thoải mái. Anh ấy có đôi mắt tròn, trông rất dịu dàng và xinh đẹp. Hạ Chi Quang nhịn không được ôm anh, kéo khẩu trang xuống, lộ ra nụ cười rạng rỡ:
"Chào buổi sáng!"
Hoàng Tuấn Tiệp chớp mắt và đột nhiên nói "ah" rồi đóng cửa lại. Hạ Chi Quang giơ tay còn chưa kịp bỏ xuống. Hoàng Tuấn Tiệp không cảm thấy kinh ngạc, anh sợ hãi khi thấy mình sao?
Mấy phút sau, Hoàng Tuấn Tiệp ngập ngừng mở cửa mời cậu vào nhà, xem ra anh vừa mới rửa mặt thay quần áo.
"Quang Quang, tại sao em lại ở đây?"
"Em nhớ anh nên em ở đây."
Hoàng Tuấn Tiệp khịt mũi: "Ồ."
"Nhân tiện em đến đưa cho anh một thứ."
Hạ Chi Quang cởi áo khoác và mỉm cười nhìn Hoàng Tuấn Tiệp. Hoàng Tuấn Tiệp nhấp một ngụm nước căng thẳng. Hạ Chi Quang mở ba lô ra đưa cho anh quần áo cũ của mình như đang dâng bảo bối.
Trời ơi, Tuấn Tiệp muốn vùi đầu xuống gầm bàn, anh xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt ai.
Nếu biết Tiểu Mặc không đáng tin cậy như vậy, anh sẽ... anh... anh sẽ không mở lời rồi.
Hạ Chi Quang thở phào nhẹ nhõm, đi đến chỗ Hoàng Tuấn Tiệp và ngồi xổm xuống, nhìn anh từ dưới lên như một chú cún:
"Anh Tuấn Tiệp, anh đang giấu em điều gì à?"
Hoàng Tuấn Tiệp ánh mắt lơ đãng, không dám nhìn vào đôi mắt chân thành kia:
"Anh, ha ha ha, anh có thể giấu em cái gì?"
"Ví dụ như..." Hạ Chi Quang ánh mắt tối sầm, cảm thấy mình nên nói thăngt khi đối mặt với Hoàng Tuấn Tiệp, "Ví dụ như chuyện anh trai em phân hóa lần thứ hai, chuyện bị em đánh dấu, và... chuyện anh đang mang thai?"
Hầu như mỗi lời nói đều đánh vào tim Hoàng Tuấn Tiệp, khiến vẻ mặt của anh không ngừng thay đổi.
Anh có chút phấn khích khi bí mật mà anh giấu kín trong lòng bỗng nhiên bị Hạ Chi Quang vạch trần không thương tiếc.
Hoàng Tuấn Tiệp mím môi không nói gì, nhưng hai bàn tay xinh đẹp lại đan vào nhau. Đây rõ ràng là sự đồng ý ngầm của anh.
"Lần trước anh đột nhiên hỏi em về đứa bé, là bởi vì anh phát hiện mình có thai sao?"
Hạ Chi Quang thừa thắng xong lên, tiếp tục hỏi.
"Em mún phá nó đi?"
"CÁI GÌ?"
Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại nói thêm: "Anh chưa phá... Anh chưa phá, lúc đó anh hơi do dự. Kỳ thật anh cũng không muốn phá. Không, anh muốn giữ lại nó."
Hạ Chi Quang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Tuấn Tiệp, cảm thấy có xót xa và sợ hãi vô cớ. Cậu muốn nói chuyện nghiêm túc với Hoàng Tuấn Tiệp như một người lớn, nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã rơi xuống, khiến Hoàng Tuấn Tiệp không kịp phòng bị.
"Sao vậy? Quang Quang... đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu." Hoàng Tuấn Tiệp vội vàng lau nước mắt cho Hạ Chi Quang, "Giữ đứa nhỏ này là anh tự quyết định, không liên quan đến em. Mọi trách nhiệm anh sẽ tự gánh chịu. Anh sẽ đến một nơi không có ai xung quanh để sinh con, sẽ không liên lụy đến em.. không có chuyện gì xảy ra cả, đừng cảm thấy gánh nặng gì cả..."
"Hoàng Tuấn Tiệp!"
Hạ Chi Quang đột nhiên đứng dậy và cao giọng gào khóc. Đây là lần đầu tiên anh gọi tên Hoàng Tuấn Tiệp, khi âm thanh phát ra, cả hai đều sửng sốt.
Hoàng Tuấn Tiệp im lặng hai giây, cuối cùng đôi mắt cũng đỏ lên, siết chặt quần áo, tựa hồ không hiểu Hạ Chi Quang tại sao lại lớn tiếng như vậy.
Hạ Chi Quang nhắm mắt lại, cố gắng điều tiết lại tâm trạng:
"Trong mắt anh, em là người xấu xa đến vậy sao? Đây là hai đứa con của chúng ta, sao anh có thể loại trừ em hoàn toàn? Đây là đứa con của em và anh, đứa con riêng của hai chúng ta. Ngay cả em cũng biết Omega cần nhiều pheromone của Alpha khi mang thai, nhưng anh không biết sao??"
Giọng điệu của Hạ Chi Quang có chút gấp gáp và run rẩy khi nói, giọng gần như cầu xin, nước mắt vừa lau đi dường như không ngừng trào ra.
Im lặng vài giây, Hoàng Tuấn Tiệp tựa hồ có chút khó kìm nén:
"Nhưng anh không muốn trói buộc em với đứa nhỏ này!! Em không thích anh, chúng ta chỉ là bạn bè, anh cũng không muốn kéo sự nghiệp em xuống." Anh cũng đứng dậy nhìn Hạ Chi Quang, "Hai người muốn cùng nhau nuôi một đứa con, giữa bọn họ nhất định phải có tình yêu, không phải sao?"
"...Tại sao không?"
Hạ Chi Quang nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuấn Tiệp.
Hoàng Tuấn Tiệp sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh trong mắt nói:
"Sáng hôm đó, em nói muốn bù đắp cho hối hận của Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời, em nói, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt."
"Đó là bởi vì... bởi vì anh không thích em. Tại sao anh lại gọi em là Lan Chúc khi chúng ta đang làm việc đó?." Hạ Chi Quang toàn thân run rẩy nói, "Em cố ý nói vậy vì em sợ anh sẽ xấu hổ. Chứ em một chút cũng không nguyện ý, em nói cho anh biết, Hoàng Tuấn Tiệp, anh không bao giờ bù đắp được hối hận của ai hết! Bởi vì dù là tình cảm hay ham muốn, tất cả đều là của em, Hạ Chi Quang, đối với anh, Hoàng Tuấn Tiệp! Không liên quan gì đến bọn họ cả!"
Trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp vang lên một tiếng đong, lời nói của Hạ Chi Quang khiến toàn thân anh run lên.
Ý em ấy là gì?
Ủa khoan, thế là họ thích nhau à? Hoàn toàn không phải vì nhân vật mà đơn giản là vì chính họ?
"Hoàng Tuấn Tiệp, người mà anh quan tâm vẫn luôn là 'Nguyễn Lan Chúc'. Em không muốn làm anh khó chịu hay tạo gánh nặng cho anh, nên em tình nguyện giả làm bạn tốt, hợp tác với anh. Nhưng bây giờ anh đã có em bé, anh còn định không chịu nói cho em biết mà vẫn muốn rời xa em, anh không quan tâm đến cảm xúc của em chút nào sao?"
Hạ Chi Quang giọng nói dần dần yếu ớt, cả người như mất hết sức lực gục đầu quỳ dưới chân Hoàng Tuấn Tiệp, nước mắt càng ngày càng nhiều, "Nếu như em không phát hiện Tiểu Mặc giấu quần áo, nếu như em không tới đây, anh sẽ sớm rời bỏ em, thậm chí không để lại cho em chút gì sao?"
Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cú sốc khi biết được sự thật, anh không nói ngay mà quỳ xuống ôm Hạ Chi Quang đang khóc không ngừng vào lòng.
Mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể đối phương từ từ tụ lại quanh người cậu, khiến cậu cảm thấy thoải mái, dễ chịu từ trong ra ngoài. Thấy người trong lòng dần ổn định lại, Hoàng Tuấn Tiệp nói:
"Em không giống Nguyễn Lan Chúc chút nào, nên anh biết anh thích ai... Anh gọi em là Lan Chúc vì trong nhóm em luôn gọi anh là Lăng Lăng. Chi Quang... Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em cũng thích anh nhiều như anh thích em."
Hơi thở của Hạ Chi Quang đông cứng lại.
Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng nức nở thỉnh thoảng của hai người đang ôm chặt lấy nhau, tiêu hóa hết thông tin vừa rồi.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Tuấn Tiệp mới lẩm bẩm:
"Chân của anh có chút đau."
Hạ Chi Quang sựt tỉnh, nhanh chóng bế anh ngồi trên sô pha.
"Anh ơi, tuy em chưa lớn lắm nhưng nhất định sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, một người pa tốt."
Hoàng Tuấn Tiệp vô thức đưa tay che bụng dưới, nghe vậy anh cười nhẹ:
"Ai đáp ứng gả cho em?"
"...Chúng ta không phải yêu nhau sao? Hơn nữa, chúng ta còn có một đứa bé!"
Hạ Chi Quang khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì lo lắng. Hoàng Tuấn Tiệp nhịn không được vuốt mái tóc rối bù của đối phương:
"Đùa em thôi. Giờ anh lại buồn ngủ rồi. Không biết gần đây thế nào, anh luôn cảm thấy buồn ngủ."
"Vậy em sẽ ngủ cùng anh một lúc."
"Anh nghe Tiểu Mặc nói rằng hai ngày tới em sẽ gia nhập một đoàn mới. Em có thể ở lại đây được sao?"
Hoàng Tuấn Tiệp lúc này đã hoàn toàn lười biếng giao phó bản thân cho người bạn trai vừa mới nhậm chức, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Hạ Chi Quang ôm anh nằm ở bên cạnh:
"Em đã mua vé rồi, sẽ không đến muộn... Nhân tiện, em đi vắng sẽ gửi quần áo cho anh, anh yên tâm."
"Em nói quá rồi."
Hoàng Tuấn Tiệp có chút đỏ mặt. Hạ Chi Quang cười khúc khích, quay người nhìn Hoàng Tuấn Tiệp:
"Anh ơi, em có thể nghe được không?"
"Nghe gì?"
Hạ Chi Quang nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng của Hoàng Tuấn Tiệp:
"Ở đây."
"Được."
Hoàng Tuấn Tiệp hôm nay dậy quá sớm, không nhịn được ngáp một cái, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Hạ Chi Quang nghiêng người, áp tai vào bụng Hoàng Tuấn Tiệp, nín thở lắng nghe một lúc, sau đó có chút thất vọng lẩm bẩm:
"Không có âm thanh gì cả, em còn tưởng rằng mình có thể nghe thấy đứa bé đang ngọ nguậy."
"Cái thai không phải là... một tiểu quái vật."
Hoàng Tuấn Tiệp theo bản năng đáp lại, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm, nhẹ nhàng chiếu vào trên người và mặt anh, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta động lòng.
Hạ Chi Quang sửng sốt một lát, sau đó dịu dàng hôn lên khóe môi anh, sau đó lại nằm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng Tuấn Tiệp thì thầm:
"Khi phim của em quay xong, chúng ta sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
Tiểu Tiệp, em yêu anh rất nhiều."
_TOÀN VĂN HOÀN_
Góc tâm sự:
Cuối cùng cũng hoàn thành. Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ và thông cảm cho những sai sót trong quá trình trans fic của mình nha. Iu mọi người nhiều nhắm!
😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro